Mục lục
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp ba ngày, Hướng Tiểu Vãn đều bị giam lỏng trong Vô Trần điện, trừ hai người hầu bên cạnh, chưa từng thấy một bóng người trong Vô Trần điện, mà hai cung nữ này, mỗi ngày đều là mấy câu nói giống nhau mấy câu nói.

“Tiểu thư, ăn cơm.”

“Tiểu thư, rửa mặt.”

“Tiểu thư, nghỉ ngơi.”

Nhiều một chữ cũng chưa có, lần nào Hướng Tiểu Vãn cũng đều dùng lý lẻ để giải thích với các nàng: “Ta đã lập gia đình, là mẹ của năm hài tử, đừng gọi ta tiểu thư, gọi ta phu nhân đi.”

Nhưng hai cung nữ kia không chút lưu tâm, luôn gọi nàng là tiểu thư, tiểu thư. Ba ngày qua, Hướng Tiểu Vãn cũng chết tâm, không thèm nói lý với các nàng nữa.

Ba ngày nay để cho nàng vui mừng chính là hoàng đế Chung Ly Tuyệt không hề bước vào nơi này lần nào, Hướng Tiểu Vãn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm lo lắng mọi người trong phủ tướng quân.

Giờ phút này, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về hướng phủ tướng quân xa xa, lẩm bẩm nói: “Độc Cô Diễm, không biết thương thế của chàng thế nào rồi? Còn có Tiểu Ngũ, đã trở về chưa? Bốn tiểu quỷ gây sự kia, không biết bây giờ đang làm gì.”

Nàng rất muốn trở lại phủ tướng quân, rất muốn cãi vã với Độc Cô Diễm, rất muốn cười cợt đùa giỡn với năm đứa tiểu quỷ.

Trái với Hướng Tiểu Vãn yên tĩnh ở chỗ hoàng đế, phủ tướng quân lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bốn tiểu tử bị Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ mang đi, đi nơi nào, không ai biết được.

Mà bên trong phủ tướng quân, Độc Cô Diễm bởi vì Hồng Nhan Lệ trong cơ thể càng ngày càng độc phát nghiêm trọng, ý chí của hắn dần dần bị lực lượng nào đó thao túng, tính khí trở nên nóng nảy, cực kỳ âm lệ.

Hơi một tí, chỉ cần có người làm chuyện bậy, Độc Cô Diễm sẽ không chút nào lưu tình nghiêm trị, đánh dữ dội một trận, sau những người đó đều sẽ bị ném ra khỏi phủ.

Dần dần, người hầu trong phủ tướng quân trở nên càng ngày càng ít, phần lớn là người hầu mới tới, lúc này cũng đã đi hết bảy tám phần, chỉ có một vài lão nhân theo Độc Cô Diễm mấy năm, lúc này không nỡ rời đi, coi như là sau khi bị đánh, cũng cắn răng nhịn xuống, chết cũng không rời đi phủ tướng quân.

Nhưng Độc Cô Diễm lại giống như là tâm địa sắt đá, thật giống như đối với tất cả cũng không động lòng. Những lão nhân này dù mọi cách không muốn, cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.

Trong đó có một lão bộc, ở phủ tướng quân gần hai mươi năm rồi, bị Độc Cô Diễm đuổi ra như vậy, lão giả nước mắt tuôn rơi, ngửa mặt lên trời đau khóc, dưới ánh mắt chua xót của mọi người, lão giả đâm đầu chết trên cửa chính phủ tướng quân.

Trước khi chết, ông hướng về phía cửa lớn phủ tướng quân nhẹ nhàng mỉm cười. “Tướng quân, lão nô dù chết, cũng muốn chết ở phủ tướng quân...”

Lão bộc tung hoành một đời, trong tiếng sụt sịt không dứt của mọi người, rời đi nhân thế.

Tất cả mọi người bắt đầu oán niệm Độc Cô Diễm từ đáy lòng, những hạ nhân phục tùng tướng quân lúc trước, cũng thay đổi.

Phủ tướng quân, không còn gì để lưu luyến nữa, năm vị thiếu gia tiểu thư ngày thường thoạt nhìn rất phách lối bá đạo, nhưng kì thực thật đáng yêu cũng mất tích, phu nhân cũng bị người thần bí cướp đi rồi, sống chết không rõ, tướng quân lại trở nên hung ác đáng sợ như thế, phủ tướng quân, xong rồi, lưu lại, cũng không còn có ý nghĩa.

Vốn là bọn hạ nhân đã thề ở lại phủ tướng quân, giờ phút này cũng rối rít nản lòng thoái chí, phủ tướng quân ngày xưa thuận lợi vui vẻ, đã không còn nữa, nhưng trong trí nhớ của bọn họ vẫn còn, bọn họ không muốn lưu lại để nhìn phủ tướng quân hoang tàn, nhìn tướng quân trở nên hung ác. Vì vậy, những người này cũng rối rít rời đi.

Cả phủ tướng quân, ban đêm ba ngày sau, cực kỳ an tĩnh, lộ ra một cỗ ý buồn nồng đậm.

Không ai biết, lúc Độc Cô Diễm nghe lão bộc đó đâm đầu chết ở cửa phủ tướng quân, tim của hắn khó chịu như thế nào, lão bộc đó đến phủ tướng quân làm nô từ lúc hắn mười tuổi, hắn vẫn còn nhớ tình hình ngày đó, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy lão bộc kia tới phủ tướng quân, thời gian đó ông bốn mươi mấy tuổi, cũng là gương mặt cẩn thận tỉ mỉ, gặp người đều cười, sau đó rất câu nệ vấn an với người khác.

Hắn thấy người này thú vị, liền bảo phụ thân phân đến trong phòng hắn hầu hạ, liên tiếp mười năm, lão bộc này đều cực kỳ cẩn thận hầu hạ hắn, cho đến lúc Độc Cô Diễm thành hôn mới phân lão ra viện trước, để cho ông quản lý chuyện ở viện trước.

Đối với lão nhân trung thành này, Độc Cô Diễm sớm đã có tình cảm thâm hậu, lần này hắn bức bách lão giả rời đi như thế, bất quá là để cho ông một con đường sống, không nghĩ tới cuối cùng cũng là hại ông.

Độc Cô Diễm ngồi ở trước bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng, trong lòng tràn đầy khổ sở. Hắn ép mọi người rời đi, bất quá là vì có thể toàn tâm toàn ý đấu một phen với Hắc Diệu, hắn không muốn để cho những người vô tội này bị liên lụy.

Hắn cũng hiểu, khôn khéo, hung ác như Hắc Diệu, nếu hắn nói rõ ràng, đuổi đi tất cả người hầu, Hắc Diệu nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, nếu nói vậy hắn ta sẽ phái người giết tất cả người từ phủ tướng quân đi ra.

Mà giờ khắc này hắn làm như vậy, hiệu quả đổi lấy cũng khác. Hắc Diệu muốn chính là Độc Cô Diễm hắn sống không bằng chết, mà bây giờ Độc Cô Diễm làm tất cả, chính là để cho hắn thống khổ không dứt. Như vậy Hắc Diệu sẽ không giết những người từ phủ tướng quân đi ra, hắn ta sẽ để bọn họ sống tốt, đến nỗi để cho lời đồn nổi lên, khiến cho Độc Cô Diễm thân bại danh liệt.

Độc Cô Diễm nắm chặt bình rượu trong tay, hung hăng ngửa đầu ực một hớp, rượu vào bụng, cay khổ sở, giống như tâm tình lúc này của hắn.

Hắc Diệu, Độc Cô Diễm ta làm sao có thể thành người vô năng mặc ngươi sắp xếp chứ, chiến tranh giữa chúng ta, giờ mới bắt đầu thôi, ngươi cứ đợi mà xem, Độc Cô Diễm ta phản kích ngươi như thế nào.

Một bóng đen lặng yên không tiếng động rơi vào sau lưng Độc Cô Diễm, cung kính nói: “Tướng quân, thuộc hạ đã tra ra hành tung của phu nhân, phu nhân bị người của hoàng đế cướp đi, lúc này đang nhốt ở Vô Trần điện trong hoàng cung.”

Độc Cô Diễm hung hăng ném bầu rượu xuống, tiếng bình sứ bể đột ngột khiến cho ánh mắt người áo đen kia lóe lên, đầu rũ xuống thấp hơn.

“Truyền mệnh lệnh của bản tướng xuống, điều động tam quân, phong tỏa cả Hoàng Thành. Chung Ly Tuyệt, ngài đè ép Độc Cô Diễm ta mọi cách, không phải là muốn đoạt quân quyền trong tay bản tướng sao, tối nay, bản tướng liền trả quân quyền lại cho ngài, bản tướng muốn xem một chút, ngài có bản lĩnh lấy được hay không.”

“... Dạ, tướng quân.” Người áo đen bị khí thế lạnh như băng của Độc Cô Diễm làm chấn kinh, chần chờ một chút mới trả lời.

Khoát tay áo, ra hiệu người áo đen rời đi.

Độc Cô Diễm lúc không có người nào lại lâm vào trong trầm tư thống khổ.

Trên đỉnh núi Vô Cực Môn, hai bóng dáng đang chạy đến tháp đen loáng thoáng có thể thấy được.

Trên mặt hai người này cũng tràn đầy phong trần, liên tiếp hơn mười ngày, hai người từ phủ tướng quân một mực tìm kiếm, chỉ vì muốn tìm về Độc Cô Hoa.

Ba ngày trước, bọn họ dò tin tức bên ngoài dãy núi này, Độc Cô Hoa thì ra đang ở trong tháp đen của Vô Cực Môn này.

“Huyền Mộc, tối nay có lẽ là đêm hợp tác cuối cùng của chúng ta.” Huyền Thanh mặt mệt mỏi, khẽ mỉm cười, giống như sống chết với hắn mà nói, không một tia khiếp sợ nào.

Huyền Mộc lạnh lùng gật đầu. Nhìn Huyền Thanh mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn, hắn chậm rãi nói: “Huyền Thanh, nếu trong hai người chúng ta ngươi có thể còn sống trở về, xin giúp ta nói cho phu nhân một tiếng, Huyền Mộc đối với việc ra tay ngày đó, rất hối hận.”

Huyền Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo, Huyền Mộc, nếu như còn sống trở về là ngươi, ta cũng có lời muốn ngươi giúp ta mang về, ngươi giúp ta nói cho tướng quân, Huyền Thanh vẫn không quên ân cứu mạng của tướng quân năm đó, Huyền Thanh cam tâm tình nguyện dùng mệnh báo đáp.” Dừng một chút, Huyền Thanh làm như có điều thẫn thờ nói nhỏ: “Huyền Mộc, nếu có nhìn thấy nha đầu Hải nhi, giúp ta trả thứ này lại cho nàng ấy.”

Huyền Thanh ném một túi gấm cho Huyền Mộc. Đó là bùa hộ thân Hải Nhi thêu cho hắn, hắn vẫn luôn mang bên người, hắn đều hiểu lòng của Hải Nhi, chẳng qua là hắn đã lớn tuổi, không dám sinh ra ý nghĩ như vậy với Hải Nhi, Hải NHi trẻ tuổi khả ái, tương lai nhất định có thể tìm được một nam nhân có thể cho nàng cuộc sống yên ổn, chứ không phải hắn loại người bồi hồi bên bờ sống chết này.

Huyền Mộc nắm túi gấm kia liếc mắt nhìn, hiểu lòng của Huyền Thanh. Hắn cẩn thận cất xong, hai người liền không nói nữa, lao thẳng tới tháp đen kia.

Bên trong phòng trên đỉnh tháp cao nhất, Độc Cô Hoa lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng, cậu rất nhớ nhà, rất nhớ bốn lão ca lão tỷ kia, cũng rất nhớ nhũ mẫu và phụ thân.

“Không biết mình rời đi, phụ thân có thể thương tâm hay không, nhũ mẫu sẽ nhớ mình sao? Còn có bọn họ, nhất định sẽ mắng mình không có tình nghĩa.” Độc Cô Hoa lầm bầm, ánh mắt bay hướng ngoài cửa sổ, có bi thống không tương xứng với số tuổi của cậu.

Sư phụ đối với cậu rất tốt, rất tốt, cậu không thể làm ra chuyện khiến sư phụ thống khổ, nhưng, cậu thật sự rất muốn về nhà.

Độc Cô Hoa coi như thành thục hơn, dù sao cũng chỉ là một hài tử hơn ba tuổi mà thôi. Lúc này cậu nghĩ tới mỗi việc thường ngày, cảm giác mình vô cùng cô độc, nước mắt lớn chừng hạt đậu chứa trong hốc mắt, cậu cắn răng, không để cho mình khóc, nhưng lệ kia cũng không khống chế được, ào ào rơi xuống.

“Độc Cô Hoa, ngươi thật không ra gì, có cái gì mà khóc, ngươi không phải nói muốn làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống phụ thân sao, phụ thân đã nói, thân là nam nhi Độc Cô gia, không được phép khóc.” Chặt chẽ cắn răng, Độc Cô Hoa nhịn nước mắt xuống, nhưng đầu và lỗ mũi căng đau hơn mệnh.

Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng.

“Mình nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng.” Nước mắt kia, rốt cục dần dần dừng lại. Độc Cô Hoa nhìn trăng sáng, lẩm bẩm nói: “Phụ thân, người sẽ phái người tới tìm con sao? Nếu như...”

Độc Cô Hoa vây quanh đầu gối tựa đầu chôn ở giữa hai chân thật sâu, nước mắt kia ào ào rơi xuống, dù cậu có cắn răng thế nào cũng không nhịn được.

“Không, mình nhất định là hài tử của phụ thân, ta tên Độc Cô Hoa, là hài tử của phụ thân, không phải hài tử của sư phụ...”

Đang lúc Độc Cô Hoa khóc rống lẩm bẩm, ngoài tháp lại vang lên trận trận thanh âm.

Độc Cô Hoa sửng sốt, ngay sau đó đứng lên liếc ra ngoài cửa..

Chỉ thấy dưới ánh trăng, bóng dáng bị thương của Huyền Thanh và Huyền Mộc cắn chặt hàm răng giết chóc trong đám người áo đen rậm rạp chằng chịt, đó là một cách đánh liều mạng, căn bản không có chương pháp gì có thể nói, Huyền Thanh và Huyền Mộc đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng lại dựa vào sự tàn nhẫn, không muốn sống, chém giết với bọn người áo đen, chỉ vì có thể mang Độc Cô Hoa đi.

“Huyền Thanh, Huyền Mộc, là bọn họ...” Khi Độc Cô Hoa nhìn rõ thân phận của hai người này rồi, kích động nhảy xuống.

Lúc ở cửa, lại bị hai người áo đen ngăn lại. “Thiếu chủ, chủ nhân có lệnh, ngườii không thể ra khỏi cửa phòng.”

Độc Cô Hoa hung hăng nhìn chằm chằm hai người, sau đó chỉ vào hướng nào đó hô to với hai người. “A, ở đó có người.”

Hai người áo đen ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sang hướng Độc Cô Hoa chỉ. Nơi đó rỗng tuếch, làm gì có người nào.

Nhưng một giây kế tiếp, hai người áo đen lại bị trúng độc khí trong tay Độc Cô Hoa ngất đi.

Độc Cô Hoa cất xong bình độc kia, cẩn thận bỏ vào trong ngực, chạy xuống đáy tháp. Độc này, là ngày đó sư phụ Hắc Diệu cho cậu dùng để phòng thân, vẫn chưa đến lúc dùng, hiện tại cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Ngoài tháp, vô số người áo đen giống như là từng đợt sóng cơ hồ có thể bao phủ Huyền Thanh và Huyền Mộc.

Hai người giết chóc đến giờ phút này, tay cầm kiếm đã chết lặng không có tri giác, động tác huy kiếm, bất quá là tất cả bản năng cho phép.

Xích ——

Lại một kiếm đâm vào trong cơ thể Huyền Mộc, hắn cắn răng, không phát ra một tia thanh âm, mà là liều mạng vung kiếm, chém giết nhiều người hơn.

Cách đánh liều mạng này khiến những người áo đen cũng có chút giật mình, bất quá bọn họ nhiều người, muốn giết Huyền Thanh và Huyền Mộc dễ như trở bàn tay.

Oanh ——

Lại một quyền đánh vào trên ngực Huyền Thanh, Huyền Thanh nặng nề phun ra một búng máu, cũng không có ngừng kiếm trong tay, chặt chẽ quơ múa, chém giết một người phía sau lại lần nữa đâm vào trong cơ thể một người.

“Huyền Thanh, ngươi đi mau, mang Ngũ thiếu gia đi.” Huyền Mộc cắn răng, lạnh lùng lên tiếng.

“Huyền Mộc, đừng nói chuyện, giữ vững thể lực, chúng ta đánh đến cuối cùng.”

“Con bà nó, giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, xem ngươi làm sao không chết. Tất cả mọi người lên, hung hăng đâm chết bọn họ cho ta.”

Người áo đen mãnh liệt tiến công lần nữa, mắt thấy mấy trăm kiếm dài sắp đâm vào thân thể Huyền Thanh, Huyền Mộc lúc này, không tiếng động ngăn ở trước mặt Huyền Thanh, mấy trăm kiếm kia, hung hăng đâm vào thân thể của hắn, cột máu khuynh trời, phun rơi đầy đất.

“Huyền Mộc...” Huyền Thanh thống khổ lớn tiếng hô to.

Một màn kia, vừa lúc bị Độc Cô Hoa đi ra nhìn thấy, khi mấy trăm kiếm đâm ở bên trong thân thể Huyền Mộc tay nhỏ bé của Độc Cô Hoa hung hăng siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Đều là lỗi của cậu, bọn họ, là vì cứu cậu.

Huyền Mộc còn có khẩu khí hướng về phía Huyền Thanh nói một câu. “Cứu, Ngũ thiếu gia...”

Nói xong, Huyền Mộc ngậm cười ra đi.

Sống thống khổ, không bằng chết thống khoái. Linh Nhi, từ nay chúng ta liền không chia lìa nữa.

Người áo đen kia sửng sốt một chút, sau đó tên cầm đầu phản ứng kịp trước tiên, hướng về phía đám người áo đen sau lưng quát: “Mọi người cùng nhau tiến lên, giết chết tên còn lại.”

Vô số kiếm, lần nữa vọt tới hướng Huyền Thanh.

Vậy mà, trong thời khắc khẩn trương vạn phần này, một giọng trẻ con non nớt lại mang theo vô cùng phẫn hận vang lên. “Dừng tay, tất cả các ngươi dừng tay cho ta.”

Tất cả người áo đen cũng sửng sốt, rõ ràng nhận ra thân phận của Độc Cô Hoa.

Người cầm đầu mỉm cười nói: “Thiếu chủ tử, kẻ này dám can đảm đánh vào Vô Cực Môn ta, quả thật muốn tìm chết, Thiếu chủ tử xin người không cần nhúng tay, để cho chúng ta thật tốt mà giải quyết hắn.”

Độc Cô Hoa trong nháy mắt chạy nhanh tới trước mặt Huyền Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen cầm đầu kia. “Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với bản thiếu chủ như vậy, lập tức cút cho ta.”

Người áo đen cầm đầu không ngờ tới Độc Cô Hoa sẽ nói như vậy, sắc mặt cực kỳ khó nhìn. Cắn răng nói: “Tiểu chủ tử, người không thể rời khỏi phòng được, xin người trở về.” Hừ, nếu không phải vì môn chủ, tiểu oa nhi này dám nói chuyện với ta như vậy, ta đã sớm một chưởng đánh chết ngươi rồi.

Độc Cô Hoa cũng không nhúc nhích, cười lạnh nói: “Ngươi dùng thân phận gì, dám trông nom bản thiếu chủ, nhìn cho rõ ràng, đây là cái gì?” Độc Cô Hoa lấy ra một cái lệnh bài, để ngang trước mắt mọi người.

Mọi người kinh hãi. Có người thét to: “Đó là của môn chủ.”

Thanh âm này vừa rơi xuống, tất cả người áo đen cũng quỳ xuống lễ bái, người áo đen cầm đầu mặc dù không cam lòng, cũng không thể làm trái với môn quy, cũng phải cắn răng cúi đầu quỳ xuống.

Độc Cô Hoa trong nháy mắt bọn họ quỳ xuống, xoay người hướng về phía Huyền Thanh vội vàng nói: “Huyền Thanh thúc thúc, mau đi với ta.”

Huyền Thanh không ngờ tới Độc Cô Hoa ở Vô Cực Môn có địa vị này, lúc này thấy tất cả người áo đen đều quỳ xuống, hắn không khỏi kinh ngạc xuất thần. Chậm chậm hồi lâu mới phản ứng được, theo thân thể nho nhỏ của Độc Cô Hoa lảo đảo đi về phía trước.

Người áo đen cầm đầu thấy Huyền Thanh vốn nên giết chết được cứu đi, trong lòng cực kỳ khó chịu, ngoài sáng không được, thì hắn sẽ ở trong tối. Vì vậy, hắn đưa tay vào bên trong áo, trong lúc mọi người không ngờ tới, một ám khí lạnh như băng, bắn về phía Huyền Thanh. “Ngươi đi chết đi.”

Độc Cô Hoa vừa lúc quay đầu lại, đang liếc thấy chủy thủ bay nhanh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cậu bất chấp gì khác, thế nhưng chạy đến cản trở trước mặt Huyền Thanh, chủy thủ kia, hung hăng đâm vào trước ngực Độc Cô Hoa.

“Ngũ thiếu gia...” Huyền Thanh điên cuồng hô to, ôm bóng dáng nho nhỏ trong ngực, trên mặt Huyền Thanh chảy xuống nước mắt. “Ngũ thiếu gia, sao người có thể giúp ta ngăn cản chủy thủ này, người không có võ công mà.”

Huyền Thanh vội vàng điểm huyệt vị quanh thân Độc Cô Hoa, phòng ngừa máu chảy quá nhiều mà nguy đến tính mạng, nhưng đang lúc tay của hắn chạm đến Độc Cô Hoa, phát hiện máu lại là màu đen.

Có độc.

Độc Cô Hoa tái mặt, gương mặt đổ mồ hôi lạnh, thân thể nho nhỏ thống khổ co quắp, vậy mà cậu cũng không kêu một tiếng, hướng về phía Huyền Thanh suy yếu nói: “Ta, rất nhanh có thể về nhà...”

Nói xong, cậu duy trì nụ cười nhàn nhạt, ngất đi.

“Ngũ thiếu gia...” Trong lòng Huyền Thanh không ra cảm giác gì, hắn thống khổ ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ôm thân thể nho nhỏ của Độc Cô Hoa lảo đảo rời đi.

Người áo đen sau lưng tự biết mình gây đại họa, trước mắt nói gì cũng không thể để người nọ rời đi, nhất định phải giết chết người này diệt khẩu, nếu không khi môn chủ trở lại, biết hắn dám can đảm làm tiểu chủ nhân bị thương, nhất định sẽ rơi vào kết quả thê thảm.

“Mọi người lên cho ta, đừng để cho tên kia mang theo tiểu chủ tử chạy trốn.”

“Vâng”

Người áo đen phóng về phía Huyền Thanh lần nữa, lúc vô số ánh kiếm muốn đâm về phía Huyền Thanh, một mạt bóng đỏ đánh tới, ống tay áo lạnh như băng vung lên, trận gió gào thét, mấy trăm kiếm toàn bộ bị cuốn rơi, leng keng rơi xuống đầy đất

Bóng dáng đỏ dần dần hiện ra, lại là Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ.

“Thật là to gan, lại dám đã thương tiểu chủ tử các ngươi, xem ra các ngươi đều không cần mạng sống nữa rồi.” Nói xong, trong tay nâng lên một mạt khói trắng, khói trắng kia bay như đám mây trên trời, hướng mấy trăm tên người áo đen thổi tới.

Khi tất cả người áo đen nhìn rõ bóng dáng của Thượng Quan Dạ, vội vàng hô lớn: “Phó môn chủ tha mạng, tha mạng...”

Thanh âm kia còn chưa nói xong, liền bị khói trắng kia thấm vào, chỉ trong nháy mắt, tất cả người áo đen cũng trúng độc bỏ mình.

Dọn dẹp hết bọn người áo đen này, Thượng Quan Dạ nhìn cũng không thèm nhìn một cái, xoay người đi tới trước mặt Huyền Thanh, con ngươi yêu mị nhẹ nhàng liếc Huyền Thanh một cái, liếc thấy Huyền Thanh khắp người là vết thương, lại cắn răng nhịn xuống, hắn không khỏi động dung nói: “Đưa cậu bé cho ta đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK