Chương 17
Nghe được giọng điệu chế nhạo thế này, Mộc Mai nhíu mày. Cô biết chú luôn nâng cao đạp thấp, cũng ham tiền, bây giờ đã đặt cược tiền vào Cố Nam, hiển nhiên là sẽ đạp Cố Văn xuống.
Nhưng cô không nghĩ đến ông ta lại đạp vào chỗ đau của Cố Văn trước mặt anh.
Mộc Mai lập tức nổi nóng: “Văn là cậu hai danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố, sao không thể đại diện cho nhà họ Cố? Chú nói câu này ra, chẳng phải sẽ bị người ta nắm được cán sao.”
Cố Văn ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ này, thế mà cô lại đứng ra bảo vệ anh.
Trong khoảnh khắc, Cố Văn cảm thấy lòng mình ấm áp, từ khi xảy ra tai nạn vào năm năm trước, không ai còn quan tâm tới mình như thế nữa.
Mộc Diệp không nhìn vừa mắt vẻ hung hăng kiêu ngạo này của Mộc Mai, trong đáy mắt chỉ toàn là chán ghét. Cô †a thật đúng không biết mình có thân phận gì, mà lại còn dám ầm ï ở đây.
“Mộc Mai, ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao? Đừng tưởng được gả cho nhà họ Cố thì muốn làm gì thì làm, trong mắt tao, mày còn không bằng gái điếm!”
Sắc mặt Cố Văn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Mộc Diệp : ‘Cô Diệp, nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc trước người có hôn ước với tôi là cô chứ nhỉ?”
“Anh, anh nói lung tung gì đó!” Mộc Diệp nghe xong câu này liền trở nên hoảng sợ. Kẻ tàn phế này suốt ngày chỉ ở trong nhà họ Gố, sao lại biết được những chuyện này.
Cố Văn nói từ từ, giống như đang kể ra một câu chuyện vậy.
“Lúc trước khi hai nhà nói hôn ước, cũng không chỉ đích danh người con gái nào của nhà họ Mộc phải gả cho cậu.
Bây giờ cậu đã kết hôn với Mộc Mai , nhà họ Mộc chúng tôi đã hoàn thành giao ước!”
Tô Ngọc Vân thấy con gái của mình hoảng sợ thì vội vàng mở miệng bảo vệ, vào lúc này không thể để danh dự của con gái bị hao tổn được.
Mộc Sĩ cũng mở miệng: ‘Cố Văn, làm người thì phải tự biết mình.” Thanh danh và địa vị của cậu ta bây giờ sao có thể xứng với con gái mình.
Người thường đi đến chỗ cao, con gái có thể có kết cục tốt hơn thì còn cầu mong gì nữa chứ.
Nói ra lời này tương đương với việc đánh vào mặt Cố Văn trước mặt mọi người!
Mộc Mai không nghĩ tới Mộc Sĩ có thể nói ra những câu sỉ nhục chồng của cô như thế, cô tức giận đến đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Đang muốn đi lên thì tay lại bị Cố Văn kéo lại.
Cố Văn lắc đầu với cô, bình tĩnh nói: “Ngôn Bảo, cậu đi nhắc nhở cho ngài Mộc biết, năm năm trước là ai đã giúp đỡ nhà họ Mộc vượt qua khó khăn mà đạt được như ngày hôm nay.”
Cố Văn nói xong, Mộc Sĩ cảm thấy mặt mình nóng lên. Năm năm trước, ông ta tự mình đến cửa cầu xin Cố Văn giúp đỡ nhà họ Mộc. Lúc ấy muốn bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu thảm hại.
Chuyện này đã trôi qua lâu như thế, không nghĩ tới bây giờ người này lại còn nhắc đến.
“Cố Văn , năm đó cậu cho tôi mượn ba trăm tỉ, hôm nay tôi có thể trả số tiền đó cho cậu, tránh cho cậu cứ nhắc đến chuyện đó cả đời, giống như nhà họ Mộc chúng tôi mắc nợ cậu vậy!”
Cố Văn bình tĩnh nói: “Ba trăm tỉ năm đó có thể cứu được công ty của nhà họ Mộc, thế thì hôm nay ngài Mộc cho tôi công ty đó đi. Tôi nghĩ chỉ có thể như thế mới có thể trả được tình cảm mà năm đó tôi cứu ông.”
Danh Sách Chương: