Lão Tam vừa nghe, hai mắt sáng lên. “Luyện công?”
Lão Tứ vỗ nó một cái. “Tam ca, mới vừa rồi huynh không nghe thấy nhũ mẫu nói cường bạo sao? Phụ thân lại muốn cường bạo nhũ mẫu tình cảnh khôi hài hoành tráng đó, Độc Cô Sương muội có thể nào bỏ qua.”
Nói xong, vỗ bàn tay nhỏ bé, nện bước nhỏ lặng lẽ đi về phía Độc Cô Diễm rời khỏi.
“Lão Tứ, chờ ta một chút...”
Lão Nhị và lão Ngũ phía sau nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt giảo hoạt của cả hai chạm nhau giữa không trung, hai người cũng đi theo.
“Độc Cô Diễm, ngươi, ngươi không phải thật muốn cường bạo ta chứ? Ta, nói cho ngươi biết, ngươi có thể đánh ta, có thể giết ta, chính là không thể cường bạo ta, ngươi, ngươi có nghe hay không.” Vừa nghĩ tới trinh tiết của mình sẽ bị đoạt, thanh âm Hướng Tiểu Vãn không khỏi mang theo vài phần khiếp đảm.
Nàng liếc bốn phía một cái, thấy đều là hoa cỏ rậm rạp, bất an trong lòng càng sâu.
Mắt to sợ hãi quét về phía Độc Cô Diễm, thấy ánh mắt hắn hứng thú nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi run sợ.
Nam nhân này, chẳng lẽ là muốn hiếp trước giết sau, nhằm báo thù nàng chửi hắn?
Không phải vậy chứ? Nàng mới vừa xuyên qua có mấy ngày, ông trời sẽ không diệt nàng chứ? Triều đại này, cực kỳ không có lòng giữ nàng sao?
Độc Cô Diễm ánh mắt lạnh, thu biểu hiện của Hướng Tiểu Vãn hết vào mắt, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, lúc này nụ cười đẹp mắt hiện lên một lần nữa
Tiểu nữ nhân trước mắt này, thật ra rất thú vị.
Hắn mang nàng tới nơi này, có ý định để nàng quét dọn khu vườn hoang này thật tốt, không nghĩ tới nữ nhân này sẽ có vẻ mặt biến hóa nhiều như vậy, không thể không nói, quả thật giải trí cho hắn.
Hắn cất bước, tiến tới gần Hướng Tiểu Vãn đang hốt hoảng.
Hắn rất muốn xem một chút, phản ứng tiếp theo của nữ nhân này, có thể thú vị tới cỡ nào.
Hướng Tiểu Vãn bị bức lui từng bước, nhưng đã lui đến trước bụi hoa cỏ xum xuê kia rồi, không có đường lui nữa.
Được rồi, nếu phải chết một lần, nàng liều mạng.
Hướng Tiểu Vãn bày ra tư thế đánh võ kinh điển, hướng về mặt Độc Cô Diễm tung một quyền. “Có thể giết, không thể nhục, liều mạng.”
Quyền kia mới vừa ra, liền bị Độc Cô Diễm dễ dàng bắt được, bất kể nàng dùng lực thế nào, cũng không tránh thoát, ngược lại còn bị Độc Cô Diễm cầm đau vô cùng.
“Ai...” Hướng Tiểu Vãn hít một hơi khí lạnh, bất quá cũng không có vì đau mà hô thành tiếng.
Ánh mắt Độc Cô Diễm sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm mặt Hướng Tiểu Vãn, làm như muốn nhìn thấu nàng
Lực đạo trong tay, cũng càng lúc càng lớn, hắn có thể cảm giác được, cánh tay nhỏ bé dưới bàn tay của hắn đang thống khổ run rẩy, rõ ràng không có một chút nội lực...
Không có nội lực? Chẳng lẽ là hắn đã đoán sai? Nàng cũng không phải là...
Bốn tiểu quỷ ẩn ở trong bụi cỏ, ánh mắt nhất trí hạ xuống trên người Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn.
“Lão Nhị, ách không, nhị ca, huynh dẫm lên chân của đệ.”
“Không phải là huynh.”
“Đó là...”
“A, có rắn...”
Độc Cô Diễm vừa nghe đến thanh âm này, lập tức buông Hướng Tiểu Vãn ra. “Ra ngoài hết cho bản tướng.”
“Dạ, phụ thân.” Bốn tiểu quỷ nhất tề lên tiếng, ba người trong đó hung hăng trợn mắt nhìn lão Tam một cái.
“Trừng tại hạ làm gì? Tại hạ...” Tại hạ rõ ràng không có lầm lỗi gì, đều tại con rắn đáng chết kia.
Hướng Tiểu Vãn nắm tay bị bóp đau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không khỏi liếc về phía bốn tiểu quỷ kia.
“Nói, các con núp ở nơi đó làm trò quỷ gì?” Thanh âm lạnh lùng của Độc Cô Diễm
Bốn tiểu quỷ đầu bị rống run lên, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có lập tức lên tiếng.
Hướng Tiểu Vãn nhìn bộ dạng bọn chúng bị chửi, trong lòng rất là cảm động. Nếu như không phải là bốn tiểu quỷ này xuất hiện, lúc này nàng đã bị hắn..., tuy nói bọn chúng không phải là thật muốn cứu nàng, bất quá cũng đã cứu nàng, vậy bây giờ nàng sẽ luôn cố gắng vì bọn chúng.
Vậy mà, khi Hướng Tiểu Vãn chuẩn bị lên tiếng thì một đạo thanh âm trẻ con giòn tan vang lên. “Phụ thân, chúng con là tới xem người cường bạo nhũ mẫu như thế nào...”