“Sương nhi, nhũ mẫu cũng biết con tốt nhất, bất quá Sương nhi à, sao con hai tay trống trơn tới đây, không phải là nên mang một ít thịt cơm sao?”
Mặt Độc Cô Sương kéo ra, móc ra cái chìa khóa trộm được mở khóa, quát: “Ngươi cho là tiểu gia ta rất rỗi rảnh hay sao, bớt sàm ngôn đi, mau chạy ra đây, một hồi bị cha phát hiện ta liền thảm.”
Sau thanh âm bình bịch của cửa sắt, cửa tù mở ra, Hướng Tiểu Vãn vui mừng, đang muốn cất bước hỏa tốc rời đi.
Cũng đúng lúc này, một giọng nữ âm nhu giết phong cảnh vang lên. “Các ngươi một người cũng không thể đi.”
Hai người kinh hãi. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, Hướng Tiểu Vãn thét chói tai. “A...” Mặt kia, giống như là thấy quỷ, là nữ nhân kia...
Độc Cô Sương cũng sợ nhìn chằm chằm nữ nhân kia, thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Trên nóc phòng giam, chỉ thấy một nữ nhân toàn thân áo đen, hai mắt lạnh như băng rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, mang mặt nạ quỷ không nhìn ra vẻ mặt, nhưng đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, cũng quỷ dị giơ lên.
Thân hình bay một cái, nữ nhân áo đen kia rơi xuống. “Ta là ai ngươi không cần biết, về phần ta muốn làm gì, các ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Nói xong, đưa ra ngón tay vừa trắng vừa mịn chộp tới.
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi, trái tim giật mình, vội vàng nhanh tay đem Độc Cô Sương kéo ra phía sau. Nhưng nàng vẫn chậm một bước, Độc Cô Sương bị nữ nhân áo đen kia nắm được, trong nháy mắt hai mắt sợ hãi khép lại, thân thể nho nhỏ té xuống, cũng may Hướng Tiểu Vãn kịp thời vịn bé.
“Ngươi, ngươi làm gì con bé?” Hướng Tiểu Vãn kinh hoảng hướng về phía nữ nhân kia hô to.
Nữ nhân áo đen cong môi yêu mị cười một tiếng. “Không có làm gì cả, chẳng qua là cho nó hảo hảo mà ngủ một hồi, để ta với ngươi tự ôn chuyện mà thôi.”
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng. “Nữ hiệp, ta với ngươi không quen, không cần phải khách sáo, tại hạ còn có việc, hay là bây giờ nên rời đi trước, chúng ta có cơ hội tán gẫu tiếp.” Phi, ôn chuyện —— ôn chuyện mụ nội ngươi.
Nói xong, rung động rung động ôm Độc Cô Sương liền định đi, nhưng mới bước ba bước, liền bị kéo trở lại.
Còn chưa hồi thần, một cái tát bay tới, thiếu chút nữa khiến cho tâm hồn nàng rời thân thể.
Mẹ nó, quyển quyển xoa xoa đại gia ngươi, tại sao đánh nàng?
Hung hăng trừng trở về. “Ta khinh ngươi nữ nhân biến thái không có phẩm hạnh, không có ngực, không có mông ... ba không, ngươi dám đánh lão nương, cẩn thận lão nương...” Câu nói kế tiếp, bị ánh mắt kinh khủng của nữ nhân áo đen nghẹn trở về, lập tức vâng vâng ừ ừ sửa lời nói: “Tiền bối thưởng thức không tệ, áo đen xứng quần đen, hơn nữa mặt nạ quỷ của tiền bối, chắc là phong cách mới nhất nổi nhất năm nay?”
Mặt của nữ nhân áo đen dưới mặt nạ co lại, ánh mắt lạnh buốt bắn tới Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn không lên tiếng, ánh mắt bồi hồi ở trên người nữ nhân áo đen một giây, nịnh nọt nói: “Ngực tiền bối không nhỏ, ba đào mãnh liệt, liên miên chập chùng, nhất định không phải vật phàm. Nhìn lại mông tiền bối, hình dáng như đào, phong thực mượt mà, vừa nhìn chính là tuyệt phẩm.”
May là nữ nhân áo đen lạnh như băng bình tĩnh, lúc này mới miễn không phát điên co quắp. “Tiện nhân, nói thêm một câu nữa, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Hướng Tiểu Vãn đổi tư thái nịnh hót, bày ra một bộ lãnh nhược băng sương, tư thái tiên nữ cao không thể phạm, tà tà liếc nhìn nữ nhân áo đen thần bí kia.
Như vậy, nàng rất theo phong cách tiếc chữ như vàng của nữ nhân kia rồi? Nàng ta cũng thích chút chứ?
Len lén dùng khóe mắt ngắm, Hướng Tiểu Vãn. Nữ nhân này nhìn nàng với ánh mắt gì vậy, là đang sợ sao?