Mới vừa nói chuyện là thủ lĩnh của các thế lực lắc đầu một cái, cảm thán nói:
- Ta sợ rằng Lâm Thần sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Các thủ lĩnh của các thế lực còn lại cũng khẽ gật đầu, hai người đều tu luyện Cổ Đồng Luyện Thể công pháp, lại nhìn dáng dấp đều tu luyện đến cảnh giới nhất định, nói cách khác, nếu chỉ luận về phòng ngự, hai người ngang sức ngang tài, vì vậy, muốn chiến thắng đối phương, thì nhất định phải lấy công kích để thắng!
- Lâm Hùng công kích ác liệt, tu vi cao hơn Lâm Thần không ít, cứ tiếp tục như vậy, Lâm Thần sẽ bại không thể nghi ngờ.
Một thủ lĩnh của thế lực khác gật đầu nói.
Nghe được những lời của những người này, sắc mặt Lâm Thiên Thành lóe lên tia tự hào khó có thể nhìn ra được.
Trên võ đài.
Nhìn thấy màu đồng trong tay của Lâm Hùng, trong mắt Lâm Thần lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Đệ tử thiên tài như Lâm Hùng tu luyện nhiều loại công pháp cũng là bình thường.
Có điều Lâm Hùng có thể tu luyện một môn luyện thể công pháp tới mức như vậy, làm cho Lâm Thần có chút bất ngờ.
- Lâm Thần, ngươi làm cho ta thật bất ngờ, nếu như năm nay ta không trở về, có thể hạng nhất sẽ thuộc về ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp ta.
Lâm Hùng thản nhiên nói.
Lâm Thần lắc đầu nói:
- Bây giờ cuộc thi đấu còn chưa kết thúc, còn quá sớm để nói thắng hay thua.
Nghe nói như vậy, Lâm Hùng cười nhàn nhạt, giọng điệu ngạo nghễ:
- Ngươi đừng tưởng rằng chiến thắng bọn Lâm Lang, Lâm Dương, là có thể chiến thắng ta. Lâm Thần, từ khi đại hội gia tộc bắt đầu, ngươi vẫn dùng Cổ Đồng Luyện Thể công pháp đánh bại đối thủ, bây giờ ta cũng không thi triển võ nghệ, liền dùng công pháp luyện thể công kích, ngược lại ta muốn xem xem ngươi có tư cách gì mà cùng ta tranh đoạt hạng nhất.
Lâm Thần hơi gật đầu, "bang" một tiếng thu kiếm vào, cùng lúc đó, thân thể của hắn chấn động, đồng thời ánh sáng màu cổ đồng hiện lên trên da, giống như phật quang màu vàng kim, vô cùng chói mắt.
- Chiến đi!
Lâm Hùng gầm nhẹ một tiếng, chợt duỗi nắm đấm ra, hướng Lâm Thần đánh xuống một quyền.
Trên đầu quyền của hắn dày đặc kim quang, hiển nhiên vận dụng toàn lực một quyền này.
Thấy tình hình này, Lâm Thần cũng không nói nhảm, đưa ra quả đấm giống vậy, một quyền đánh tới Lâm Hùng.
Phanh.
Quyền đấu đụng vào nhau, nhất thời vang lên một đạo thanh âm nặng nề, ở nơi quả đấm đụng nhau, lóe lên một trận kim quang, vô cùng chói mắt. Một khắc sau, liền thấy thân thể của hai người đều lui ra sau, sắc mặt không thay đổi, cùng lui về phía sau hơn mười bước.
Ngang tài ngang sức!
Con cháu Lâm gia ở bốn phía lôi đài hít một hơi khí lạnh, nhìn hai người kinh hãi.
Công kích bằng nắm đấm của hai người, lại có thể đánh ra uy lực mạnh mẽ như vậy.
Cách lôi đài không xa, thần sắc đám người Lâm Lang, Lâm Tuyết, Lâm Dương, Lâm Cố hơi đổi, đều suy nghĩ trong lòng, nếu như đổi lại thành chính mình, liệu có thể tiếp được một kích này của Lâm Thần hoặc Lâm Hùng hay không.
Thần sắc Lâm Tuyết biến ảo mấy lần, nhìn Lâm Thần không nháy mắt đứng trên võ đài.
Người đệ đệ mà nàng chưa từng để vào mắt, lúc này đã vượt qua nàng, trở thành một sự tồn tại mạnh mẽ hơn, quan trọng hơn chính là, thực lực của Lâm Thần mới chỉ tăng lên trong vòng một năm, mà nàng, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện…
Khổ tu hơn mười năm, nhưng vẫn kém hơn Lâm Thần mới tu luyện không tới một năm.
Mà hiện tại Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh hậu kỳ tầng thứ bảy, liền cùng đệ nhất đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ của Lâm gia Lâm Hùng đánh ngang tài ngang sức, như thế tiềm lực của hắn đúng là lớn.
Lâm Tuyết hơi cắn răng, trong lòng quyết định, trở lại tông môn cố gắng tu luyện, tăng lên thực lực... Sớm muộn sẽ có ngày, nàng sẽ một lần nữa vượt qua Lâm Thần!
...
Trên võ đài.
Thấy Lâm Thần dưới công kích của mình không bị chút tổn hao nào, sắc mặt Lâm Hùng không khỏi biến đổi, có chút khó coi.
Không nghĩ tới cái tên phế vật Lâm Thần này lại chặn lại công kích của mình.
Bành bành bành bành...
Trong cơn tức giận, Lâm Hùng không ngừng múa ra quyền đấu, lần lượt hướng Lâm Thần công kích, mỗi một lần công kích đều dốc hết toàn lực, giống như không đánh Lâm Thần trọng thương tuyệt đối không bỏ qua vậy.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Thần vẫn phòng ngự bằng nắm đấm, cứ như vậy mà ngăn cản lại.
Cả hai vẫn cứ ngang nhau, ai cũng không chiếm thượng phong!
Thấy một màn này, sắc mặt Lâm Hùng xanh mét. Hắn là đệ nhất thiên tài của Lâm gia, đệ tử thiên tài nội môn của Thuần Dương môn, lại cùng một tên phế vật đánh ngang tay, quan trọng hơn chính là, tu vi của tên phế vật này thua hắn mấy cấp, nếu tin này truyền đi, còn không biết bao nhiêu người sẽ cười rớt quai hàm.
- Bại cho ta!
Đôi mắt Lâm Hùng đỏ au, thấy luyện thể công pháp đã không cách nào đánh bại Lâm Thần, lúc này Lâm Hùng lập tức quyết định tung ra bàn tay vỗ một chưởng xuống Lâm Thần.
Một chưởng này của hắn đánh ra, nhất thời từng trận cuồng phong gào thét mà qua, cuối cùng hình thành ở giữa lòng bàn tay từng luồng ánh sáng bạc.
Con cháu Lâm gia cách võ đài không xa, mặt đều biến sắc, cấp tốc lui về sau mấy bước.
Cách đó không xa, Lâm Tuyết nhìn thấy đám người Lâm Hùng thi triển ra một chưởng này, thần sắc nhất thời kinh hãi.
- Đây là bí kỹ!
Thần sắc Lâm Lang ngưng trọng, nhìn Lâm Hùng và Lâm Thần không nháy mắt.
Lâm Hùng thi triển, chính là bí kỹ!
Cái gọi là bí kỹ, chính là một loại võ thuật bí mật, uy lực cực mạnh, nhưng tu luyện vô cùng khó, nếu một khi tu luyện thành công, giết kẻ địch vượt cấp dễ như trở bàn tay.
Lâm Hùng thi triển bí kỹ này, uy lực tuyệt đối vượt qua vũ kỹ Huyền Mịch cấp thấp! Cũng vì vậy, võ giả đều có bí kỹ không thể tùy ý triển khai, chỉ có thể giữ lại để bảo đảm mạng sống, tới thời điểm cấp thiết mới có thể triển khai.
Mà giờ khắc này, Lâm Hùng triển khai bí kỹ, rõ ràng trong lòng hắn đã có sát tâm.
Rào...
Toàn bộ quảng trường sôi trào lên.
Lâm Hùng lại sử dụng bí kỹ. Trước đây đại hội gia tộc tuy rằng cũng có con cháu có bí bỹ nhưng đều không thi triển ra, dù sao cũng là người trong gia tộc so tài không phải kẻ địch, mà lại là con cháu cùng gia tộc không nhất thiết phải sử dụng tới bí kỹ chém giết đối thủ để sát thương.
Vốn dĩ Lâm Hùng là thần tượng nhỏ tuổi của cả Lâm gia, mỗi một con cháu Lâm gia đều lấy Lâm Hùng làm mục tiêu để nỗ lực tu luyện, nhưng mà thời khắc này, địa vị của hắn trong lòng con cháu Lâm gia giảm mạnh.
Chỗ khách quý ngồi, rất nhiều người đến Lâm gia làm khách cũng hơi ngạc nhiên, thi đấu là thi đấu, sao lại sử dụng tới sát chiêu này.
Thấy một màn này, Lâm Khiếu Thiên toát mồ hôi lạnh đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Lâm Thành Thiên.
Lâm Hùng tu luyện bí kỹ, Lâm Thành Thiên cũng không biết.
Nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên thay đổi, Lâm Thành Thiên quay đầu qua làm bộ dáng như không nhìn thấy.
Đại hội gia tộc quy định con cháu không thể sử dụng bí kỹ, mà Lâm Thần cũng không có chịu thua, Lâm Khiếu Thiên cũng không có tiện miệng kêu dừng, chỉ là sắc mặt âm trầm ngồi xuống, có điều là chuẩn bị kỹ càng, một khi Lâm Thần không chịu nổi hắn liền lập tức ngăn chặn công kích của Lâm Hùng.
Chưởng phong phần phật vang lên, thời khắc này, Lâm Thần cảm thấy tê cả da đầu, đáy lòng phát sinh một luồng nguy cơ, nếu chưởng này của Lâm Hùng rơi vào trên người hắn, Lâm Thần cho dù không chết cngx trọng thườn.
