Đế Thích Thiên mặc dù trong lòng đã sớm thầm đoán nhưng vẫn hướng hầu vương hỏi một câu.
Quả nhiên, hầu vương hãnh diện cười, đưa tay lên gãi gãi đầu nói: “Đại vương, địa phương này là lão tổ tông của thuộc hạ đã từng sinh sống. Trên vách núi đá này có một loại trái cây màu đỏ rực, lại rất nhiều. Hàng năm có thể hái được đầy ao nhỏ này. Thuộc hạ là người hầu tộc nên đặt tên nó là Hầu Nhi tửu. Uống một chút có thể giúp tăng lên sức mạnh.”
Hầu vương giải thích tương đối đơn giản, có nhắc tới địa phương có nguyên liệu làm ra loại rượu này, nhưng bí truyền làm rượu, thời gian ủ thì lại không hé lộ chút nào. Hầu vương nói đến loại trái cây đỏ rực trên vách núi, đó chính là chu quả (quả hồng).
Chu quả là kì trân trong thiên địa, lại được tinh chế vô cùng cẩn thận, dùng nhân sâm, hoàng tinh, bách hoa hỗn hợp làm phụ gia, nước ở hàn tuyền làm nước ngâm, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ hiểu Hầu Nhi tửu này chưng cất kì công đến mức nào.
Nếu không phải đàn khỉ lớn, lại có lịch sử tồn tại lâu đời, chắc chắn khó mà ủ ra được Hầu Nhi tửu ngon nhất.
“Rầm”
Hầu vương nhảy tới bên ao rượu, dùng gáo múc ở bên cạnh múc đầy một gáo rồi cẩn thận đưa lên cho Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên nhìn chất lỏng màu hổ phách tỏa ra hương thơm nồng đậm, cảm thấy hương thơm này thật phi thường mê người. Hắn cảm giác được trong hương rượu tỏa ra có một cỗ linh khí kì dị khiến cho chỉ cần ngửi thôi cũng đã đủ làm người ta dù đang mỏi mệt cũng trở nên vô cùng hưng phấn. Nghĩ tới việc hầu vương nói uống vào có thể đề thăng thực lực, hắn chấn động toàn thân.
“Mời đại vương dùng thử.” Hầu vương hướng Hầu Nhi tửu về phía Đế Thích Thiên cung kính mời.
Đế Thích Thiên tâm vừa động, cũng không có chối từ, một hơi uống hết toàn bộ.
“Cô lỗ!”
Rượu này quả nhiên không phải rượu thường, vừa vào trong miệng đã có thể cảm nhận được vị ngọt lành, khiến cho tâm tình hắn trở nên phi thường thoải mái, giống như trong một khắc có thể nếm qua hết thảy các loại thiên tài địa bảo vậy. Tư vị này đúng là vô cùng thần kỳ.
Rượu vừa chảy xuống bụng, lập tức một cỗ nhiệt khí ôn hòa cuồn cuộn không ngừng dâng lên khiến cho người ta có cảm giác mê mẩn.
“Quả là hảo rượu, không ngờ bên trong lại chứa nhiều linh khí như vậy.”
Đế Thích Thiên trong lòng thầm cả kinh, không nghĩ nhiều, phân phó lang vương thủ hộ phía sau rồi trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, nhắm mắt vận chuyển yêu lực. Yêu lực vận chuyển kéo theo cỗ nhiệt khí kia lưu hành theo, mỗi một vòng lại chuyển hóa một chút nhiệt khí thành yêu lực. Không ít nhiệt khí lại theo kinh mạch, dung hợp vào trong huyết nhục giúp hắn tăn g cường khí lực trong thân thể.
Vừa uống vào Hầu Nhi tửu linh khí đã cuồn cuộn dâng lên trong thân thể, có chỗ còn nhiều tới mức theo lỗ chân lông thoát hư ra ngoài. Đế Thích Thiên lúc này có cảm giác giống như mình dùng Tụ Linh đan, chỉ có điều dược lực bên trong Tụ Linh đan bá đạo mãnh liệt vô cùng, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Mà linh khí trong Hầu Nhi tửu này lại tương đối ôn hòa, không tổn thương tới kinh mạch toàn thân chút nào, so với tụ linh đan thì thần kỳ hơn không ít. Hơn nữa, cho dù là người không hiểu việc luyện hóa, cỗ lực lượng này dù tiêu tán đi nhiều nhưng cũng sẽ có một bộ phận nhỏ lưu lại trong cơ thể, theo thời gian cùng với cơ thể dung hợp lại.
Đây là lý do tại sao Viên Thiên nói rượu này có thể giúp đề thăng thực lực bản thân.
Hiển nhiên lúc này Viên Thiên chưa hiểu thế nào là tu luyện, nếu không có Hầu Nhi tửu trì ở đây, hắn so với việc Đế Thích Thiên phục dụng tụ linh đan còn thuận lợi hơn nhiều. Một bên uống rượu, một bên tu luyện, thực quá tiêu dao khoái hoạt. Khi đó thì thực lực của hầu vương Viên Thiên này đã có thể đề thăng gấp vài, thậm chí vài chục lần.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Đế Thích Thiên chỉ trong chốc lát mà thôi, rồi hắn lại tiếp tục tập trung vào tu luyện, không muốn lãng phí Hầu Nhi tửu này. Hắn phải tận dụng thời gian luyện hóa hoàn toàn cỗ nhiệt khí này.Có thể tăng cường thực lực được chút nào càng thì càng tốt hơn.
Hổ Khiếu Công vận chuyển, toàn thân hắn được bao trùm trong một màn hắc khí khiến cho người ngoài nhìn vào khó mà thấy rõ thân ảnh hắn.
Mặc dù như vậy nhưng Bái Nguyệt và Viên Thiên vẫn trung thành thủ hầu bên cạnh, hai ánh mắt tinh quang lấp lóe không cho bất kì ai tiếp cận.
Đế Thích Thiên tĩnh tu trong suốt một canh giờ.
“Bá!!”
Yêu khí bao phủ quanh thân hắn kịch liệt quay cuồng rồi nhanh chóng quay trở lại bên trong cơ thể. Đế Thích Thiên đứng lên, ánh mắt tỏa ra tinh quang bức người, cả thân thể vô cùng uy vũ.
“Rượu này đúng là thần kỳ, so với tụ linh đan còn hơn một bậc. Một bát Hầu Nhi tửu này có thể so với hai khỏa tụ linh đan a. Trách sao Hầu Nhi tửu được mệnh danh là thần tửu, người thường uống vào có thể tăng tuổi thọ.”
Đế Thích Thiên cảm thán không thôi, không ngờ thế gian này còn có loại rượu thần kỳ như thế tồn tại. Lúc trước hắn đang lo lắng việc tụ linh đan đã bị bản thân sử dụng khá nhiều, còn lại cũng chỉ đủ cho hắn đem yêu lực tích tụ giúp bản thân đạt đến tầng ba đỉnh phong mà thôi. Còn việc mở yêu phủ chắc chắn sẽ khó khăn không ít.
Hắn không ngờ hôm nay tại đây lại có thể được thưởng thức Hầu Nhi tửu thần kỳ như vậy. Có rượu này, hắn hoàn toàn có thể tu luyện với tốc độ như cũ.
Quan trọng nhất là, cho dù uống hết Hầu Nhi tửu nhưng hầu vương và tôn tử của hắn vẫn có thể tìm ra nguyên liệu và ủ tiếp ra loại rượu này. Còn như Tụ linh đan, nếu như dùng hết hắn cũng vô pháp tìm ra mà sử dụng tiếp.
“Viên Thiên, Hầu Nhi tửu này các ngươi có thể ủ được tiếp chứ?” Đế Thích Thiên trong lòng có chút đắn đo, quay lại nhìn hầu vương hỏi.
“Đại vương, chỉ cần có tài liệu,trái cây là có thể làm ra Hầu Nhi tửu. Nhưng mỗi năm số lượng ủ ra rất có hạn vì nhiều tài liệu rất khó tìm.” Viên Thiên vốn thông minh, nghe Đế Thích Thiên hỏi như vậy liền hiểu được ý tứ của hắn.
“Viên Thiên, ngươi lập tức mang tộc nhân tới rừng trúc, mang những ống trúc về chứa hết Hầu Nhi tửu. Nếu làm tốt bổn vương sẽ truyền cho ngươi bí pháp tu hành, giúp các ngươi tăng cường thực lực.” Đế Thích Thiên nói xong, hổ trảo dâng lên, hướng về phía thạch bích đằng xa, một hư ảnh hổ trảo lập tứ xuất hiện oanh kích lên thạch bích.
“Oanh!!”
Trên thạch bích lập tức xuất hiện một lỗ hỏng lớn, vô số đá vụn bắn ra khắp bốn phương tám hướng, vung vãi đầy trên mặt đất.
Chiêu thức vừa tung ra, hai nhãn hầu sáng lên, sức mạnh của Đế Thích Thiên đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Tuy rằng Viên Thiên thường xuyên dùng Hầu Nhi tửu nhưng lại không hiểu gì về tu luyện nên lãng phí đi quá nửa lực lượng của rượu.
Đối với sức mạnh, không chỉ là điều mà con người khao khát. Trong rừng cũng tương tự, cường giả vi tôn, cho nên nhìn Đế Thích Thiên thi triển kỳ công, trong lòng Viên Thiên đã vô cùng ao ước. Đương nhiên, đối với Hổ vương càng thêm có một phần kính ý.Thu phục thuộc hạ không chỉ cần có thực lực mà còn cần có uy nghiêm nữa.
“Dạ, đại vương, Viên Thiên nhất định sẽ hoàn thành.” Viên hầu vương cũng không có quá mức đau lòng khi Đế Thích Thiên có ý muốn phục dụng hoàn toàn tửu trì này.
“Còn nữa, sắp xếp tộc nhân, chuẩn bị li khai Hổ Khâu sơn mạch. Phiến sơn mạch này đã không còn an toàn, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Đế Thích Thiên đem mọi việc phân phó cẩn thận. Hiện tại hầu vương đã thu phục được, chỉ còn ưng vương và mãng xà vương, hai vương giả thú tộc cuối cùng. Sau đó thì tất cả sẽ cùng nhau rời khỏi đây, càng xa càng tốt.
Việc này hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ cần thoát được nguy cơ trước mắt là được.
Lúc ấy, bằng vào bản thân và bốn thuộc hạ dưới trướng, hắn hoàn toàn có thể làm bá chủ một phương, gây dựng căn cơ.
Về phần bí quyết tu luyện, hắn chắc chắn sẽ không giữ cho riêng mình. Chính bản thân hắn cường đại thì sẽ không đủ, phải cần có lực lượng hậu thuẫn lớn mới có khả năng uy hiếp kẻ khác được.
Cho nên,Đế Thích Thiên đã sớm tính, chỉ cần thoát ly khỏi nơi này an toàn rồi, hắn sẽ truyền thụ một ít công pháp cho thuộc hạ dưới trướng của mình.Cùng nhau tu hành vẫn là tốt nhất.
“Bái Nguyệt, đi, chúng ta tới địa phương tiếp theo. Đi Ưng Phong trước.”
Đế Thích Thiên ra lệnh một tiếng, lang vương hiểu ý, bèn rời khỏi sơn động, đi trước dẫn đường, hướng vị trí của bầy ưng rất nhanh chạy tới. Ngay khi họ rời đi, Viên Thiên cũng phân phó một nhóm tộc nhân đi đến rừng trúc phụ cận đốn trúc đồng thời ra lệnh cho toàn tộc chuẩn bị di chuyển đi.
Trong khi Đế Thích Thiên gấp rút chuẩn bị rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch thì đám người Xuất Vân công chúa thoát chết từ tay hắn ba ngày trước đã bắt đầu hành động.
“Hàng Trần sư huynh, lần này gia tộc huynh có thể ra tay tương trợ, Sở Vân nhất định sau này sẽ cảm tạ.”
Trong một ngôi nhà tại sơn thôn gần kề bên Hổ Khâu sơn mạch, một đạo thanh âm dễ nghe truyền ra. Theo hướng phát ra thanh âm, có thể nhận ra chính là Xuất Vân công chúa hôm trước trốn chạy trối chết từ trong sơn mạch ra đang vui cười cùng một gã nam tử anh tuấn bất phàm.
Cách hai người không xa chính là Triệu Bách Xuyên và Tần Hải đang đứng dậm chân bất bình, ánh mắt không rời khỏi hai người kia một chút nào. Nếu như cả hai nhìn Xuất Vân công chúa với một vẻ mặt ái mộ thì lại nhìn nam tử kia bằng ánh mắt sắc bén, có phần chán ghét.