Mục lục
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người nghe vậy vội vàng móc ra bình dược trên người.

Lão Đại: “Huynh không dùng, vẫn còn.”

Lão Tứ: “Muội cũng vẫn còn.”

Lão Tam đảo đảo mấy cái bình vài cái, phát hiện lại ít đi một màu đỏ. “Hả, đệ không còn, lão... Nhị ca, huynh có thể cho đệ nữa không?”

Không có? Xem ra là lão Tam đánh rơi cái bình màu đỏ, nhưng ai đã đem bỏ vào trên người Tiểu Xuân Tử đó?

Độc Cô Khuynh nghiêng đầu nhìn Hắc Diệu, nhẹ giọng hỏi: “Hắc Diệu thúc thúc, mới vừa rồi lúc Tiểu Xuân Tử đi tới bên cạnh người, có gì bất thường không?”

Hắc Diệu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì bất thường.” Mới vừa rồi Tiểu Xuân Tử, đúng là sư phụ lãnh huyết vô tình hắn quen mà.

Độc Cô Khuynh lúc này đã có đáp án. Xem ra độc này là ở thời điểm bọn chúng chuẩn bị rời đi Vô Sinh cốc mới bị người hạ, không biết người này rốt cuộc là ai? Người sử dụng quái độc cậu luyện ra, nhất định cũng là tên quái nhân.

Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Khuynh, dường như phát hiện cái gì. Hóa ra Tiểu Xuân Tử này nổi điên, cùng tiểu tử này có quan hệ rất lớn, không nhìn ra, tiểu tử này thật lợi hại như vậy.

Được rồi, nếu tất cả mọi người lợi hại như vậy, nàng cũng không thể quá mất mặt.

Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn lúc này lên tiếng. “Ta có biện pháp đưa mọi người rời đi, bất quá các người cho ta một ít thời gian, để cho ta luyện tốt công phu, luyện công thành, chúng ta sẽ có thể rời đi.”

“Cái gì, nhũ mẫu người muốn luyện công?” Độc Cô Phi vừa nghe đến luyện công, đôi mắt lập tức sáng lên. “Nhũ mẫu, người không phải cực khổ luyện công đâu, hay là, người bây giờ dạy tại hạ đi? Như thế nào?”

Hướng Tiểu Vãn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng nhiệt của Độc Cô Phi, cười nói: “Đợi nhũ mẫu học được đã, sau này sẽ dạy con.”

“Thật sao?” Độc Cô Phi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phải biết, trong ấn tượng cậu, nhũ mẫu chính là thế ngoại cao nhân rất lợi hại.

“Thật.” Hướng Tiểu Vãn bị vẻ mặt đáng yêu của Độc Cô Phi làm cho tức cười, hướng về phía cậu nháy mắt cười một tiếng.

“Nhũ mẫu, người nhớ ra rồi sao? Vậy bản hủ nữ thiên hạ kia con xem xong rồi, người có thể giúp con viết nhiều hơn mấy quyển hay không, để con luôn luôn sẵn sàng quan sát.” Trong khoảng thời gian này, bọn ta mau nhàm chán chết.

Hướng Tiểu Vãn nghe lời của Độc Cô Sương vui vẻ không khỏi cứng đờ, không nên nói cho con bé biết, Sương nhi là đang hỏi nàng muốn BL bản H manga.

Ngượng ngùng cười một tiếng, Hướng Tiểu Vãn hỏi: “Sương nhi, con muốn ta viết cái gì?”

“Nhũ mẫu, người nha biết rõ còn hỏi, đương nhiên là muốn người viết Nam Nam yêu rồi, nhũ mẫu, gần đây họa công của Sương nhi cũng có tiến bộ đó, đặc biệt là vẽ tiểu thụ, Sương nhi vẽ khá tốt.” Thật ra thì, bé có thể vẽ tốt như vậy, công lao của Thượng Quan Dạ cũng không nhỏ, mỗi lần đều là người này bày ra tư thế lẳng lơ như vậy cho bé vẽ, lâu dần, bé không cần người mẫu cũng có thể đem dáng vẻ tiểu thụ mị nhược đến không xương vẽ ra được.

Bất quá, giống như vẽ bao nhiêu cũng đều có nét của Thượng Quan Dạ, đây chính là nguyên nhân làm bé ghét Thượng Quan Dạ, luôn để cho bé không cách nào đột phá kỹ thuật vẽ của mình, mỗi tấm hình tiểu thụ thần thái đều có chút giống người này, đối với bé mà nói việc vẽ tranh tạo thành trở ngại nghiêm trọng, xem ra bé phải tìm người mẫu khác tới vẽ.

Quả nhiên là ——

Hướng Tiểu Vãn có chút bị hù dọa, một phen nắm tay nhỏ bé của Sương nhi, hiểu lấy đại nghĩa khuyên: “Sương nhi, con còn nhỏ, không thể sớm như vậy liền bị khối u ác tính hủ bại ăn mòn nha, con còn có tương lai tốt đẹp phía trước, ngàn vạn lần đừng hủy hoại nó.” Chính là đang nói đến nhập đam mỹ sâu tựa như biển, Sương nhi, nhũ mẫu có thể nào nhìn con ngộ nhập kỳ đồ, biến cuộc sống này trở nên điên đảo đây.

Độc Cô Sương liếc mắt. “Nhũ mẫu, xem người đang nói gì kìa, chẳng lẽ người đối với kỹ thuật vẽ của con có gì bất mãn, chẳng lẽ người sợ con cướp chén cơm của người?”

Nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của Độc Cô Sương, lý tưởng hào hùng của Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn biến mất. “Hắc hắc hắc hắc, không thể nào, Sương nhi có năng lực như vậy, nhũ mẫu rất vui vẻ, nhũ mẫu vô cùng vui vẻ.”

“Cười giả tạo như vậy, chỗ nào giống vui vẻ.”

Giả? Chỗ nào giả, vậy đừng trách nàng làm thật nha.

“Hắc hắc hắc hắc... Oa ha ha ha... Nga lạp lạp lạp lạp...” Hướng Tiểu Vãn hai tay chống nạnh, cười đến giống như người điên.

Mọi người thấy thế, khóe miệng tất cả đều kịch liệt co quắp.

Độc Cô Sương cuồng mắt trợn trắng. “Mẹ nó, nhũ mẫu người có phải có bọ chó trên người hay không, sao lại run rẩy thành bộ dáng này.”

囧, không phải là muốn nàng cười thật lòng sao, lại dám nói có bọ chó trên người nàng, ánh mắt gì đây, hừ, không biết thưởng thức ta mặc kệ.

Một bên Độc Cô Ly cũng không nhịn được lên tiếng. “Nhũ mẫu, người không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ chứ, phụ thân đã đủ đáng thương rồi, người làm ơn sinh cho phụ thân đứa nhỏ bình thường đi, đừng lại sinh đứa nhỏ điên điên khùng khùng ra ngoài.” Năm đứa bọn chúng đã đủ điên rồi, hi vọng nhũ mẫu có thể sinh đệ đệ cùng muội muội bình thường thôi.

Vừa nhắc tới đứa nhỏ, Hướng Tiểu Vãn lập tức cười đến gương mặt mẫu tính. Đưa tay vuốt ve bụng, cười đến giống như có mật ngọt.

Mọi người vừa thấy, trận trận băng hàn lướt qua.

“Nhũ mẫu, người vẫn là cười điên điên khùng khùng giống như mới vừa rồi đi.” Nhũ mẫu quá bình thường càng thêm khiến bọn chúng không chịu nổi.

Hướng Tiểu Vãn giận bọn chúng một cái, lắc lắc mông đẹp đi tìm địa phương luyện công.

Bên ngoài thạch thất, Tiểu Xuân Tử cảm giác mình không được để mắt đến, hé ra nét mặt già nua vừa uất ức, vừa khó chịu. “Các ngươi bọn trẻ nít này thật quá đáng, lại không để ý tới Xuân gia gia, mỗi một người đều khi dễ Xuân gia gia, hừ, không chơi với các ngươi nữa, ta đi tìm hai lão già kia chơi.”

Oán niệm trợn mắt nhìn cửa đá một cái, Tiểu Xuân Tử sôi nổi rời đi.

Ở một chỗ trong phòng ngầm của Vô Sinh cốc, Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công cũng bị ngâm mình trong một hang lớn hôi thối cả ngày, hai người bị hun đến gương mặt cũng khóc, cả người yên lặng, hận không thể lập tức chết đi.

Bạch Bàn Bàn nâng lên mí mắt dày nặng, thống khổ lên tiếng. “Lão biến thái, ông nói Tiểu Xuân Tử kia có còn trở lại hành hạ chúng ta hay không?”

Kim công công cũng được coi như một đời ma đầu rồi, từ trước đến nay chỉ có ông chỉnh người khác, trước kia chưa từng trải qua một phen ngược đãi thế này, lúc này thấy mình cùng bạn tốt rơi vào thảm trạng như vậy, không khỏi nước mắt nước mũi tuôn rơi. “Mập mạp, nếu ông ta tới, ông trước tiên động thủ với ta đi, ta muốn chết trong tay Bạch Bàn Bàn ông, tổng so với chết trong tay Xú lão đầu kia còn tốt hơn nhiều.”

“Thật là to gan, lại dám nói lão phu thối. Xem ra, nước thối này vẫn không đủ cho các ngươi học được câm miệng.” Thanh âm của Tiểu Xuân Tử trước mặt Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công lạnh lùng vang lên.

Năm đó Tiểu Xuân Tử ông chính là bị Đao Đao Suất ném vào trong hang thối như vậy suốt mười năm, cho tới giờ những mùi hôi kia cũng đều ăn sâu vào tim mạch của ông, bất kể ông tắm rửa thường xuyên thế nào, cũng không tẩy đi được mùi hôi từ bên trong tản mát ra. Vì vậy, ông mới không tiếc bất cứ giá nào muốn phá hủy đi môn phái Đao Đao Suất sáng lập hết thảy.

Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công nhìn Tiểu Xuân Tử gần ngay trước mắt, trên mặt của hai người đều thoáng qua căm ghét. Thật là thối, Tiểu Xuân Tử đáng chết này, so với nước thối trong hang kia còn thối hơn, không được, bọn họ không chịu nổi.

Nôn ——

Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công sắc mặt trắng nhợt, rối rít quay đầu đi, ào ào nôn như điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK