Lâm Thần ngẩng đầu nhìn Tiết Linh Vân hỏi.
Trước đó Tiết Linh Vân hỏi dò thông tin của hắn bị hắn từ chối, hiện tại lại gặp nhau lần nữa, Lâm Thần bèn hỏi rõ nguyên nhân. Tiết Linh Vân cười nhẹ đáp:
- Chuyện này là có liên quan đến việc ngươi luyện thành Thất Tinh liên hoàn kiếm.
Trong lòng Lâm Thần lập tức đã hiểu rõ nguyên nhân.
- Môn Thất Tinh liên hoàn kiếm này ta cũng tu luyện, nhưng thiên phú võ học của ta cũng không tốt như của sư đệ. Ta tu luyện nửa tháng cuối cùng đều không thể tu luyện thành công tầng thứ bảy.
Tiết Linh Vân tiếp tục nói.
- Ta vốn dĩ còn tưởng rằng không có ai có thể tu luyện thành công tầng thứ bảy này. Lúc đó ta đi qua Tàng Thư Các, Nhị trưởng lão ở đó nói cho ta biết, một người đệ tử ngoại môn gọi là "Lâm Thần" không chỉ tu luyện thành công, mà còn dùng kiếm pháp này đánh bại đệ tử có đẳng cấp cao hơn hắn.
- Mấy tháng qua ta không ngừng khổ tu, tuy đã bước đầu luyện được tầng thứ bảy này, nhưng còn chưa thực sự thành công. Vì thế ta đến tìm sư đệ là vì muốn hỏi ngươi vài điều về Thất Tinh liên hoàn kiếm tầng thứ bảy.
Tiết Linh Vân bình tĩnh đáp.
- Quả là thế.
Lâm Thần thầm nghĩ, hắn hầu như đoán được mọi chuyện, chỉ duy nhất khiến hắn bất ngờ chính là Tiết Linh Vân cũng đang tu luyện môn kiếm pháp này. Hắn gật đầu nói:
- Thất Tinh liên hoàn kiếm chia làm bảy tầng, bảy tầng đều có liên quan đến nhau, khi sử dụng thì liên miên không ngừng. Tinh túy của môn kiếm pháp này là ở hai chữ "nhanh, chuẩn". Chỉ cần làm được hai điểm này thì việc tu luyện thành là không khó.
Tiết Linh Vân suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói:
- Thì ra là thế, thiên phú võ học của sư đệ thật là giỏi, khó trách ngươi chọn tu luyện cái môn "Huyễn kiếm" cực kỳ khó kia.
Lâm Thần mỉm cười không nói. Đám võ giả trong đại sảnh lúc này vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói chuyện giải trí, chủ yếu là chút ít chuyện kỳ dị các nơi.
- Ai, cứ như thiên phú của ta ở địa phương này còn tạm được, một khi đi đến nơi khác chẳng đáng gì.
Một người võ giả tuổi còn trẻ ở bàn bên cạnh Lâm Thần bỗng dưng thở dài nói. Ba người khác ngồi cùng bàn thanh niên bạn nghe vậy ngẩng đầu lên, một cô gái nói ra:
- Nhị ca vẫn còn vì chuyện thuốc mà buồn phiền à?
Người thanh niên bị gọi là nhị ca kia lắc đầu chán nản nói:
- Chuyện thuốc nói gì thì nói cũng không thể bằng tư chất thiên phú được. Các ngươi còn nhớ trận chiến rõ nửa năm trước giữa Đàm Phi Bằng cùng Từ Lỗi không?
- Chuyện này đương nhiên chúng ta nhớ rõ. Từ Lỗi kẻ đứng đầu trong đám đệ tử trọng tâm của Thương Long cốc, Đàm Phi Bằng cũng là đứng đầu trong số đệ tử trọng tâm của Thuần Dương môn. Trận chiến của hai người này tuy nhiên là đánh hòa nhau, nhưng cũng làm cho thanh danh của hai người họ vang vọng khắp Ứng Nam tông.
Thiếu nữ từ từ nói ra.
