«Vân sư muội yên tâm, chuyện này nếu như không hỗ trợ được sư muội thì khi trở về Hàng Trần sẽ bị cha trách phạt. Hàng Trần xuất ngoại lịch lãm mang theo hai vị trưởng lão trong gia tộc, đều là cao thủ trúc cơ kỳ, chút nữa ta sẽ thỉnh hai vị cùng hỗ trợ sư muội. Hai vị trưởng lão rất yêu thương ta, nhất định sẽ đáp ứng, đến lúc đó việc hàng phục hổ tinh chẳng là việc gì quan trọng nữa.»
Nam tử tự xưng là Hàng Trần kia dường như đối với Xuất Vân công chúa cũng có một chút tình ý.
«Vậy đa tạ sư huynh.» Xuất Vân công chúa ngọt ngào cười khiến cho đối phương thần sắc trở nên si ngốc.
«Ba!!»
Ở phía sau, hai người Tần Hải và Triệu Bách Xuyên giận dữ phát cuồng lên, tung một chưởng chụp đến gốc đại thụ khiến cả cây rung lên, lá cây trút xuống ào ào.
Nói đến chuyện này, phải nhắc lại ba ngày trước.
Lúc ấy, bọn họ được Xuất Vân công chúa sử dụng Thần Hành phù trốn thoát khỏi công kích của Đế Thích Thiên. Thần Hành phù ngày có thể đi ngàn dặm nên không bao lâu thời gian, ba người chạy được ra khỏi sơn mạch, nhưng lại xuất hiện ở một địa phương khác. Bởi vì sợ Đế Thích Thiên đuổi theo nên sau khi rời khỏi sơn mạch, bọn họ chạy không ngừng nghỉ để tránh đi thật xa.
Cũng không ngờ rằng, thật khéo trên đường chạy trốn lại gặp được nhóm người Hàng Trần.
Hàng Trần lý lịch cũng không nhỏ chút nào.
Trên thế giới này, tục giới cùng tu tiên giới vốn phân biệt. Nói chung, người của tu tiên giới vốn rất ít khi xuất hiện trong tục giới. Họ một lòng hướng tới tu tiên, tận dụng từng tấc thời gian để tu luyện hy vọng có thể đột phá đến trình độ cao hơn.
Cho nên, trong thế tục, mặc dù vẫn tồn tại truyền thuyết về người tu tiên nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy tận mắt.
Ngoài ra, còn một trường hợp đặc biệt khác, chính là tu tiên thế gia.
Tu tiên thế gia chính là một gia tộc toàn người tu tiên. Ví dụ như trong một môn phái tu tiên, có một gã tu tiên nào đó cảm giác mình trên con đường tu luyện không có mấy thành tựu, sẽ xuống núi, cưới vợ sinh con trong thế tục. Huyết mạch của người tu tiên đó sẽ có tỷ lệ rất lớn sinh ra có linh căn.
Sau đó người này truyền lại cho con cháu công pháp tu tiên, bắt đầu đi lên con đường tu luyện. Qua vài thập niên phát triển, hoặc vài trăm năm, gia đình của người này sẽ phát triển thành tu tiên thế gia.
Như vậy tu tiên gia tộc cùng với tu tiên giới có liên hệ, nhưng lại không thoát ly thế tục, là một tồn tại vô cùng đặc thù. Nhưng qua truyền thừa vài trăm năm, hay vài ngàn năm, thế lực của một gia tộc tu tiên vô cùng lớn mạnh, có khả năng trở thành siêu cấp thế gia, cơ hồ có thể so sánh cùng một tông phái trong tu tiên giới.
Trong tu tiên giới có phân chia rõ ràng, ví dụ như một gia tộc chỉ xuất hiện vài người có linh căn, tu vi không vượt qua trúc cơ kỳ thì chỉ được xếp vào hàng tam lưu thế gia. Có trúc cơ kỳ cao thủ tọa trấn có thể xưng là nhị lưu thế gia. Còn nếu xuất hiện cường giả Kết Đan kỳ thì chính thức trở thành nhất lưu thế gia.
Về phần siêu cấp thế gia, chính là tu tiên thế gia cấp cao nhất, trong gia tộc có Nguyên Anh lão quái tọa trấn. Thế gia như vậy hoàn toàn có thể so sánh với một tông phái trong tu tiên giới, bình thường thường có thế lực tương đối lớn.
Về phần Hàng Trần, chính là thiếu chủ của nhất lưu thế gia, trong nhà có một vị cao thủ Kết Đan kì. Gia tộc này sinh sống tại Sở quốc.
Hai người đi cùng nhau một đoạn rồi Xuất Vân công chúa tìm cái cớ trở về phòng.
Nhìn Xuất Vân công chúa trở về phần, hai mắt Lý Hàng Trần từ vẻ si mê cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Hắn cũng xoay người tiến vào một gian nhà khác trong thôn.
Trong phòng lúc này có hai trung niên nam tử yên lặng ngồi xếp bằng vận công.
«Nhị thúc, tam thúc, Trần nhi vừa theo phân phó của hai người, đáp ứng thỉnh cầu của Xuất Vân công chúa vào núi bắt giúp nàng ta hắc hổ thành tinh kia.» Lý Hàng Trần hướng hai nam tử cung kính nói.
Nghe được thanh âm, người bên trái nhẹ nhàng mở mắt nhìn hắn gật đầu tán dương : «Hàng Trần, ngươi làm rất tốt. Nhớ kỹ, bắt hắc hổ chỉ là chuyện nhỏ, việc chính là tạo quan hệ tốt với Sở gia, tốt nhất là chiếm được tiểu công chúa kia, đối với gia tộc chúng ta sẽ vô cùng tốt.»
«Trần nhi, nhị thúc ngươi nói rất đúng.» Lúc này, người đàn ông còn lại mới mở mắt, ôn hòa nói : «Lý gia chúng ta có lão tổ tọa trấn, đang là nhất lưu gia tộc, Sở gia trước mắt chúng ta chỉ như con kiến mà thôi, tùy thời có thể dẫm bẹp. Nhưng nếu có thể cùng Sở gia tạo mối quan hệ thì địa vị gia tộc càng được củng cố thêm, nói không chừng còn có cơ hội sinh ra một vị cao thủ Nguyên Anh kỳ.»
« Hàng Trần biết. » Lý Hàng Trần trong mắt lóe sáng, vội vàng mở miệng đáp, rồi lại nói : « Trần nhi lúc trước đáp ứng công chúa ngày mai tiến vào trong núi giúp nàng bắt hắc hổ. Nghe bọn họ nói hắc hổ kia không đơn giản chút nào, chỉ sợ đến lúc đó phải phiền nhị thúc, tam thúc ra tay. »
« Yên tâm, nếu như các ngươi gặp nguy hiểm, ta và tam thúc tự nhiên sẽ ra tay. »
« Đa tạ nhị thúc, tam thúc. »
Lý Hàng Trần cung kính thi lễ rồi rời khỏi nhà gỗ.
Tại chỗ ở của Xuất Vân công chúa, lúc này vẻ mặt nàng lộ ra thần sắc kỳ dị, một mình lẩm bẩm : « Vốn đang định truyền thư cho phụ thân phái người tới hỗ trợ, nhưng chắc chắn sẽ gây kinh động tới nhiều người. Nếu biết ta suýt gặp nguy hiểm, sợ rằng sẽ không có cơ hội đi nữa. Hiện tại gặp người của Lý gia tại đây, chi bằng mượn lực lượng của bọn họ giúp ta bắt hắc hổ kia. »
Nói xong, nàng vung vài cái tiểu quyền, ánh mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt, nói tiếp : « Hắc hổ, ngươi không chạy thoát được đâu. Ngươi càng lợi hại bản công chúa lại càng muốn bắt ngươi về hảo hảo dạy dỗ một phen, làm linh thú cho bản công chúa cưỡi. »
Nàng là công chúa đương triều, ánh mắt không giống với nữ tử bình thường, đụng đến nàng chắc chắn sẽ ăn đau khổ không ít.
…………..
Lang vương dẫn đường một mạch rốt cục cũng tới một ngọn núi cao ngất, dựng đứng lên.
« Ngọn núi hung hiểm quá ! »
Đế Thích Thiên đứng dưới chân núi ngửa mặt lên nhìn, trong lòng thầm tán tụng.
Núi này nơi nơi đều là kì lân quái thạch, vách núi xung quanh thì cao, dựng đứng và hiểm trở, cho dù là cao thủ cũng khó lòng mà leo lên được. Thậm chí nếu không cẩn thận rất có thể sẽ ngã xuống dưới, tan xương nát thịt. Địa thế này đúng là vô cùng hung hiểm.
Hơn nữa ngọn núi này đơn thuần toàn là đá, một cây cũng không mọc được, khiến cho không khí xung quanh cơ hồ cũng mang theo vài phần áp bức khó nói thành lời.
Nhưng nhìn kĩ sẽ thấy trên vách núi cao có một cái hang nhỏ, bên trong còn có thân ảnh hoạt động.
« Đại vương, đó là nơi cư trú của đám chim ưng. » Lang vương nhìn lên trên bẩm báo.
Kỳ thật, Đế Thích Thiên từ đầu đã nhìn ra sự hung hiểm của ngọn núi này, cũng thấy được cái hang trên vách đá cao kia, có thể nói là tương đối an toàn với ưng tộc.
Bốn phía vẫn vô cùng tĩnh lặng.
«Phốc !»
Đế Thích Thiên nhảy lên một tảng đá lớn, hít sâu một hơi, trên trán chữ « Vương » màu tím như hỏa diễm cháy bừng bừng. Hắn mở miệng gầm lên một tiếng kinh thiên.
« Ngao ô !! »
Trong khu rừng yên tĩnh bỗng vang dội tiếng hổ gầm, như một đạo sét đánh xuống, phong vân cũng phải biến sắc. Tiếng hổ gầm liên miên không dứt, khí thế oai vũ bá đạo tràn ra trong thiên địa. Tiếng gầm gừ phát ra không chỉ mang theo hơi thở của bách thú chi vương, mà còn hàm ẩn một chút khiêu khích.
« Hào !! »
Tiếng hổ gầm vang khắp ngọn núi, khiến cho từ trên hang đá cao kia, một đám chim ưng cảm giác được cỗ khí thế đầy uy áp này, kinh hoàng bay tán loạn trong không trung. Bọn chúng nhìn xuống hắc hổ bên dưới, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
« Hào ! »
Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn xuất hiện trên bầu trời xanh, thanh âm tuy rằng không khủng bố như của Đế Thích Thiên nhưng cũng khiến cho đám ưng đang bay tán loạn kia lập tức bình tĩnh trở lại, hướng về phía cao nhất trên ngọn núi.
« Rầm !! »
Tiếng gió rít truyền đến nghe rát rạt. Một con chim ưng to lớn một cách đáng sợ chao cánh ập xuống, trên đỉnh đầu có một đám lông màu vàng. Hai mỏ của con chim ưng này vô cùng sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo cao ngạo tựa hồ có thể đem kẻ thù nhìn đến chết.
Hai bộ móng vuốt dưới chân nó sắc như loan câu, hàn quang lóe lên, một trảo đủ để trùm lên đầu một người trưởng thành. Bộ dáng to lớn và dữ tợn của con chim ưng này khiến người ta phải sợ hãi than thầm. Không cần phải nói, đây chính là kẻ đứng đầu ưng tộc ở Hổ Khâu sơn mạch này, ưng vương.
Ưng vương này đúng là bị tiếng gầm của Đế Thích Thiên khiêu khích mà bay ra.
Một khi đã có kẻ khiêu khích và thách thức thì vương giả của một tộc không có khái niệm trốn tránh. Nếu cứ như vậy mà trốn tránh thì uy tín trong tộc sẽ giảm sút, chắc chắn nó sẽ không thể làm vương được nữa.
« Hào !! »
Ưng vương sải rộng đôi cánh, lượn vài vòng trên không trung rồi đột nhiên hướng Đế Thích Thiên ở phía dưới lao xuống như một mũi tên. Bất ngờ công kích chính là một trong những cách đánh vô cùng lợi hại của ưng tộc.