Hướng Tiểu Vãn cảm giác có một ánh mắt đáng sợ nồng đậm sát khí đang bắn về phía nàng.
“Ngươi nói cái gì, ngươi, nữ nhân chết tiệt!!!!!!!!” Hai chữ lửa giận căn bản chưa thể hiện đầy đủ được sự tức giận của Độc Cô Diễm lúc này, hắn không chỉ... mà còn tức giận quẫn bách...
Đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Vãn, hận không thể bóp chết nàng ta.
“Tướng quân dũng mãnh phi thường, vô song, vạn thụ vô cương.” Độc Cô Sương ở trên người Hướng Tiểu Vãn nghe được câu đó, nhếch miệng cười một tiếng.
Độc Cô Diễm nhướng mày, vung tay lên, đem Độc Cô sương trong ngực Hướng Tiểu Vãn ném ra ngoài.
“A, nhũ mẫu, cứu t...”
Hướng Tiểu Vãn kinh sợ, run lên. Nam nhân trước mặt đang bày ra bộ mặt muốn ăn thịt người, nàng có thể ra tay lúc này sao? Nếu như ra tay, không phải là sẽ bị giết chết mất xác sao?
Nhưng không ra tay, tám phần là Độc Cô Sương sẽ bị một bữa no đòn.
Suy nghĩ một lúc, Hướng Tiểu Vãn quyết định ra tay, dù sao đi nữa, nàng cũng không thể để Độc Cô Diễm dùng bạo lực hủy đi mầm non của tổ quốc.
Hai tay Độc Cô sương vừa buông ra, chợt hai cái chân nhỏ bị Hướng Tiểu Vãn níu lại: “Tướng quân, ngài không thể giết tứ tiểu thư, muốn giết, ngài giết ta đi...”
Hướng Tiểu Vãn bộ dạng không sợ chết, thể hiện một bộ dáng oai phong lẫm liệt.
“Ai nói bổn tướng muốn giết nữ nhi của mình? Hả?”
Độc Cô Diễm từ trên cao nhìn xuống, nhất thời khiến cho khí thế của Hướng Tiểu Vãn bị hạ thấp.
“Hắc hắc, ta biết tướng quân rất anh minh. Nếu tướng quân không xách tứ tiểu thư như thế, ta cũng không nhiều chuyện nữa. Ta đi chiếu cố đại công tử.”
“Đứng lại, bổn tướng có nói để ngươi đi sao?” Giọng nói lạnh lùng, không đoán được cảm xúc, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đang ẩn chứa thâm ý đánh giá Hướng Tiểu Vãn.
Tướng quân đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết là ánh mắt kia khiến cho người ta sởn gai ốc sao, đừng nhìn nữa được không? Từ đáy lòng Hướng Tiểu Vãn thầm nói không dứt.
“Tướng quân đại nhân còn gì dặn dò ạ?” Hướng Tiểu Vãn cười lấy lòng bởi vì có cái gọi là không nên đưa tay đánh khuôn mặt của người đang cười, nàng không tin Độc Cô Diễm có thể ra tay đánh nàng.
Độc Cô Diễm thu hồi ánh mắt, trong lòng đã có tính toán, bình thản nói: “Kể từ hôm nay, tất cả các nhũ mẫu khác đều bị đuổi, cuộc sống hằng ngày của năm vị công tử, tiểu thư, toàn bộ đều do ngươi chịu trách nhiệm.”
Hướng Tiểu Vãn ngẩn ra, sau đó đáp: “Dạ, tướng quân.”
Độc Cô Diễm lạnh lùng quét mắt nhìn khắp một lượt, nhất thời khiến mọi người tản ra:
“Sương nhi, đi theo phụ thân.”
“Ách... Dạ...” Độc Cô Sương nói xong, chợt nháy mắt với Hướng Tiểu Vãn, bây giờ phụ thân chỉ gọi một mình bé, không phải là muốn âm thầm đánh bé sao?
Hướng Tiểu Vãn nhận được ánh mắt cầu cứu của Độc Cô Sương, khẽ cau mày, bước lên một bước, cười mỉa nói: “Tướng quân à, ngài sẽ không lén đánh đòn tứ tiểu thư chứ?”
Độc Cô Diễm trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Độc Cô Sương ở phía sau cũng trợn mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, khinh bỉ hừ một tiếng, đi theo Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn đứng yên một chỗ, vừa rồi nàng có làm sai cái gì sao? Tại sao ai cũng hừ nàng một cái?
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang ba tiểu quỷ kia: “Các ngươi cười cái gì?”
Ba tiểu quỷ ngừng lại một lát, rồi cười lớn hơn: “Ha ha ha ha ha...”
Nhũ mẫu này, chơi thật là tốt.
Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn chợt lóe lên, cũng học dáng điệu của Độc Cô Diễm, hừ một tiếng, rồi đi về phía nội viện.
Song, không có ai chú ý đến, vừa rồi trong đám người hầu, có một người mặc áo đen giả dạng làm Người đàn ông trung niên cười đặc biệt quỷ dị, hai mắt vốn mịt mờ, bây giờ lại cười lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn, dần dần thu lại ý cười, khôi phục hình dạng người hầu, xoay ngươi lẩn vào đám đông.