Năm tông môn lớn ở Ứng Nam Tông, theo thứ tự là Thiên Cực tông, Thuần dương môn, Thương Long Cốc, Xích Vân tông cùng với Vô Song điện. Năm môn phái lớn này đệ tử nhiều vô số, thiên tài đông đúc, nhưng tài giỏi không ai bằng khiến phần đông võ giả ở Nhạn Nam Vực nhớ kỹ lại vô cùng ít. Trong đó Đàm Phi Bằng của Thuần Dương môn cùng Từ Lỗi của Thương Long Cốc là hai trong số ít đó. Thanh niên kia gật đầu nghiêm túc nói:
- Ngươi nói đúng, nhưng quan trọng nhất là hai người bọn họ này sau cuộc đại chiến đó đều có lĩnh ngộ. Đàm Phi Bằng lại tu luyện thành công Đại Bằng chưởng, thực lực tăng lên có thể sánh ngang với võ giả cảnh giới Chân Đạo.
Câu chuyện của thanh niên kia nhanh chóng thu hút các võ giả đang ăn uống trong sảnh, thậm chí một vị võ giả còn nhịn không được hỏi.
- Trời, tin tức này của người anh em là thật à. Đàm Phi Bằng tu luyện Đại Bằng chưởng là võ kỹ Huyền Mịch cấp cao nhất, giờ lại tu luyện thành công chẳng phải là trở thành người mạnh nhất trong số các cao thủ tuổi trẻ ở Ứng Nam tông sao?
- Ha ha, ta còn lừa mọi người làm gì?
Thanh niên lắc đầu nói tiếp:
- Đàm Phi Bằng có phải là cao thủ trẻ tuổi số một không thì ta cũng không biết, vì sau trận chiến ấy Từ Lỗi cũng có chỗ hiểu ra, và cũng đột phá từ cảnh giới Thiên Cương Cảnh đỉnh cao đến cảnh giới Chân Đạo!
- Hả? Đột phá đến cảnh giới Chân Đạo?
Thanh niên kia vừa dứt lời, trong đại sảnh tiếng nói chuyện đều trở nên ồn ào hơn. Đàm Phi Bằng tuy đã luyện thành công môn võ thuật Đại Bằng chưởng Huyền Mịch cao nhất. Nhưng là môn võ thuật Huyền Mịch cấp cao nhất cực kỳ hiếm hoi, đa số võ giả đang ngồi trong sảnh đều không biết môn võ thuật như thế sẽ tu hành khó khăn và cũng mạnh mẽ như thế nào, nhưng Từ Lỗi đã đột phá đến cảnh giới Chân Đạo, những võ giả ở đây ngày ngày tu luyện vất vả, đều rất rõ đẳng cấp và sức mạnh càng cao thì việc đột phá càng khó.
Do đó khi nghe Từ Lỗi đã đột phá đến cảnh giới Chân Đạo thì ai cũng bất ngờ. Một số võ giả trong mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét đối với Từ Lỗi và Đàm Phi Bằng, đồng thời thầm tính toán chính mình lúc nào mới có thể đạt tới cảnh giới Từ Lỗi cùng Đàm Phi Bằng như thế. Nghe trong đại sảnh rất nhiều võ giả khen ngợt trầm trồ, nhiều người chỉ muốn về nhà tiếp tục rèn luyện sớm có ngày tăng lên cảnh giới đó, để thiên hạ biết đến tên mình. Tiết Linh Vân lúc này cũng là đang im lặng nghiêng tai lắng nghe một lúc, bỗng nàng quay đầu thấy Lâm Thần điềm nhiên từ tốn nâng chèn trà lên nhẹ nhàng mà uống, dường như đối với câu chuyện xong quanh không để ý gì cả.
- Sư đệ dường như không cảm thấy hứng thú đối với đám thiên tài của Ứng Nam tông à?
Tiết Linh Vân nhìn vẻ mặt của Lâm Thần, không nhịn được hỏi một câu. Thông thường, võ giả đối với những thiên tài có thiên phú cao hơn mình đều có để ý. Nhưng Lâm Thần lại hoàn toàn thản nhiên, không hề giống với các võ giả khác. Trừ phi là do thiên phú của hắn còn cao hơn cả Đàm Phi Bằng và Từ Lỗi. Nghĩ tới đây Tiết Linh Vân cảm thấy giật mình, vì nếu thật là như vậy thì thiên phú của Lâm Thần còn đến mức nào?
Chỉ thấy Lâm Thần cười nhạt nói:
- Như ngươi cũng không hề để ý còn gì?
- Đẳng cấp của ta đã là cảnh giới Thiên Cương sơ kỳ, cùng Từ Lỗi cùng Đàm Phi Bằng tuy kém nhưng không nhiều, nên ta không cần hâm mộ.
Tiết Linh Vân trả lời.
Nàng không cần hâm mộ, Lâm Thần càng không cần hâm mộ. Lâm Thần tu luyện từ cảnh giới Luyện Thể tầng thứ bốn đỉnh cao lên đến cảnh giới Luyện Thể tầng sáu sơ kỳ chỉ mất không đến ba tháng, gã Từ Lỗi kia dù có cưỡi ngựa cũng không thể so với hắn được.
Huống chi, tiểu đỉnh trong đầu vẫn không ngừng tản mát ra sương mù nuôi dưỡng não vực của hắn. Có thể nói theo thời gian trôi qua thiên phú võ học của hắn sẽ dần đạt tới mức độ kinh người. Lâm Thần cười nhạt một tiếng, nâng chén trà lên tiếp tục thưởng thức.
Quán rượu này hương vị đồ ăn quả thực không tệ, lại khiến cho một kẻ mới lang thang lâu ngày trong dãy núi Mặc Liên như Lâm Thần ăn uống vui vẻ đến quên trời đất. Qua một lúc, thanh toán tiền ăn xong Lâm Thần cùng Tiết Linh Vân đi ra quán rượu. Vừa nãy hai người đã thương lượng sẽ cùng nhau trở lại tông môn, nên lúc này hai người đi qua chợ, thẳng hướng về Thiên Cực tông.
Ven đường là một đám núi non cảnh đẹp như tranh vẽ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, căn bản cần hai ngày mới có thể về đến tông môn, hai người chỉ đi hết hơn một ngày là đến. Trên đường đi cùng trò chuyện, hai người càng trở nên quen thuộc hơn, đã không hề xưng "sư đệ" "sư tỷ", mà là gọi thẳng tên nhau.
Sau khi vào Thiên Cực tông, hai người từ biệt, Tiết Linh Vân đi vào nội môn tìm ông ngoại của nàng, vì trước đó nàng đã mua được một món đồ cổ, giờ cần phải mang lễ vật sang. Mà Lâm Thần thì quay lại phòng nhỏ của chính mình. Cùng lúc đó, trong một cái sân khác trong Thiên Cực tông, hai người Lý Sơn, Mã Lương đang ngồi trò chuyện cạnh một chiếc bàn đá.
Gần ba tháng qua, giờ phút này khí thế trên người Lý Sơn dường như đã mạnh mẽ hơn nhiều, ngồi im một chỗ lại làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm. Mà đẳng cấp của hắn rõ ràng đã tiến vào cảnh giới Thiên Cương Cảnh sơ kỳ. Lúc này, đột nhiên cửa sân nhỏ sầm một tiếng bị người đẩy ra, chỉ thấy Lý Xuyên vẻ mặt khó coi chạy đến. Lý Sơn vẻ mặt trầm xuống nói:
- Vội vàng cái gì!
Mã Lương cũng quay đầu, nhìn về phía Lý Xuyên. Nếu là trước đây, bị Lý Sơn quát như vậy Lý Xuyên nhất định sẽ im lặng không dám lên tiếng. Nhưng là giờ phút này hắn càng vội vàng hơn vọt tới trước mặt hai người, lo lắng nói:
- Ca, Mã ca, vừa rồi ta nhìn thấy Lâm Thần cùng Tiết sư tỷ cùng nhau về đến tông môn!
Lý Sơn nhướng mày, Mã Lương sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, ánh mắt như muốn giết người. Chuyện vừa rồi ở dãy núi Mặc Liên, va chạm giữa bọn Mã Lương, Lý Xuyên với Lâm Thần thì Lý Sơn đã biết rõ, giờ phút này vừa nghe đến Lâm Thần quay lại tông môn chỉ thấy hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi đi tìm hai người mang thằng nhóc kia tới.
- Thế nhưng mà Tiết sư tỷ cùng Lâm Thần kết bạn trở về tông môn, chúng ta bây giờ tìm người đối phó Lâm Thần liệu có ổn không?
Lý sông vẻ mặt mất tự nhiên hỏi.
Thiên Cực tông đệ tử đông đúc, nữ đệ tử họ Tiết cũng có rất nhiều, nhưng nghe xong lời này Lý Sơn mới ngạc nhiên hỏi:
- Tiết sư tỷ? Tiết sư tỷ nào?
Lý sông nghẹn lấy một hơi:
- Chính... chính là vị đệ tử thiên tài trong nội môn Tiết Linh Vân Tiết sư tỷ đấy!
- Tiết Linh Vân.
Lý Sơn nghe xong giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ tối tăm, quát hỏi:
- Lâm Thần như thế nào sẽ đi cùng với Tiết Linh Vân?
Mã Lương cũng lập tức đứng lên, sắc mặt giận dữ vô cùng nhìn Lý Xuyên. Lý Xuyên bị Lý Sơn cùng Mã Lương nhìn như vậy thì có chút bối rối giọng trở nên không chắc chắn đáp:
- Ca, Mã ca, ta cũng là vừa mới thấy, hơn nữa nhìn cách hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, giống như... giống như bạn bè thân thiết.
- Bạn bè thân thiết, sao có thể?
Mã Lương giật mình nói. Lý Xuyên vẻ mặt cũng buồn rầu, chỉ đáp:
- Ta, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Ca, Mã ca, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?
Lý Sơn sầm mặt, hắn tuy là đệ tử nội môn của Thiên Cực tông, nhưng hắn chỉ mới vừa đột phá đến cảnh giới Thiên Cương, cùng loại đệ tử nội môn thiên tài như Tiết Linh Vân căn bản không thì không thể so sánh được. Mà vốn hắn định đợi Lâm Thần về lập tức bắt đến rồi bí mật đánh cho tàn phế đi. Ai biết đột nhiên Tiết Linh Vân lại có liên quan đến Lâm Thần, khiến cho hắn xem xét lại. Lý Sơn trầm ngâm một chút bèn cười lạnh nói:
- Không sao, quen biết Tiết Linh Vân thì sao, âm mưu không được thì ta dùng dương mưu vậy.
- Như vậy có được không?
Lý Xuyên lo lắng nhìn Lý Sơn, dùng âm mưu còn lo lắng bị người ta phát hiện, nếu dùng dương mưu chẳng phải là tự sát sao. Nghe Lý Xuyên nói xong, Lý Sơn trợn mắt nhìn hắn nói:
- Sao chúng ta là anh em ruột mà ngươi lại đần như vậy?
Hít sâu một hơi, Lý Sơn bình tĩnh nói tiếp:
- Lâm Thần trong khoảng thời gian này còn đang làm nhiệm vụ tông môn để kiếm điểm cống hiến đúng không? Còn nửa tháng nữa là đến ngày xông vào bí cảnh núi Thiên La, hắn nhất định sẽ đến, lúc đó các ngươi chặn đánh hắn trong núi Thiên La để trừ hậu họa luôn.
- Cách hay!
Hàng năm đệ tử xông vào bí cảnh trong núi Thiên La rất nhiều, luôn có người bị thương thậm chí tàn phế. Bọn người Lý Sơn muốn vào núi Thiên La chặn đánh Lâm Thần thì quả thật là một cách tốt nhất. Lý Xuyên nghe xong cảm thấy vui vẻ, hắn chỉ muốn nhìn thấy cảnh Lâm Thần bị đánh phải quỳ xuống cầu xin mình. Mã Lương cũng sáng cả mắt cười nói:
- Hay, Sơn ca, ta lại đi tìm người hỗ trợ, đến lúc đó Lâm Thần chỉ cần tiến vào bí cảnh thì đừng hòng lành lặn đi ra!
Ba người thương lượng cẩn thận xong đều cảm thấy ăn chắc Lâm Thần. Mà trong khi đó Lâm Thần không hề hay biết gì, hắn đang ở trong phòng suy nghĩ về việc dùng Đoán Thể đan để tu luyện.