Hoàng Thiên cau mày, anh thật sự không ngờ Trần Giang lại có thể đổ hết rác rưởi lên đầu anh như thế này.
Thực sự là không có điểm dừng, quá trơ trến!
Bọn người Trương Lan Hương đều chết lặng, Hoàng Thiên làm nhục Trần Giang? Cậu ta làm sao có thể? Hoàng Thiên là cái đồ yếu sinh lý, làm sao có thể háo sắc như thế?
Với cả, Trần Giang nhìn thế thôi chứ rất lợi hại, nói cô ta làm nhục Hoàng Thiên nghe còn có lý.
“Bé Giang, con nói rõ ràng tí đi, tại sao Hoàng Thiên lại làm nhục con?”
Trần Hồng Hà vội vàng nói.
Trần Giang thực sự rất biết cách diễn kịch.
Bây giờ cô ta đang khóc lóc rất thê thảm.
Lúc này Trương Vĩ đi tới, thằng nhóc này làm ra vẻ cực kỳ phẫn nộ, nói với Trần Hồng Hà: “Dượng cả, cháu nghe nói có người của hội Sói Điên đang quấy rối chị Giang, nên cháu đến giúp chị Giang! Cháu vừa đánh cho bọn người của hội Sói Điên chạy mất thì Hoàng Thiên đến.
Anh ta vừa vào nhà đã đánh cho cháu ngất xỉu, sau đó làm nhục chị Giang.”
Nói đoạn, Trương Vĩ chỉ tay vào mặt Hoàng Thiên, tức giận nói tiếp: “Cũng may là cháu tỉnh dậy kịp thời, đuổi Hoàng Thiên ra ngoài mới cứu được chị Giang.”
Cái miệng nhỏ của Trương Vĩ ăn nói rất sinh động, khẳng định rằng Hoàng Thiên làm nhục Trần Giang.
Hoàng Thiên thực sự muốn tát chết Trương Vĩ.
Thằng nhóc này chắc nhai nuốt lương tâm luôn rồi, thật sự quá ghê tởm.
Cả Trương Lan Hương và Trần Hồng Hà nghe xong tức đến nổ phổi, hai vợ chồng xắn tay áo lên, định tới tính sổ với Hoàng Thiên.
“Thằng khốn mặt người dạ thú.
Cứ tưởng cậu là đồ phế vật, không ngờ cậu lại có bản lĩnh này!
Trương Lan Hương chỉ vào Hoàng Thiên, liên tục chửi rủa.
Trần Hồng Hà còn kích động hơn, không nói hai lời, hệt như một nòng pháo chĩa thẳng vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang nóng, lại thêm Trần Hồng Hà và Trần Lan Hương chưa rõ đầu đuôi mà đã gây hấn, Hoàng Thiên tức điên lên.
Bắt được nắm đấm của Trần Hồng Hà, Hoàng Thiên mạnh bạo đẩy ra.
“Thịch”
Trần Hồng Hà đẩy ra, đập mông xuống đất, ngã chổng vó.
“Được lắm, giỏi lắm.
Thằng khốn Hoàng Thiên, đã làm chuyện không bằng cầm thú mà còn dám hèn hạ đánh tôi?”
Trần Hồng Hà điên cuồng đứng dậy, lại định ra tay với Hoàng Thiên.
“Dượng, nói cho rõ ràng đã, đừng có động tay động chân.”
Lâm Ngọc An vội vàng can ngăn, dù sao cô cũng không tin Hoàng Thiên lại làm ra chuyện như vậy.
Trần Hồng Hà cũng bình tĩnh lại một chút, tức giận nói với Trương Vĩ: “Trương Vĩ, cháu có quay video lại không? Lấy ra đây xem thử!”
Trương Vĩ âm thầm đắc ý, từ lâu đã muốn đọ sức với Hoàng Thiên một lần, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Cậu ta bấm vào video trên điện thoại, đưa cho Trương Lan Hương và những người khác xem.
Trương Lan Hương trợn tròn mắt, xem xong nội dung trong video, bà chỉ muốn giết chết Hoàng Thiên.
Trần Hồng Hà và Trương Định xem xong cũng tức đến không thở nổi.
“Cha, mẹ, chú, mọi người phải đứng về phía con, con thật không ngờ Hoàng Thiên lại là người như vậy!”
Trần Giang che mặt khóc nức nở.
Cô ta quyết tâm khiến Hoàng Thiên không ngóc đầu lên nổi.
Trần Giang vừa khóc vừa nhìn trộm Hoàng Thiên qua kế tay, đắc thắng thầm nghĩ: Ai bảo tên khốn nhà anh không biết điều.
Nếu anh đã không chịu lấy tiền giải trừ tai họa thì cũng đừng trách tôi.
Lâm Ngọc An xem những cảnh quay trong video, trái tim cô như tan nát.
Chứng cứ bày ra trước mắt cô, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho dù cô tin tưởng Hoàng Thiên thì bây giờ cũng không khỏi dao động.
“Hoàng Thiên, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Ngọc An chất vấn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết tình huống này có giải thích sao cũng không rõ ràng được.
“Ngọc An, người của hội Sói Điên chưa từng đến đây bao giờ.
Trần Giang cố tình ôm anh để Trương Vĩ quay lén, muốn dùng thủ đoạn này để tống tiền anh, lấy 1 tỷ 4.”
Hoàng Thiên nó rất bình tĩnh, giải thích ngắn gọn.
Lâm Ngọc An nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, cô hiểu rõ con người Hoàng Thiên.
Mà con người của Trần Giang thì cô càng hiểu rõ hơn.
Vì tiền, Trần Giang đúng là có thể làm ra chuyện như vậy.
Lâm Ngọc An tin tưởng vào Hoàng Thiên, nhưng Trương Lan Hương và những người khác thì không.
Có một đoạn video làm bằng chứng, cộng với việc Trần Giang và Trương Vĩ khẳng định Hoàng Thiên là tên súc sinh, Trương Lan Hương và những người khác đều bị thuyết phục.
“Khi gió! Ý của cậu là con gái tôi không có liêm sỉ mà đi gài bẫy lừa tiền cậu?”
Trương Lan Hương nổi giận măng.
“Đúng vậy đó.”
Hoàng Thiên thẳng thừng nói với Trương Lan Hương.
“Cậu biết cách cắn ngược lại người khác quá nhỉ.
Hoàng Thiên, cậu coi chúng tôi là con nít à? Nói vậy ai tin?”
Trương Lan Hương hét lên.
“Tin hay không thì tùy.”
Hoàng Thiên không thèm giải thích với bọn họ, khác gì đàn gảy tai trâu đâu.
Nhìn Lâm Ngọc An vẫn còn đang kinh ngạc, Hoàng Thiên nói với cô: “Đi thôi, Ngọc An, chúng ta đi về.”
“Được, chúng ta đi về nói lại chuyện này cho ông ngoại nghe.
Nếu Trần Giang thực sự giăng bãy để lừa anh, em chắc chắn sẽ không tha cho chị ta.”
Lâm Ngọc An nói xong tức giận liếc nhìn Trần Giang, hiện tại cô cực kỳ tức giận, nếu Trần Giang thật sự vô liêm sỉ như vậy thì cô phải đi tìm công lý cho Hoàng Thiên!
“Được thôi, chúng ta quay về tìm ông ngoại, để ông ngoại phân xử”
Trần Giang không khóc nữa, mạnh mẽ phản công.
“Bộ phân xử thôi là xong hả? Hoàng Thiên làm nhục con như vậy, nhất định cậu ta phải bồi thường chỉ phí tổn thất tỉnh thần.”
Trương Lan Hương chống hông, nhất định không chịu bỏ qua.
Trần Giang đang đợi người nhắc đến chuyện tiền bạc, vừa nghe mẹ nói thế thì cô ta liền gật đầu lia lịa.
Trần Giang trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, nói: “Hoàng Thiên, nếu anh không muốn làm lớn chuyện, có thể bồi thường phí tổn thất tỉnh thần cho tôi, coi như xong chuyện.”
Khi Lâm Ngọc An nghe thấy Trần Giang nói như vậy thì trong lòng càng rõ ràng hơn.
Xem ra Hoàng Thiên đã nói thật, Trần Giang đúng là vì tiền mà bày ra trò hề này.
Thật là đáng ghét!
“Muốn lớn chuyện thì lớn chuyện! Định lừa tiền hả? Một cắc tôi cũng không cho chị.”
Lâm Ngọc An lớn tiếng nói với Trần Giang.
Trần Giang nghiến răng tức giận, phí biết bao công sức mà không lấy được một đồng!
“Cha, mẹ, chú, Hoàng Thiên thật là vô nhân tính, chúng ta phải cùng nhau cho anh †a một bài học.”
Trần Giang hô hào kêu gọi đám người Trương Lan Hương.
“Hừ, tính thêm cháu vào nữa.
Cháu muốn cho cái loại phế vật này một bài học lâu rồi”
Trương Vĩ hừ một tiếng, bước đến.
Trương Lan Hương cũng có ý định này, bà ta cho rằng Hoàng Thiên đã bắt nạt con gái mình nên phải đánh Hoàng Thiên để trút giận.
“Ngọc An, tốt hơn hết là cháu nên tránh sang một bên, đừng để máu bắn lên người cháu.”
Trương Lan Hương lao lên trước, cảnh báo Lâm Ngọc An.
Bà ta muốn cào cấu Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy rất phiên phức, lạnh lùng nhìn đám người Trương Lan Hương, chỉ cần bọn họ dám ra tay trước, Hoàng Thiên sẽ không ngại dạy cho bọn họ một bài họ!
c Lâm Ngọc An rất lo lắng, không thể tưởng tượng nổi, một đám người thân trong nhà lại muốn đánh Hoàng Thiên?
Cô định kéo Hoàng Thiên ra khỏi đây, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz lao tới, theo sau là hai chiếc dinbei.
Sau khi ba chiếc xe dừng lại, một người nhanh chóng bước xuống xe Mercedes-Benz, người này có ánh mắt dữ tợn, chính là thủ lĩnh trẻ tuổi của hội Sói Điên, Đinh Toàn.
Mười mấy người khác cũng bước xuống từ hai chiếc.Jinbei, tất cả đều là người của Đinh Toàn.
Thực sự đúng như Trần Giang đã đoán, Đinh Toàn không hề có ý định buông tha cho cô ta, nhất quyết phải bắt cô ta qua đêm với mình.
Để tránh Đinh Toàn, Trần Giang đã thuê một ngôi nhà trong khu này.
Nhưng Đinh Toàn đa nhanh chóng lần ra và đưa người đến.
Vì Hoàng Thiên đang bị bao vây bởi Trương Lan Hương và những người khác, Đinh Toàn thực sự không nhìn thấy Hoàng Thiên, chỉ thấy Trần Giang đứng đó.
“Hì hì, người đẹp, chuyển nhà sao không báo cho anh đây một tiếng?”
Đinh Toàn đưa mắt nhìn Trần Giang, bước tới vài bước.
Hơn chục thành viên của hội Sói Điên ngay lập tức bao vây Trần Giang vì sợ rằng Trần Giang sẽ bỏ chạy.
Nhìn thấy Đinh Toàn đến, Trần Giang sợ đến mức hồn bay phách lạ!
c “Cha, mẹ, mau cứu con với!”
Trần Giang run rẩy hét lên.
Trương Lan Hương và Trần Hồng Hà đang chuẩn cho Hoàng Thiên một trận, nhìn thấy hội Sói Điên đến, hai người như chết đứng.
Lúc này, bà không còn quan tâm gì đến Hoàng Thiên nữa, Trương Lan Hương lo lắng đến gần Đinh Toàn, lắp bắp: “Đinh… Đinh Toàn, nhà tôi cậu cũng đập nát rồi, sao còn chưa tha cho chúng tôi nữa…”
“Chát.”
Đinh Toàn không nói gì, vung tay tát cho Trương Lan Hương một bạt tai, dạo một vòng quanh Trương Lan Hương.
“Đập nhà bà không phải mục đích của tôi.
Để tôi nói cho bà rõ, ông đây rất thích con gái của bà, để cô ta đến hầu hạ tôi hai tháng, tôi sẽ bỏ qua cho các người.
Đinh Toàn hừ một tiếng, ngả bài với Trương Lan Hương.
Trương Lan Hương sợ hãi đến mức thậm chí không có đủ can đảm để nói chuyện với Đinh Toàn.
Trần Hồng Hà và Trương Định cũng sững sờ, bọn họ sợ hội Sói Điên đến độ rắm cũng không dám thả.
Thằng nhóc Trương Vĩ trốn sang một bên, không dám nói gì, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Đưa cô ta lên xe.”
Đinh Toàn tham lam liếc nhìn Trần Giang và ra lệnh cho người của mình..