Ánh mắt của anh, khiến cho tay của tên gầy còm cũng run lên.
Gã ta cũng gặp qua rất nhiều nhân vật lợi hại, nhưng cái khác thì không nói, chỉ riêng đại ca Miguel Phose của gã ta ở Châu Phi đã là một người có đôi mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần bị Miguel Phose nhìn thôi, liền khiến người bị nhìn thấy có cảm giác rất ngột ngạt.
Chỉ có điều gã gầy còm phát hiện ra, ánh mắt của Hoàng Thiên, không hề kém cạnh hơn Miguel Phose, gần như làm cho người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng.
“Đại ca, những gì tôi nói đều là thật, cũng chỉ là vì muốn cho tốt cho anh thôi, anh phải tên tin”
Gã đàn ông gầy còm sợ sệt nói với Hoàng Thiên.
“Được thôi, tạo tạm tin mày, mày và đồng bọn của mày đi vào bên trong trước đi, chỉ cần có thể tìm ra được người mà tao muốn cứu, thì sẽ ngay lập tức thả bọn mày đi.”
Hoàng Thiên nói với gã gầy còm.
Gã gầy còm hiển nhiên là rất căng thẳng, gã ta đang lo lắng gà ta mà dẫn Hoàng Thiên đi vào bên trong sợ là gã ta không còn sống sót mà trở ra nữa.
Nhưng lại không dám làm trái lệnh của Hoàng Thiên, gã gầy còm cũng chỉ đành cam chịu đi theo nhóm người của Hoàng Thiên cùng đi vào bên trong nhà này.
Gã đàn ông nhện kia cũng đi theo vào, mà không đi theo cũng không được.
“Cậu Thiên, tôi đi vào bên trong xem xét trước đã”
Lã Việt đứng ở cửa nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc lắc đầu, anh không muốn để Lã Việt vào đó một mình mạo hiểm, dù sao nếu so về thực lực thì anh vẫn hơn Lã Việt rất nhiều.
“Cùng nhau đi đi.”
Hoàng Thiên đáp lại, mở cửa của ngôi nhà ra, chậm rãi đi vào bên trong.
Kỳ lạ là hộ gia đình này lại không có động tĩnh gì hết, theo lý mà nói nhóm người của Hoàng Thiên có đến sáu người, công thêm gã gầy còm và tên người đàn ông nhện kia, tổng cộng cũng có đến tám người, bước chân cột cột đi vào âm thanh cũng rất lớn.
Nhưng mà hộ gia đình này như kiểu không có ai vậy, vẫn luôn không có ai bước ra kiểm tra.
Hoàng Thiên không lo được nhiều như thế, điều anh lo lắng nhất là Trịnh Hiếu Phong không phải ẩn nấp ở đây, nếu thật sự như thế thì đã làm chậm trễ chuyện quan trọng rồi.
Lâm Huỳnh Mai vẫn còn đang nằm trong tay của Trịnh Hiểu Phong, thời gian càng lâu, thì càng nguy hiểm.
Hộ gia đình này ở trong một căn nhà trệt, tổng cộng có bồn gian phòng, cộng thêm phòng bếp, cũng chỉ có năm phòng thôi.
Sau khi Hoàng Thiên sải bước vào căn phòng phía đông, phát hiện trên giường trên giường đá có một tên mập độ tuổi khoảng tầm ba mươi.
Người này cởi trần nằm ngửa ra, trước ngực còn có hình xăm, trên mặt để một bộ râu quai hàm, nhìn rất hung tợn.
Hoàng Thiên còn tưởng là tên mập này đang ngủ, nhưng Hoàng Thiên chưa kịp nói gì hết, tên mập đó liên vươn eo lười ra, bực bội nói: “Cái con mẹ nó, tụi bây chán sống hả? Nhà của Thời Đại Quang tạo bọn mày cũng dám xông vào?”
Giọng điệu lộ ra vẻ hung hãn, ai nghe thấy âm thành này cũng phải rợn tóc gáy.
Đó chẳng qua là đối với người bình thường thôi, kiểu như đã từng trải qua sóng to gió lớn như Hoàng Thiên, đương nhiên sẽ không bị Thời Đại Quang làm cho sợ hãi.
“Trịnh Hiếu Phong có ở đây không?” Hoàng Thiên không muốn phí lời với cái tên mập ú này, thẳng thắn đi vào vấn đề.
Thời Đại Quang hung hăng ngồi dậy, VỖ vào đùi, chấm một điếu thuốc.
“** mẹ thật là mắc cười, ai là Trịnh Hiểu Phong chứ? Còn mấy người đến đây làm gì? Đến chỗ tạo tìm cái gì gì Trịnh Hiểu Phong, thật quá vô duyên mà”
Thời Đại Quang lộ ra nụ cười lạnh lùng, chậm rãi thong thả nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không tức giận, ngược lại, hiện giờ trong lòng anh đã có chút dự tính.
Bởi vì từ phản ứng của Thời Đại Quang cho anh thấy, cái tên mập ú này nhất định quen biết với Trịnh Hiếu Phong, những gì gã đàn ông gầy còm nói là thật.
“Cút xuống đây cho tao”
Từ lúc nhìn thấy cái tên mập ú này Lã Việt đã cảm thấy không thuận mắt rồi, kéo cái tên mập ú này xuống.
Phình phịch.
Cái thân hình hơn một trăm ký của Thời Đại Quang, nặng nề ngã xuống đất, lúc gã ngã xuống cũng làm rơi luôn điếu thuốc gã đang ngậm trong miệng, còn làm phòng luôn miệng của gã.
“Tổ cha nhà mày!”
Thời Đại Quang mắng chửi Lã Việt, đứng dậy bèn muốn rút con dao từ đũng quần ra.
“Bốp!”.
Động tác của Lã Việt tương đối nhanh, chỉ một cước, đã đá Thời Đại Quang lộn nhào trên đất.
Bốn tên đàn em của Lã Việt lao lên, khống chế Thời Đại Quang, lục soát trên người gã lấy ra con dao.
Từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên không cần động tay, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn mọi thứ diễn ra.
Thời Đại Quang nổi giận lên, gã cũng nhìn ra được, trong đám người này, Hoàng Thiên là người có tiếng nói nhất.
“Người anh em, các người rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta không thì không oán"
Thời Đại Quang trừng mắt nhìn Hoàng Thiên nói.
“Chúng ta đúng là không thì không oán, nhưng mà tao cần mày nói cho tao biết, Trịnh Hiếu Phong có ở trong nhà mày hay không?”
Hoàng Thiên nói với Thời Đại Quang.
Thời Đại Quang cực kỳ tức giận, gã trước tiên là trầm lặng trong chốc lát, tiếp theo là gào lên nói: “Bây giờ tao nói cho mày biết, tao không hề quen biết với ai tên là Trịnh Hiếu Phong! Các người tìm nhầm chỗ rồi, lập tức thả tao ra ngay!”.
Hoàng Thiên cũng lười biếng tiếp tục hỏi, quơ tay ra lệnh cho Lã Việt, ý nói Lã Việt ra tay đi.
Lúc này, Lã Việt cùng với bốn tên đàn em nện cho Thời Đại Quang một trận ra trò.
Sau một trận liên hoàn đạp, Thời Đại Quang không chịu nổi nữa.
Người hung hăng đến đâu cũng sợ bị đánh hội đồng, Thời Đại Quang tuy là khá hung tợn, nhưng cũng không thể chịu nổi bị bạo hành như thế.
Sóng mũi cũng bị đạp đến gãy rồi, máu mũi chảy ròng ròng, giọng nói của Thời Đại Quang cũng biến đổi.
“Xin đừng đánh nữa, tao nói cho bọn mày biết không được à?” Giọng mũi của Thời Đại Quang rất nặng, có hơi nhưng không có sức nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, anh phát hiện cái tên mập trước mặt mình cũng thật quá để tiện, nói năng thương lượng bình thường không chịu đâu, cứ phải chịu một trận đòn mới có thể nói ra.
“Nói”
Hoàng Thiên lạnh lùng quát.
“Tao thật sự có quen biết với Trịnh Hiểu Phong, anh ta là bạn tốt lâu năm của tao, cũng đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, bữa trước nói là đến chỗ tạo ở vài ngày, nên tạo đã giữ anh ta ở lại nhà tao."
Thời Đại Quang buồn bã ỉu xìu nói nói với Hoàng Thiên.
“Giờ anh ta đang ở đâu?”
Hoàng Thiên hỏi.
Thời Đại Quang nhìn nhìn gã gầy còm và người đàn ông nhện kia, tức đến cắn răng.
Gã biết chắc chắn là do gã gầy còm và tên đàn ông nhận kia dẫn dụ Hoàng Thiên đến đây.
“Hai người dám bản đứng cậu cả Phong, hai người đợi bị xử lý đi!”
Thời Đại Quang không nhịn được, gầm lên với tên gầy còm và tên người đàn ông nhận kia.
Bốp!
Lã Việt hung tợn tát cho Thời Đại Quang một cái cái tát: “Mày hung hăng cái gì? Cậu Thiên đang hỏi mày kìa, Trịnh Hiểu Phong giờ đang ở đâu?”
Thời Đại Quang phun ra một ngụm máu, bất lực nói: “Trịnh Hiếu Phong không ở trong nhà tao, chập tối hôm qua anh ta và ba ba của anh ta đã ra ngoài rồi”
Vừa nghe thấy lời này, long may Hoàng Thiên nhướng lên.
Anh đời nào tin những lời này của Thời Đại Quang, lúc này trong tay anh cầm con dao của Thời Đại Quang, con dao ngay lập tức được đặt lên cổ của Thời Đại Quang.
“Thời Đại Quang, nếu mày dám ăn nói lươn lẹo, ngay bây giờ tao sẽ cho mày đi gặp diêm vương”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Còn dao lạnh lẽo kề sát bên cổ gã, không có mấy ai có thể điềm tĩnh được.
Cái tên Thời Đại Quang này không phải loại anh hùng hảo hán gì, gã cũng sợ chết.
“Tao thật sự không có lươn lẹo, bữa trước đúng là Trịnh Hiếu Phong ở nhà tao, nhưng anh ta không ở được bao lâu thì đã đi rồi.
Mà đúng rồi, trước khi đi anh ta còn dặn dò hai người này đến thành phố Bắc Ninh làm chuyện gì đó”
Thời Đại Quang chỉ hai về hướng của gã gầy còm và tên đàn ông nhện rồi nói với Hoàng Thiên.
“Chính là như vậy hả?”
Hoàng Thiên quay đầu lại hỏi gầy còm và tên đàn ông nhện.
“Đúng vậy ạ đại ca, Trịnh Hiếu Phong sau khi dẫn hai đứa tụi em đến đây, bèn sai em đi ra ngoài, đến thành phố Bắc Ninh bắt người phụ...!Bên ngoài của anh.”
Gã gầy còm lắp bắp nói.
Hoàng Thiên nghe xong nhíu mày lại, trong lòng nghĩ cái gì mà lộn xộn vậy, người phụ nữ bên ngoài của mình?
Chỉ có điều một lát sau Hoàng Thiên liền hiểu ra, người gã đàn ông gầy còm kìa nói đến chắc là Phan Thanh Linh.
Có thể tạo ra lời đồn kiểu này chắc cũng chỉ có Trương Lan Phượng thôi.
Chẳng lẽ là Trương Lan Phượng đã nói gì đó với Trịnh Hiếu Phong? Khiến cho Trịnh Hiếu Phong phải đối phó với Phan Thanh Linh?
Hoàng Thiên càng nghĩ càng tức, hiện giờ anh hận không thể ngay lập tức tìm đến Trương Lan Phượng cho bà già đó hai cái tát.
Nhìn gã đàn ông gầy còm, Hoàng Thiên cũng biết, sau khi Trịnh Hiểu Phong sai khiến gã gầy còm và tên đàn ông nhện đi ra ngoài lo công việc, chuyện xảy đến sau đó hai người này nhất định không rõ nữa.
Cũng chỉ đành hỏi Thời Đại Quang, cái gã mập này vẫn luôn ru rú trong nhà, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ rõ hơn.
“Trịnh Hiếu Phong không nói với người là anh ta đi đầu sao? Anh ta có phải đã dẫn theo một cô gái có dáng vóc rất xinh đẹp đến đây qua?
Hoàng Thiên nhìn Thời Đại Quang hỏi.
Thời Đại Quang gật đầu một cái, không muốn nói nhưng phải mở miệng trả lời: “Đúng rồi, Trịnh Hiếu Phong còn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp”
“Cô gái xinh đẹp đó đâu rồi?”
Hoàng Thiên hỏi tới bực dọc, hỏi chuyện tên Thời Đại Quang này giống như chiết kem đánh răng vậy, hỏi một câu trả lời một câu.
“Không có ở đây.” Thời Đại Quang rất chột dạ nói, âm thanh nói chuyện càng lúc càng nhỏ.
Hoàng Thiên vừa nhìn đã hiểu, Thời Đại Quang còn muốn ngoan cố đến cùng, lại còn dám nói láo.
"Xoet."
“Ôi đau!”
Thời Đại Quang vội vàng thành thật nói.
Hoàng Thiên túm lấy tóc của Thời Đại Quang, lôi ra ngoài phòng.
“Lập tức dẫn tạo đến căn phòng dưới tầng hầm đó!”.