Mục lục
Tuyệt Thế Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi đại điện Thiên Cực, Lâm Thần, Ngao Hân và Trần Phong liền đi thẳng đến điện nhiệm vụ nội môn.

Cửa điện nhiệm vụ.

Sắc mặt Trần Phong hơi kinh ngạc, đột nhiên nói:

- Bốn người chúng ta đi vào dãy núi Mặc Liên, kết quả là ba người bị thương, Dương huynh thì bỏ mạng trong miệng Cự Linh Mãng.

Lúc đó khi tiến vào dãy núi Mặc Liên, đám người Lâm Thần tổng cộng có bốn người, theo thứ tự là Lâm Thần, Ngao Hân, Trần Phong và Dương Nhất Phàm, mà khi bọn họ đi ra thì ba người bị thương, một người mất mạng, nếu không phải là Thất trưởng lão kịp thời đến thì bốn người e là đều bỏ mạng trong miệng Cự Linh Mãng.

Ngao Hân cũng khẽ thở dài, lắc đầu một cái nhưng không nói gì.

Sắc mặt Lâm Thần không thay đổi, Dương Nhất Phàm bỏ mạng hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão, không trách người khác được. Không nghĩ nhiều, Lâm Thần đi vào bên trong điện nhiệm vụ.

Điện nhiệm vụ, bên trong vẫn có rất nhiều đệ tử vội môn đang chọn nhiệm vụ trong đó. Những đệ tử này nhìn thấy ba người Lâm Thần đi tới, đột nhiên sắc mặt từng người kinh ngạc, khâm phục nhìn ba người.

- Đứng đầu tiên là Lâm Thần, nhìn thấy không? Thật là lợi hại, bọn họ dĩ nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ thăm dò dãy núi Mặc Liên!

- Là thế à, nhiệm vụ đó là phải thâm nhập vào nơi sâu nhất của dãy núi Mặc Liên, đừng nói là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, ngay cả cường giả Chân Đạo cảnh tiến vào đều có nguy hiểm.

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Khi bốn người Lâm Thần tiếp nhận nhiệm vụ, thì nội môn xôn xao náo nhiệt, lúc này mọi người nhìn thấy đám người Lâm Thần trở về, cảm thấy rất ngưỡng mộ khâm phục.

Thâm nhập nơi sâu nhất của dãy núi Mặc Liên, đây cũng không phải là chuyện đùa. Một võ giả bình thường đừng nói là thâm nhập mà chỉ e là đi được nửa đường đã bị rất nhiều yêu thú giết chết.

- Ồ, không đúng, lúc đó tiếp nhận nhiệm vụ là bốn người, làm sao bọn họ chỉ có ba người trở về?

- Là sư huynh Dương Nhất Phàm! Dương sư huynh không trở về!

- Các ngươi nhìn kỹ, ba người bọn họ trên người đều mang thương tích, lẽ nào, Dương Nhất Phàm hắn…

Nghĩ tới điều này, mọi người rùng mình một cái. Dương Nhất Phàm là đệ tử thiên tài nội môn, đệ tử trên bảng Thiên Cực, tu vi đạt đến Thiên Cương cảnh hậu kỳ, một tay kiếm pháp cực giỏi, nhưng cho dù như vậy, vẫn bỏ mạng trong dãy núi Mặc Liên.

Ba người Lâm Thần mỗi người đều mang thương tích...

Có thể tưởng tượng được, nhiệm vụ chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm!

Một vài đệ tử trên mặt lộ ra vẻ may mắn, lúc đó khi tông môn tuyên bố nhiệm vụ, bọn họ cũng nghĩ đến nhận nhiệm vụ này, nhưng cũng cân nhăc đến phải thâm nhập vào nơi sâu nhất của dãy núi Mặc Liên, lúc này mới từ bỏ. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy rất vui mừng, ngay cả đệ tử thiên tài Dương Nhất Phàm cũng phải bỏ mạng trong dãy núi Mặc Liên, như vậy những đệ tử bọn họ, thực lực còn yếu hơn cả Dương Nhất Phàm, chẳng phải chưa thâm nhập thì đã bỏ mạng hay sao?

Rất nhiều đệ tử than thở, lắc đầu, ba người Lâm Thần đi thẳng tới trước mặt trưởng lão điện nhiệm vụ.