Đây là nguy cơ to lớn hắn gặp phải.
Không thể nghĩ ngợi, tay Lâm Thần hơi động, Tinh Cương kiếm đã xuất hiện trong tay, cùng lúc đó kiếm kính trong cơ thể hắn mạnh mẽ điên cuồng phun trào, từng sợi từng sợi kiếm kính mạnh mẽ bao trùm toàn bộ Tinh Cương kiếm.
Đùng đùng...
Âm thanh vang lên, ngay sau đó liền nhìn thấy thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Mọi người nín thở nhìn lên võ đài, có điều sau một khắc, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy Lâm Thần một thân chật vật đứng trên võ đài, trong miệng thở dốc, toàn thân hắn trên dưới quần áo, tóc tai vẻ mặt đều có hơi ểu oải.
Mà một bên khác...
Lâm Hùng nặng nề té xuống đất, mặt trắng xám, quan trọng hơn là trên bàn tay Lâm Hùng thình lình có một vết kiếm thật sâu, máu tươi róc rách chảy ra, nhìn vô cùng khủng bố.
- Này, chuyện này...
Không ít các đầu lĩnh thế lực khiếp sợ không nói ra lời, chỉ là không chớp mắt nhìn Lâm Thần trên võ đài.
Cho dù tu vi bọn hắn thâm hậu, một kích kia cũng chỉ nhìn thấy Lâm Thần rút ra Tinh Cương kiếm, sau đó nhanh chóng đánh tới Lâm Hùng.
Cuối cùng Lâm Thần cầm Tinh Cương kiếm công kích trên lòng bàn tay Lâm Hùng, mà kết quả là để mọi người mở rộng tầm mắt.
Lâm Hùng không khỏi thất bại mà còn bị thương không nhẹ.
Bọn họ cũng không rõ ràng lắm Lâm Thần rốt cuộc là làm sao mà đánh bại Lâm Hùng, có điều có thể khẳng định, thực lực Lâm Thần mạnh hơn Lâm Hùng, tiềm lực của hắn so với bất cứ con cháu Lâm gia nào đều to lớn hơn.
Lâm Tuyết cách võ đài không xa chỉ cảm thấy ngực cứng lại. Trong lòng nàng có chút hối hận, trước đây không nên đối xử với Lâm Thần như vậy, làm tỷ tỷ của hắn nên trợ giúp lẫn nhau mới đúng.
Lâm Lang, Lâm Dương một bộ dáng khiếp sợ nhìn Lâm Thần, trên mặt những người này lộ ra một vẻ cuồng nhiệt, tin tưởng sau khi chứng kiến trận đấu này sẽ càng thêm nổ lực tu luyện, dù sao bị một người đến sau đuổi theo cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
Không gióng với vẻ mặt của mọi người, vẻ mặt Lâm Thành Thiên ở một bên ngày càng âm trầm, tái nhợt nhìn Lâm Thần cùng Lâm Hùng trên võ đài. nhìn thấy hai tay Lâm Hùng bị thương, máu tươi tuôn róc rách, khuôn mặt của hắn không tự kìm hãm được mà co quắc lại.
Toàn bộ trên quảng trường trong phút chốc đều yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn Lâm Thần trên võ đài, trọng tài cũng sửng sốt không thể không nhìn Lâm Thần mà quên luôn công bố kết quả.
Bí kỹ đều bị Lâm Thần đỡ được. Thực lực Lâm Thần thực sự mạnh bao nhiêu.
Lâm Hùng thi triển một chiêu bí kỹ này, cho dù là Thiên Cương cảnh trung kỳ cũng khó mà chống đỡ nổi.
Nhưng mà Lâm Thần lại đỡ được.
- Được được được. Lâm Khiếu Thiên ta cũng sinh con trai.
Mọi người ở đây đều khiếp sợ, chủ vị Lâm Khiếu Thiên hai mắt sáng ngời, đột nhiên đứng dậy cười ha ha không thôi.
Mọi người sững sờ, sau khi tỉnh lại rất nhiều đầu lĩnh các thế lực quay đâu hướng về Lâm Khiếu Thiên cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng, Lâm gia có con cháu như thế, lo gì không thịnh vượng.
- Người này tiềm lực không thể đo lường, Khiếu Thiên huynh thật là có phúc lớn a.
Những đầu lĩnh các thế lực đều hướng Lâm Khiếu Thiên cười to.
Nghe mấy người này nói vậy, trên mặt Lâm Khiếu Thiên lộ ra ý cười, hai mắt nhắm chặt gật gật đầu nói:
- Thần nhi không có thiên phú, là do hắn khổ tu mới có được.
Lâm Khiếu Thiên cũng không nói nhiều, chỉ là híp hai mắt lại nhìn Lâm Thần, hắn phất tay một cái, liến lập tức có chấp sự Lâm gia đi tới võ đài, mang Lâm Hùng và Lâm Thần đi chữa thương.
Càng nhìn Lâm Thần hắn càng thấy thõa mãn, trên mặt không kìm được lộ ra sự vui mừng, phảng phất như gặp được đồ vật trân quý.