Mộc Diệp sốt ruột như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đi lại trước cửa nghĩ cách, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Nam đi ra, sắc mặt anh ta ửng hồng, bước chân lảo đảo, nhìn có vẻ như đã uống say, chỉ có Mộc Diệp biết điều mờ ám trong đó.
Cô ta bước tới đỡ lấy Cố Nam, giả vờ quan tâm: “Sao anh lại uống nhiều rượu thế này, đi cũng không vững, chỉ bằng chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một lát”
Cố Nam cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân vô cùng khô nóng, Mộc Diệp vừa chạm vào người anh ta, càng làm cho anh ta không khống chế được.
Trong buổi tiệc, anh ta không chủ động uống rượu, chỉ có duy nhất một ly là do Mộc Diệp mang tới, nhận thấy sự việc có gì đó không đúng.
Cố Nam lớn tiếng chất vấn: “Cô cho tôi uống cái gì?”
“Em chỉ cầm bừa một ly rượu thôi, anh Nam, có phải anh uống nhầm ăn nhầm thứ gì rồi không?” Dù sao Cố Nam cũng không có chứng cứ, Mộc Diệp giả vờ ngu ngơ, muốn đời lực chú ý của Cố Nam.
Cố Nam lắc đầu, muốn để bản thân tỉnh táo lại một chút, thế nhưng dục vọng trong cơ thể càng bùng lên mạnh mẽ, không có cách nào kìm nén được.
Anh ta mơ màng nhìn sang bên cạnh một cái, người phụ nữ này hình như là Mộc Mai.
Cố Nam cho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, lại vẫn thấy Mộc Mai đứng †rước mặt mình như cũ: “Sao em lại ở đây?”
Mộc Diệp sửng sốt, tưởng là dưới tác dụng của thuốc nên anh ta nói năng linh tỉnh.
Mộc Diệp ôm lấy cánh tay Cố Nam, . khoác lên vai mình: “Anh say rồi, em dẫn anh đi nghỉ ngơi” Ngay lập tức, Cố Nam rút cánh tay mình về, đẩy cô ta ra
xa: “Đừng lại gần anh, anh sợ sẽ làm tổn thương em”
Ánh mắt Cố Nam cực kỳ dịu dàng.
Trong lòng Mộc Diệp có chút nghỉ ngờ, cô ta và Cố Nam ở cùng nhau lâu như vậy, chưa thấy khi nào anh ta dịu dàng tình tứ như thế.
Mộc Diệp bước lên phía trước nắm lấy tay Cố Nam, lúc này lòng bàn tay anh ta đã bỏng ran, dường như hiệu quả của thuốc đã phát huy tác dụng. Thấy vậy Mộc Diệp nhanh chóng bỏ tay anh ta ra, mặc kệ Cố Nam đang có ý muốn từ chối, Mộc Diệp vẫn mạnh mẽ kéo Cố Nam lên xe của mình.
Ở trong xe nhìn thấy hết toàn bộ cảnh này, Mộc Mai tỏ vẻ khinh thường mà lắc đầu liên tục: "Còn tưởng răng Mộc sẽ thông minh hơn một chút, nhưng rốt cuộc cô ta
vần ngu ngốc như vậy. Nếu như Cố Nam tỉnh dậy mà phát hiện ra sự việc bất thường này, anh ta chắc chắn sẽ khiến cho Mộc Diệp về sau không được sống tử tế nữa đâu” “Chúng ta trở về đã, kịch hay còn ở phía sau”
Cố Văn phân phó Ngôn Thuật nhanh chóng lái xe rời đi.
Nếu chuyện lần này thật sự có thể thành công thì Mộc Diệp sẽ tung tin tức ra bên ngoài. Người chịu ảnh hưởng sau cùng chắc chăn là Cố Nam, vì dù sao đi nữa nhà họ Cố cũng là gia tộc có dang tiếng, nếu chuyện bại hoại của Cố Nam bị đăng tải lên truyền thông, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.
Trong khi đó Mộc Diệp vẫn đang vất vả đặt Cố Nam vào. ghế lái phụ, chuẩn bị khởi động xe đi tới khách sạn. Thế nhưng trong chớp mắt Cố Nam lật người, mạnh mẽ nắm lấy tay lái ở ghế lái chính. : "Anh Cố Nam?” Mộc Diệp kinh n làm gì, vội dùng sức cố
ngạc không biết anh ta mi gắng đẩy Cố Nam ra. Có điều Cố Nam không hề hấn gì, anh ta nhất quyết không cử động, gắng sức đến mức cánh tay nổi đầy gân xanh, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Cố Nam dùng một tay cấu mạnh vào đùi, cố gắng để giữ cho bản thân mình được tỉnh táo, lúc này mới từ từ nhìn thấy rõ trước mắt mình là ai, quả thật chính là Mộc Diệp. Mộc Diệp, cô làm cái gì vậy!”
Danh Sách Chương: