Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26

Cô nói như vậy, viện trưởng Trương liền hiểu ra, chắc chắn vừa rồi là nhà họ Mộc lại uy hiếp cô, vì vậy cô mới khóc đến đỏ cả hai mắt.

Những ngày tháng nơm nớp lo sợ như vậy thà rằng không nhận sự bố thí của người ta nữa.

“Được rồi, thẻ này chú nhận rồi, cháu cũng thoải mái đi, không dựa vào nhà họ Mộc cũng tốt, ít nhất thì sau này cháu và mẹ cháu cũng sẽ không phải bấm bụng chịu đựng nữa, đời người cũng phải sống cho mình một chút.”

“Vâng, viện trưởng, cảm ơn chú, mẹ của cháu nhờ chú chăm sóc, cháu về trước đây.” Nói xong Mộc Mai trực tiếp quay người.

Lần này cô thậm chí còn không đến phòng bệnh nhìn một cái, bởi vì cô biết lúc này nếu như nhìn thấy mẹ, cô nhất định sẽ nhịn không được mà bật khóc, cô không muốn rơi nước mắt trước mặt mẹ của mình.

Viện trưởng Trương khẽ thở dài, cầm lấy chiếc thẻ kia sau đó quay đầu rời đi.

Mộc Mai đi về phía trước với đôi mắt đờ đân, cô không bắt xe, cũng không biết đến bao giờ mới trở về được.

Chỉ là cô cảm thấy trong lòng chua xót, nhịn không được muốn khóc.

Cứ đi như vậy đến khi trời tối, gió lạnh thổi qua, Mộc Mai mới có phản ứng, xung quanh là khung cảnh xa lạ, cô không biết mình đã đi đến nơi nào.

Bảy giờ rưỡi, lúc này Cố Văn đã trở về nhà rồi, Mộc Mai nhanh chóng bắt xe muốn trở về.

Lúc này xe của Cố Văn vừa hay đi qua nơi này, Ngôn Bảo nhìn thấy người ở phía trước: “Cậu hai, hình như là mợ hai.”

Cố Văn nhìn theo hướng của Ngôn Bảo, quả nhiên nhìn thấy Mộc Mai đang đứng ở đó, thậm chí còn run bần bật.

“Cậu hai, có đón mợ hai lên xe không?” Ngôn Bảo hỏi.

“Dừng xe!” Giọng nói của Cố Văn lạnh lùng, nhíu mày lại, người phụ nữ này làm sao lại chạy đến chỗ này?

Ngôn Bảo nhanh chóng phanh xe dừng lại, trực tiếp xuống xe: “Mợ hai, sao cô lại ở đây, đã muộn như thế rồi sao không về nhà?”

Khi Mộc Mai nhìn thấy Ngôn Bảo cũng hơi sững sờ, cô không ngờ được lại có thể gặp ở nơi này: “Văn ở bên trong sao?”

Giọng của Mộc Mai nghẹn ngào nhưng cô không nói tại sao mình lại ở đây, cô có thể giải quyết chuyện này, cũng không muốn để quá nhiều người biết, cho dù người này là chồng của cô.

Ngôn Bảo lập tức cảm giác được có điều gì không đúng nhưng anh ta cũng không tiếp tục truy hỏi nữa: “Cậu hai đang ở bên trong, cô lên xe đi, tôi đưa cô và cậu hai cùng về nhà.”

Ngôn Bảo nói xong trực tiếp mở cửa xe cho Mộc Mai .

Mộc Mai nhìn thấy Cố Văn đang ngồi ở phía bên kia chiếc xe lập tức vành mắt đỏ ửng.

“Có phải bị lạnh cóng rồi không?

Mau lên xe đi!” Cố Văn giơ tay ra, giọng điệu vô cùng dịu dàng, lời nói lộ ra một chút đau lòng.

Cố Văn cau mày: “Ngôn Bảo , mở điều hòa lên.”

Nói xong không quên đặt tay của Mộc Mai vào trong tay của mình khẽ xoa nhẹ.

Những động tác này của Cố Văn khiến cho Mộc Mai. không thể nhịn được những uất ức trong lòng nữa, dựa vào vai của Cố Văn khóc lớn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK