Theo nhịp hít thở nhiều tia nguyệt tinh hoa không ngừng theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể, hóa thành một dòng nước ấm áp lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể. Mỗi một vòng chuyển động, cơ thể càng được cường hóa lên.
Sau khi Đế Thích Thiên gặp biến cố mà nổi điên chạy khắp trong rừng cả ngày, mệt nhọc khiến hắn ngủ say. Trong trạng thái hôn mê hắn cũng có thể cảm giác được cơ thể thật thoải mái không thể nói nên lời.
Đó như là loại cảm giác khi ở trong lòng bạch hổ mụ mụ.
Mặt trời ngã bóng cho trăng lên, ngày đêm luân phiên như thế!
Theo thời gian trôi đi, ánh trăng được thay bằng ánh mặt trời ấm áp từ phía Đông. Ánh vàng rực rỡ chiếu sáng đất trời như báo hiệu một ngày mới. Tia nắng ấm áp chiếu trên người Đế Thích Thiên làm cho hắn từ trong ngủ say tỉnh dậy.
"Di, ta làm sao vậy? Toàn thân tràn ngập khí lực.”
Sau khi tỉnh dậy Đế Thích Thiên liền nhận ra thay đổi trong thân thể, cơn mệt nhọc ngày hôm qua đã biến mất, toàn thân như ẩn chứa nội lực vô biên, nhiệt huyết sôi trào, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Trầm tư trong lòng, hai mắt hắn nhắm lại lặng lẽ cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Không chỉ thân thể cường tráng hơn, Đế Thích Thiên còn cảm giác được rõ ràng có dòng khí như một dòng nước ấm di chuyển trong cơ thể mình, mỗi khi lưu chuyển một vòng, sẽ làm cho hắn vô cùng thoải mái. Dường như nó đang kéo khí huyết di chuyển.
"Trong cơ thể ta sao lại có một dòng khí kì quái?”
Trên đầu, mặt trời đã thay thế cho vầng trăng tròn: "hay là,đêm qua ta đã hấp thu được nguyệt tinh hoa.”
Khi vừa nghĩ đến, Đế Thích Thiên càng thêm kinh ngạc, đối với hành động đêm qua hắn còn nhớ rất rõ ràng, tuy rằng dưới ánh trăng hắn đã cố hít thở,nhưng cũng không có hấp thu được cái gì gọi là nguyệt tinh hoa, chỉ có không khí bình thường.
Khi ngủ say, hắn cũng không hề có cảm giác có dòng khí gì trong cơ thể.
Thật quá kì lạ, không chỉ thân thể sau một tối tăng thêm khí lực mà còn có thêm dòng khí ấm kì lạ, dường như nó đang đem lại cho hắn chỗ tốt thật lớn.
Trầm tư một lát, suy nghĩ đủ mọi khả năng nhưng hắn cũng không thể lý giải nổi chuyện này.
"Hống!!"
Đế Thích Thiên đứng trên tảng đá, ngửa mặt phát ra một tiếng hổ gầm tạm thời đem nghi vấn trong lòng để sang một bên. Đến cuối cùng là có hấp thu được nguyệt tinh hoa hay không, chờ tới buối tối có thể kiểm tra lại.Hiện tại hắn phải đi kiếm thức ăn vì cái bụng đã kêu réo đòi ăn.
"Muốn đi săn.”
Trong lòng Đế Thích Thiên hiện ra suy nghĩ, hắn hiện tại vẫn chưa thật sự trưởng thành nhưng bản lĩnh săn mồi thì đã thành thục. Hổ mụ mụ bị bắt, muốn dựa vào là không có khả năng, muốn sinh tồn trong khu rừng này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhảy khỏi tảng đá, bốn chân mạnh mẽ phát lực chạy đi, hắn không quay về sơn động nơi hắn cư trú mà hướng thác nước dưới sơn cốc chạy tới.
Trong sơn cốc có nước nên các loại động vật đều uống nước ở đây, mỗi ngày đều có động vật nên không lo sẽ không tìm thấy con mồi.
Đế Thích Thiên đi tới cửa sơn cốc nhưng không đi vào, mà cẩn thận đem thân thể mình ẩn giấu, mắt hướng vào phía trong cốc. Trong sơn cốc, chỉ thấy một con sói hoang cao lớn đang đứng ở mép hồ uống nước.
"Cũng chỉ là một con sói hoang, ta trải qua mấy tháng rèn luyện không ngừng hẳn là có thể săn nó.”
Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn vào con sói hoang đi một mình, thân thể hắn trải qua vài tháng rèn luyện, mỗi bộ phận đều tràn ngập lực lượng, so với hổ trưởng thành chỉ kém chút ít. Hơn nữa, đêm qua không biết xảy ra chuyện gì làm cho thân thể hắn lại được tăng cường rất nhiều. Hắn rất tin tưởng hướng sói hoang tấn công.
"Ngao!!"
Sau khi tính ra thực lực bản thân so với đối phương, Đế Thích Thiên rốt cục bắt đầu triển khai tấn công. Lui về sau, hắn dồn sức vào hai chân sau, toàn bộ thân thể trực tiếp bay lên cao, ước chừng xa khoảng mười thước có thừa.
Đến sau lưng con sói, hai chân trước lộ ra móng vuốt sắc bén xông đến.
Vân tòng long, phong tòng hổ!
Còn chưa đáp xuống, gió lớn đã tới, đập vào người con sói.
"Ngao ô!!"
Có thể sinh tồn ở đây phải có cảnh giác cực cao, con sói vừa cảm giác được cuồng phong trên đỉnh đầu, biết là không tốt, liền hướng bên cạnh lăn một vòng.
Ti!
Trong lúc lăn một vòng, hổ trảo của Đế Thích Thiên đã đến sau cổ sói, dùng sức, một khối thịt bằng bàn tay trên người con sói bị xé xuống. Máu phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Ngao ô!!"
Ngay khi Đế Thích Thiên muốn kết thúc trận chiến, đột nhiên vang lên vài tiếng sói tru đáng sợ, liếc mắt xung quanh đã có nhiều hơn hai con sói, tổng cộng là ba, chúng nó đã sớm có âm mưu tại đây, cố ý dụ dỗ con mồi.
Lúc này, một con sói lộ ra răng nanh sắc bén hướng Đế Thích Thiên đánh tới.
"Đây là cạm bẫy!!"
Một suy nghĩ lập tức hiện ra trong đầu Đế Thích Thiên, nhưng hắn càng thêm bình tĩnh. Mấy tháng khổ luyện rốt cục cũng có tác dụng. Đối với đòn công kích của sói hoang, cái đuôi cọp đằng sau vụt lên rất nhanh, như cái roi quất vào giữa mình con sói.
"Phanh!!"
Lão hổ có ba tuyệt chiêu, Đế Thích Thiên lại chuyên môn rèn luyện đuôi, sử dụng không chỉ linh hoạt mà còn có lực lượng không thể khinh thường. Con sói vừa bị quất trúng, lập tức rơi xuống mặt đất, co giật vài cái rồi nằm im.
"Ngao ô!!"
Không biết hôm nay lũ sói bị làm sao, một con trong số đó mắt xanh mượt, lấp lánh hung quang, cả hai không chạy trốn mà ngược lại hướng hắn tiếp tục công kích.
Dùng những chiêu thức của thú hoang, răng nanh cắn, dùng vuốt cào, dùng thân va chạm, Đế Thích Thiên trời sinh bách thú chi vương nhưng đối diện hai con sói hoang liều mạng cũng không tiện nghi gì, ngược lại có chút chật vật, cả hai bên đều đầy vết thương.
"Răng rắc!!"
Đang chiến đấu kịch liệt, Đế Thích Thiên tìm được cơ hội, mạnh mẽ vồ về phía trước, khí thế hung hãn vô cùng, động tác lại nhanh như thiểm điện, há miệng cắn về phía cổ của một con sói. Cuối cùng còn một con sói hoang, biết không đánh lại nên mang theo vết thương hướng cửa sơn cốc chạy đi.
"Cô lỗ cô lỗ!!"
Nhìn đến con sói cuối cùng chạy trốn, Đế Thích Thiên thở nhẹ trong lòng, theo bản năng hít thở một chút, không nghĩ tới vừa mở miệng đã đem máu của con sói bị cắn cổ khi nãy, ‘cô lỗ’ một tiếng nuốt vào bụng, máu sói nóng hầm hập tràn vào cơ thể thật ấm áp, mệt mỏi tự nhiên giảm bớt.
Đồng thời, trong cơ thể hắn, dòng khí kì dị kia đột nhiên hưng phấn, không ngừng di chuyển, mỗi một vòng đều làm cho máu sói dung nhập vào máu thịt của hắn. Giữa đan điền dâng lên một hơi khí nóng, được dòng khí dẫn dắt, chạy khắp toàn thân, mỗi một vòng cỗ nhiệt khí kia sẽ bị dòng khí hấp thu một bộ phận khiến cho dòng khí thần bí kia lớn mạnh thêm một ít.
Tinh thần hắn rung lên.
"Chẳng lẽ đây chính là luyện hóa tinh khí trong truyền thuyết. Hay là phương pháp tu luyện của yêu tộc, cắn nuốt huyết thực làm tinh khí lớn mạnh hơn?”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Đế Thích Thiên, bất quá không dừng lại lâu, nhìn thấy việc uống máu còn có chỗ tốt này, hắn liền từng ngụm từng ngụm đem máu sói uống vào bụng.
Không biết vì sao, kiếp trước làm người, nhưng bây giờ uống máu lại không có nửa điểm phản cảm, cũng không có cảm giác ghê tởm, mà ngược lại lại cảm thấy ngọt lành, có một loại cảm giác vui sướng.
“Mặc kệ trời sinh thị huyết hay không, ta nhất định phải sống, ta muốn tu thành yêu.”
Uống máu sói xong, Đế Thích Thiên tha xác một con sói hướng nơi sơn động cư trú đi đến. Trên người hắn vết thương chi chít, làm cả vùng da lông đỏ sẫm màu máu.
Bên trong rừng không có lửa, Đế Thích Thiên cũng không tính đến việc đánh lửa. Trở lại sơn động, cảm nhận bên trong đã không còn hơi ấm mà trở nên lạnh lẽo, trong lòng hắn đối với hai người tu tiên thù hận càng sâu. Xé vài khối thịt sói, nuốt vào cho no bụng rồi nằm xuống trong động, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ dòng khí thần bí nọ trong cơ thể.
Nói cũng lạ, dòng khí này tuy ở trong cơ thể hắn nhưng cũng không chịu sự khống chế, tự mình di chuyển trong cơ thể. Vừa mới ăn no nên dòng khí này càng như hưng phấn hơn,tản mát ra một lực lượng kì diệu, đem thịt mới ăn phân giải thành năng lượng.