Trưởng lão điện nhiệm vụ nhìn thấy, hai mắt hơi híp lại, hắn hiển nhiên vẫn nhớ ba người Lâm Thần, khẽ gật đầu và nói:

- Lâm Thần, Ngao Hân, còn có cả Trần Phong, các ngươi đã thành công hoàn thành nhiệm vụ. Đây là phần thưởng của các ngươi.

Nói xong, hắn đưa tay điểm lên tấm bài ba người Lâm Thần, trên tấm bài của Trần Phong lập tức xuất ra hơn năm trăm điểm cống hiến, còn trên tấm bài của Ngao Hân là hơn sáu trăm điểm cống hiến, số còn lại là chín trăm điểm cống hiến liền nhập vào trong tấm bài của Lâm Thần.

Phần thưởng nhiệm vụ lần này là hai nghìn điểm cống hiến, bọn họ khi đó nhận nhiệm vụ, tổng cộng là bốn người, vốn là định chia đều nhau, nhưng Dương Nhất Phàm không đồng ý, cuối cùng mới quyết định chia theo số lượng lực xuất ra.

Mà chuyến đi làm nhiệm vụ lần này, lực Lâm Thần xuất ra là nhiều nhất! Hơn nữa ít hơn là Trần Phong, bởi vậy, điểm cống hiến lúc này Lâm Thần lấy được đạt chín trăm điểm!

Ngay sau đó, trưởng lão điện nhiệm vụ lại phân phát tiếp phần thưởng là linh thạch hạ phẩm, ba người Lâm Thần đang muốn cáo từ, lúc này trưởng lão điện nhiệm vụ cười nói:

- Chờ chút! Đối với phát hiện lần này các ngươi đã có cống hiến to lớn đối với tông môn, Thất trưởng lão muốn thưởng cho các ngươi những thứ này.

- Thất trưởng lão?

Lâm Thần sững sờ.

Ba người bọn họ có thể từ dãy núi Mặc Liên trở về tông môn, còn dám đòi hỏi gì ở Thất trưởng lão chứ. Nếu không phải là Thất trưởng lão đến kịp thời thì ba người Lâm Thần lúc này đã trở thành miếng thịt trong bụng Cự Linh Mãng rồi.

Trưởng lão điện nhiệm vụ khẽ gật đầu và nói:

- Một cái răng nhọn của yêu thú cấp năm bậc cao Cự Linh Mãng, một miếng vảy của Cự Linh Mãng đủ để chế tạo áo giáp mềm, một khối huyết nhục tinh hoa của Cự Linh Mãng. Ba người các ngươi mỗi người tự lựa chọn lấy.

- Hí, yêu thú cấp năm bậc cao Cự Linh Mãng!

- Không phải chứ, thật là yêu thú cấp năm bậc cao chứ?

- Đùa gì chứ, phần thưởng đương nhiên là vật liệu trên người yêu thú cấp năm bậc cao.

Rất nhiều đệ tử nội môn nghe vậy, mắt đều sáng lên thèm muốn, vẻ kinh ngạc.

Yêu thú đẳng cấp càng cao thì càng khó giết. Giống như vật liệu trên người yêu thú cấp năm bậc cao thì càng quý giá vô cùng. Cũng giống như nó, khi bán ra thị trường đều là vô giá.

Ba người Lâm Thần ngẩn người ra, ba người liếc mắt nhìn nhau, từng người gật đầu một cái.

- Thế nào, các ngươi ai chọn trước?

Trưởng lão điện nhiệm vụ cười nói.

Ngao Hân nhìn Lâm Thần và Trần Phong một cái và nói:

- Nhiệm vụ lần này Lâm Thần xuất lực rất nhiều, vậy để Lâm Thần chọn trước đi.

Trần Phong vốn không muốn nói, nhưng vừa nghe thấy Ngao Hân nói, lập tức im lặng và không nói gì.

Nghe vậy Lâm Thần gật đầu, hơi trầm ngâm một lúc.

Chiếc răng vô cùng sắc nhọn của yêu thú cấp năm bậc cao Cự Linh Mãng, là vật liệu rất tốt để tinh chế vũ khí. Hơn nữa miếng vảy của Cự Linh Mãng cũng rất tốt dùng để tinh chế áo giáp mềm.

Trước đây Lâm Thần cũng có một chiếc áo giáp mềm, là lúc khi mà hắn nhận nhiệm vụ bảo vệ đội buôn của Vương gia tiến vào sâu trong Mặc Liên sơn khai thác Hàn Băng thạch. Nhưng khi gặp loạn thú ở thành Kim Dương, trong một trận chiến với Lang Vương cấp năm bậc thấp, áo giáp trên người Lâm Thần đã bị bộ móng vuốt sắc nhọn Lang Vương cắt rách vỡ vụn.

Còn huyết nhục tinh hoa trên người yêu thú cấp năm bậc cao...

Huyết nhục tinh hoa, không còn nghi ngờ gì nữa, trong đó đã ẩn chứa lượng lớn linh khí tinh hoa của con yêu thú này, nuốt vào có thể tăng cao tu vi. Tác dụng sánh ngang đan dược.

Chỉ là, Cự Linh Mãng trước đây không lâu đã nuốt vào thi thể của Dương Nhất Phàm, cho nên Lâm Thần thực sự không có hứng thú nuốt khối huyết nhục tinh hoa này.

Loại bỏ huyết nhục tinh hoa, chỉ còn có chiếc răng nhọn của Cự Linh Mãng và tấm vảy của Cự Linh Mãng, hai cái này có thể lựa chọn rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Thần nhìn vào Hàn Thiết kiếm ở bên hông. Thanh Hàn Thiết kiếm này là cuối năm vừa rồi lúc hắn tham gia đại hội gia tộc của Lâm gia ở thành Chân Vũ, phụ thân hắn đã tặng cho hắn. So với Tinh Cương kiếm mà trước đây Lâm Thần sử dụng thì uy lực của Hàn Thiết kiếm còn mạnh hơn nhiều.

Có điều sau một thời gian dài chiến đấu, trên thanh Hàn Thiết kiếm này đã có rất nhiều vết nứt, dù sao Hàn Thiết kiếm cũng chỉ là vũ khí phàm phẩm, có thể sử dụng đến bây giờ đã rất là tốt rồi.

Lâm Thần ngẩng đầu lên, kính cẩn nói:

- Trưởng lão, đệ tử chọn chiếc răng nhọn của Cự Linh Mãng.

- Được, tốt lắm, đây là chiếc răng nhọn của Cự Linh Mãng, ngươi cất cẩn thận.

Trưởng lão điện nhiệm vụ cười và xoa tay một cái, lấy ra một chiếc răng vô cùng sắc nhọn dài gần một thước, đưa cho Lâm Thần.

Thân hình của Cự Linh Mãng vô cùng to lớn, răng nhọn của nó cũng to không kém. Có lẽ là do Cự Linh Mãng tiến vào Hắc vụ, vì vậy trên người nó đã lây dính Hắc vụ, vốn dĩ chiếc răng là màu bạc trắng nhưng lúc này lại pha lẫn chút màu đen, trông rất là kỳ dị.

Đợi Lâm Thần lấy xong răng nhọn của Cự Linh Mãng, trưởng lão điện nhiệm vụ lại nói:

- Được rồi, đến lượt các ngươi ai chọn trước.

Ngao Hân nhìn Trần Phong một cái, Trần Phong mặt hơi buồn, chuyến nhiệm vụ lần này, hắn xuất lực ít nhất, chỉ có thể chọn cuối cùng rồi.

- Thưa trưởng lão, đệ tử muốn dùng miếng vảy của Cự Linh Mãng tinh chế ra một chiếc áo giáp.

Ngao Hân nói xong, vẻ mặt rất vui mừng. Miếng vảy của Cự Linh Mãng giống với răng nhọn của nó, màu bạc trắng pha lẫn một chút màu đen, trông có vẻ quỷ dị, nếu tinh chế thành áo giáp, chắc chắn nhìn rất đẹp.

Trưởng lão điện nhiệm vụ gật đầu, cười nói:

- Không sai, miếng vảy của Cự Linh Mãng là vật liệu tốt để tinh chế áo giáp, ngươi muốn tinh chế áo giáp thì dùng dùng miếng vảy của Cự Linh Mãng này rất tốt rồi.

Nói xong, trưởng lão điện nhiệm vụ giơ tay ra, đưa cho Ngao Hân một miếng vảy được được gấp chồng lên nhau.

Sau đó hắn tiếp tục nói:

- Trần Phong, cuối cùng là huyết nhục tinh hoa, đây là của ngươi.

Không được lựa chọn, Trần Phong đỡ lấy huyết nhục tinh hoa, vẻ mặt hơi buồn. Huyết nhục tinh hoa mặc dù sánh ngang với đan dược cao cấp, nhưng so với răng nhọn và tấm vảy của Cự Linh Mãng mà nói thì hắn muốn giống hai người kia.

Nhìn thấy tình cảnh này, trưởng lão điện nhiệm vụ cười to một cái nói:

- Trần Phong, ngươi cũng đừng buồn, đây là huyết nhục tinh hoa của yêu thú cấp năm bậc cao, nếu ngươi luyện chế thành đan dược dùng uống thì nó sẽ làm cho ngươi đột phá lên thành Thiên Cương cảnh đỉnh phong.

- Đa tạ trưởng lão.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Phong tươi lên một chút, dù sao có tốt hơn là không có. Huyết nhục tinh hoa mặc dù không phải là thứ mà hắn muốn nhất, nhưng nếu là người khác muốn cũng không lấy được bảo bối này.

Trưởng lão điện nhiệm vụ khua tay nói:

- Được rồi, các ngươi lui xuống đi, ta còn phải đăng ký nhiệm vụ cho những đệ tử khác.

- Tạ ơn trưởng lão.

- Tạ ơn trưởng lão!

...

Ba người Lâm Thần cung kính khom mình đi ra ngoài điện nhiệm vụ, có rất nhiều ánh mắt đệ tử nội môn nhìn theo hâm mộ.

- Lâm Thần, nhiệm vụ lần này, ngươi vẫn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.

Trước cửa điện nhiệm vụ, Ngao Hân nhìn Lâm Thần và nói.

Trần Phong cũng nói:

- Đúng thế, Lâm Thần, cảm tạ ngươi!

Có thể nói, nhiệm vụ lần này, nếu không phải Ngao Hân ra sức mời Lâm Thần, chỉ dựa vào Ngao Hân, Trần Phong và Dương Nhất Phàm thì có lẽ không chờ được Thất trưởng lão đến thì đều đã bỏ mạng rồi.

Ngao Hân và Trần Phong vẫn rất cảm kích đối với Lâm Thần.

Nghe vậy, Lâm Thần khua tay nói:

- Không cần.

- Lâm Thần, không cần nói nhiều, sự việc lần này ta nhớ kỹ, hy vọng ngươi thứ lỗi cho những việc trước đây mà ta đã làm, sau này có việc gì cần cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không từ chối.

Trần Phong chắp tay, sắc mặt nghiêm túc nói.

Lâm Thần cười một tiếng, trước khi xuất phát đi tới dãy núi Mặc Liên, Trần Phong đột nhiên ra tay tập kích Lâm Thần, nhưng lúc đó Trần Phong không hiểu Lâm Thần, cho nên mới gọi người không biết thì không có tội, bây giờ Trần Phong đã bày tỏ thái độ thì Lâm Thần cũng không nói thêm gì nữa.

- Lâm Thần, Ngao sư tỷ, cáo từ.

Trần Phong nói.

Lâm Thần chắp tay nói.

- Cáo từ!

Ngao Hân cũng chắp tay.

Nói xong, Trần Phong quay người đi về phía hắn ở.

Nhìn bóng lưng Trần Phong, Lâm Thần liền thở dài một cái, nhiệm vụ lần này có thể gọi là nguy hiểm vô cùng, có điều là nguy hiểm nhưng thu hoạch về rất khá. Sau nhiệm vụ lần này, Lâm Thần đã tích được gần một nghìn điểm cống hiến, hơn nữa trước đây làm nhiệm vụ cũng tích được không ít điểm cống hiến, Lâm Thần bây giờ tổng cộng có hơn bốn nghìn điểm cống hiến.

Đủ để hắn đổi một môn võ thuật Huyền Mịch cấp thấp!

Ngao Hân cũng khẽ thở dài một tiếng, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Lâm Thần, còn nửa năm nữa là đại hội nội môn, ngươi tiếp theo có dự định gì không?

- Bế quan tu luyện.

Lâm Thần dự định là, trước khi bắt đầu đại hội nội môn thì sẽ cố gắng hết sức tu luyện võ thuật Huyền Mịch cấp thấp tới đại thành, ngoài ra hắn còn muốn tăng tu vi lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK