Rống...
Gào...
Trong rừng rậm bỗng vang lên một trận gầm rú của yêu thú, tiếng rống giận dữ của yêu thú, âm thanh vang khắp đất trời, nghe được âm thanh này, sắc mặt bốn người Lâm Thần khẽ thay đổi.
Mấy ngày nay, bốn người Lâm Thần đi dọc theo khu vực này, không ngừng tìm tòi nhưng cũng không tìm thấy điều gì bất thường.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là thường xuyên nghe được tiếng rống giận dữ của yêu thú, dường như yêu thú đang tiến hành tập hợp, mà những tiếng rống giận dữ này khởi nguồn ở nơi cách bốn người Lâm Thần một đoạn, hiển nhiên là càng ở trong sâu Mặc Liên sơn.
Mỗi lần nghe thấy tiếng gầm rống giận dữ của yêu thú, bốn người Lâm Thần đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, vô cùng khủng hoảng.
Không nghi ngờ gì, nếu như bốn người Lâm Thần bị bầy yêu thú này phát hiện, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Ở khu vực này tìm tòi mấy ngày nay, bốn người rốt cuộc cũng kích động, muốn đi vào sâu bên trong để tra xét một phen.
Dù sao, bọn họ ở tại chỗ này cũng đã mấy ngày, nếu nơi này thật sự có điều gì bất thường thì bọn họ đã tìm được rồi, mà bọn họ đã ở đây tìm kiếm mấy ngày nhưng vẫn không tìm được điều gì khác thường, như vậy rõ ràng là nơi này không có gì bất thường.
Tiếp tục đi về phía trước.
Có điều đi vào sâu bên trong Mặc Liên sơn chính là nơi qua lại của yêu thú cấp năm, võ giả Thiên Cương cảnh căn bản không có khả năng đối phó.
Trần Phong hơi do dự một lát nói:
- Không bằng chúng ta đi tra xét một hồi nguyên nhân vì sao yêu thú gào thét.
Thông thường mà nói, trừ phi có cường địch công kích hoặc là bên trong lãnh địa xuất hiện những yêu thú khác, một ít yêu thú phát ra tiếng rống giận cảnh cáo các yêu thú khác, võ giả. Ngoài ra yêu thú không có nguyên nhân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gầm rống giận dữ như vậy.
Mà giờ khắc này, đám người Lâm Thần ở khu vực này tìm tòi mấy ngày, mơ hồ mỗi một ngày bọn họ đều nghe được từng trận gầm rống giận dữ của yêu thú nơi này, âm thanh kinh thiên động địa làm cho người ta sởn tóc gáy.
Ngao Hân trầm ngâm một lát, khoảng thời gian này bọn họ phát hiện điều kỳ lạ duy nhất chính là tiếng yêu thú gầm rống giận dữ, đi tìm hiểu một chút cũng không thành vấn đề.
Có điều thực lực của những yêu thú kia mạnh mẽ, bọn họ cần chuẩn bị vẹn toàn.
- Lâm Thần, Dương Nhất Phàm, hai người các ngươi có ý kiến gì không?
Ngao Hân mở miệng hỏi dò Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm, bốn người bọn họ dù sao cũng là một đội, trước khi quyết đoán phải hỏi ý kiến mọi người là điều tất nhiên.
- Không ý kiến.
Sau khi cùng Lâm Thần trao đổi Hồng Linh hoa thất bại, từ đó đến bây giờ vẫn là trầm mặc ít nói, ngoại trừ chém giết yêu thú, hái linh thảo nói một đôi lời, những thời gian khác hắn đều không nói lời nào.
Nghe Dương Nhất phàm nói xong, Ngao Hân quay đầu nhìn Lâm Thần.Lâm Tahafn khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không có ý kiến. Thấy thế Ngao Hân lập tức cười nói:
- Được, nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì chúng ta liền đi điều tra nguyên nhân của những tiếng gầm rú của yêu thú kia. Có điều phải nói trước, những yêu thú kia thực lực vô cùng mạnh mẽ, e rằng ít nhất cũng là yêu thú cấp năm bậc thấp, vì vậy mỗi người đều phải áp chế khí tức của chính mình, tuyết đối không thể để những yêu thú đó phát hiện ra.
- Ừ.
Ba người gật đầu.
Xèo xèo xèo xèo...
Lúc này, bốn người đều sử dụng thân pháp, hóa thành bốn luồng ánh sáng hướng về phía sâu trong Mặc Liên sơn mà đi tới.
Đi qua một mảnh rừng rậm, bốn người Lâm Thần hạ thấp cước bộ, đi chậm lại khoảng chừng nửa ngày rốt cuộc bốn người cũng dừng lại. Giờ khắc này phía trước bọn họ là một thung lũng diện tích cực lớn, bốn phía thung lũng được một lượng lớn đại thụ che chắn, căn bản không thấy bên trong có thứ gì.
Gào...
Rống...
Ti ti...
Không thấy rõ bên trong có gì nhưng bốn người Lâm Thần lại nghe rõ ràng những tiếng rống giận của yêu thú chính là truyền tới từ bên trong thung lũng.
Lúc còn cách rất xa, bốn người Lâm Thần nghe không rõ lắm, hiện tại cách nơi phát sinh không xa, bốn người Lâm Thần nhất thời có thể nghe đến tiếng yêu thú gầm rống giận dữ một cách rõ ràng.
Những âm thanh này dường như có chút run rẩy, hoảng sợ cùng với hưng phấn. Có điều rất nhanh, những âm thanh liền từ hưng phấn, sợ hãi chuyển thành gào thét thê thảm.
Tiếng rống giận dữ thê thảm dần dần yếu ớt cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
Nghe âm thanh quái dị như thế, bốn người Lâm Thần không khỏi liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một vẻ kỳ dị.
- Cẩn thận một chút.
- Đi.
Ngao hân nói liên tục hai câu, chợt nàng áp chế khí tức trên người xuống mức thấp nhất, cẩn thận chậm rãi mà đi.
Lâm Thần, Dương Nhất Phàm cùng với Trần Phong thấy thế cũng áp chế khí tức của chính mình xuống mức thấp nhất đi theo phía sau Ngao Hân, từng người hướng về phía thung lũng mà đi.
Nhưng mà bốn người Lâm Thần đi không bao lâu, bỗng nhiên vang lên từng trận tiếng rống giận dữ của yêu thú.
Rống...
Mấy con yêu thú thân thể cường tráng, khí tức trên người vô cùng cường đại đột nhiên từ trong một khu rừng rậm rạp ở bên ngoài thung lũng lao ra, hướng thẳng tới sơn cốc mà chạy.
Mà nơi mấy con yêu thú này vừa đi qua cách bốn người lâm Thần cũng không xa, bị phát hiện rất dễ dàng.
- yêu thú cấp năm.
Mặt bốn người Lâm Thần biến sắc, Ngao Hân khẽ quát:
- Ngồi xổm xuống.
Nói xong, nàng ngồi chồm hổm xuống tiến vào trong bụi cỏ, bụi cỏ này cao tới mấy mét, võ giả nhân loại ngồi trong đó chỉ cần yên lặng không lên tiếng cũng không để lộ ra khí tức, yêu thú cũng rất khó phát hiện được.
Lâm Thần phản ứng rất nhanh, lúc Ngao hân ngồi xổm xuống, hắn cũng ngồi xổm xuống tiến vào trong bụi cỏ, Dương nhất Phàm cùng Trần Phong lại hơi sững sờ, trên măt hai người chợt hiện lên vẻ hoảng sợ, đồng thời ngồi xổm xuống, áp chế khí tức trên người đến cực điểm.
Ào ào ào...
Răng rắc răng rắc...
Một trận cuống phong đảo qua trên đỉnh đầu bốn người lâm Thần, mấy cái bóng đen chớp mắt liền từ phía sau bốn người Lâm Thần vọt tới, thân thể yêu thú cao lớn làm gãy đổ không ít đại thụ phát ra từng tiếng răng rắc.
Bốn người lâm Thần chỉ cảm giác da đầu tê dại, mồ hôi lạnh tuôn ra, mãi tới lúc mấy con yêu thú cấp năm biến mất trong rừng rậm, lúc này bốn người mới thẻo phào nhẹ nhõm.
- Nguy hiểm thật.
- Yêu thú cấp năm. Những yêu thú này đang làm cái gì vậy, vừa nãy những con yêu thú cấp năm hình như là đang tranh nhau chen lấn, chỉ sợ tiến vào sơn cốc muộn hơn so với những con yêu thú khác.
- Lẽ nào bên trong sơn cốc có cái gì đó, đối với yêu thú vô cùng quan trọng?
Bốn người liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, đến tận cùng là bên trong đó có cái gì để yêu thú liên tục gầm rú không ngừng, những yêu thú khác cũng bị hấp dẫn đến nơi này.
- Đừng đoán bậy, chúng ta đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?
Ngao Hân nói một câu, tiếp tục áp chế khí tức trên người xuống mức thấp nhất, hướng sơn cốc đi tới.
Trải qua một trận lao ra đột nhiên của mấy con yêu thú cấp năm vừa rồi, động tác bốn người càng thêm cẩn thận, cảnh giác, chỉ lo từ nơi nào lại đột nhiên lao ra mấy con yêu thú, phải biết rằng một khi bốn người bị phát hiện, cho dù chỉ có một con yêu thú cấp năm cũng đủ để cho bốn người Lâm Thần khó khăn, huống chi bên trong thung lũng yêu thú cấp năm rỡ ràng là vô cùng nhiều.
Bốn người Lâm Thần bước chân chậm lại, cẩn thận từng li từng tí, rốt cuộc cũng đi tới trung tâm thung lũng.
Gào gào...
Rống...
Ti ti...
Đủ loại tiếng gầm của yêu thú truyền đến, rõ ràng cực kỳ. Bốn người Lâm Thần cẩn thận ngồi xổm bên dưới một gốc cây đại thụ, nhìn vào trong trung tâm sơn cốc.
Nhưng vừa nhìn tới, bốn người Lâm Thần không khỏi há hốc miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Nhiều yêu thú như vậy.
Phóng tầm mắt nhìn ở giữa thung lũng lít nha lít nhít đủ loại yêu thú, khí tức vô cùng cường đại, phảng phất như là mở đại hội yêu thú.
Quan trọng hơn là những yêu thú này tập trung ở đây không có tranh đấu lẫn nhau, mà là vẻ mặt vô cùng lo lắng đưa lưng về phía bốn người Lâm Thần, nhìn về phía trước, dường như có đồ vật gì đó rất quan trọng đối với chúng nó.
Sự chú ý của những yêu thú hoàn toàn đặt về phía trước, hoàn toàn không cảm giác được bốn người lâm Thần xuất hiện ở phía sau lưng bọn nó.
- Ở trong đó có cái gì sao?
Bốn người Lâm Thần liếc nhìn nhau, những yêu thú này tụ tập ở đây tuyệt đối không giống như bình thường, bên trong chắc chắn là có cái gì đó.
- Lên cây.
Lâm Thần khẽ quát một tiếng, hai chân hơi dùng sức, động tác vô cùng nhẹ nhàng nhảy lên một nhánh cây to, Ngao Hân, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong cũng giống như vậy, từng người nhảy lên một cây đại thụ.
Ở trên cây to, tầm mắt nhìn càng rộng hơn, Lâm Thần phóng tầm mắt nhìn tới, nhưng lại nhìn thấy yêu thú ở phía trước, rõ ràng có một luồng tầng sường mù đen kịt.
- Hắc vụ.
- Đây là vật gì?
- Lẽ nào những yêu thú này gào thét điên cuồng cũng là bởi vì Hắc vụ này?
Bốn người có chút khó hiểu, vẻ mặt mê man, nơi này tại sao lại có Hắc vụ. Hơn nữa những yêu thú này lẽ nào là vì Hắc vụ này mới tụ tập ở đây? Nhưng tại sao lúc bốn người Lâm Thần nghe được âm thanh yêu thú lại là hưng phấn, lại có thê thảm.
Đủ loại nghi vấn xuất hiện trong lòng bốn người, căn bản không nhìn ra được nguyên nhân.
Gào...
Đúng lúc này, bỗng một con yêu thú thân thể giống như yêu lang cấp năm bậc thấp nổi giận gầm một tiếng, từ trong bầy yêu thú nhảy ra chớp mắt liền tiến vào trong bên trong Hắc vụ.
Dường như thấy con yêu thú cấp năm bậc thấp này tiến vào bên trong, ngay lập tức bên trong Hắc vụ truyền ra một tiếng rống giận dữ, âm thanh run rẩy có chứa một tia hoảng sợ.
Hai mắt Lâm Thần nhắm lại, tầm mắt nhìn xuyên qua Hắc vụ, mơ hồ nhìn thấy thân hình yêu thú cấp năm kia, chỉ là con yêu thú này bên trong Hắc vụ không ngừng lăn lộn, trên thân thể chảy ra từng luồng máu tươi, trong miệng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, vô cùng khủng bố.
Một lát sau, âm thanh dừng lại, yêu thú cấp năm bậc thấp kia nằm trên đất, khí tức hoàn toàn mất hết, chết tại chỗ.
Hít...
Lâm Thần không nhịn được nhít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ Hắc vụ này có độc? yêu thú cấp năm tiến vào trong chốc lát liền bỏ mình trong đó.
Nhưng nếu như Hắc vụ này có độc, vì sao rất nhiều yêu thú còn tụ tập ở đây, ước ao có Hắc vụ này?
Ngao Hân liếc nhìn Lâm Thần, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong nói:
- Chúng ta ở chỗ này chờ thêm vài ngày, xem tình huống như thế nào rồi sẽ tính tiếp.
Trong mơ hồ, bốn người cảm giác được lần loạn thú bạo phát ở Kim Dương thành cùng Hắc vụ này có liên quan với nhau. Có điều cụ thể như thế nào thì bốn người còn chưa biết rõ.
Quyết định quan sát xong, bốn người lập tức áp chế khí tức trên người mình xuống thấp nhất, từng người ngồi xổm ở trên một cành cây đại thụ, dùng cành lá rậm rạp che dấu thân thể của mình, sau đó quan sát Hắc vụ ở cách đó không xa.
Một mảnh hắc vụ kia cũng không lớn, ước chừng có khoảng một ngàn mét vuông, mà ở bốn phía Hắc vụ lại xùm lại hơn trăm đầu yêu thú cấp bốn, cấp năm, từng con tham lam nhìn Hắc vụ, muốn xông vào nhưng lại có hơi sợ sệt Hắc vụ này, ở bên ngoài do dự, trong từng cái miệng phát ra âm thanh gào thét liên tục, đi tới đi lui nôn nóng bất an.