Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên càng nhìn Từ Lan Doanh càng cảm thấy khó chịu, anh thấy cô ta vân còn dám nói như vậy thì ánh mắt anh nhìn cô †a càng lạnh lùng hơn.
Từ Lan Doanh đang định trách móc Hoàng Thiên vài câu, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Hoàng Thiên, lập tức đã bị dọa đến nuốt lời vào bụng.
“Thôi đi, thật sự là dã man.” Từ Lan Doanh rất bất mãn lẩm bẩm một câu, cô ta còn trợn mắt lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên im lặng trong lòng.

Nói dã man thì chắc hẳn Từ Lan Doanh và tên người nước ngoài kia có vẻ như càng dã man hơn ấy nhỉ? Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai bị bọn họ đánh thật thê thảm.
“Chẳng lẽ mấy người không dã man sao?
Cô xem mẹ và em tôi đã bị đánh thế nào kìa?” Lâm Ngọc An thật sự rất tức giận, cô lớn tiếng nói với Từ Lan Doanh.
Từ Lan Doanh quan sát Lâm Ngọc An, trong lòng cô ta càng ghen ghét.
Cô ta nghĩ thầm người ta đã trưởng thế nào? Làm sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy?
Em gái là hoa khôi học đường còn chị gái cũng xinh đẹp hơn người!
Trong lòng ghen ty cùng lúc Từ Lan Doanh cũng hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Ngọc An, cô ta có cảm giác cực kỳ phản cảm với Lâm Ngọc An.
“Đừng tìm tôi nói những lời vô dụng kial Dù sao chồng cô cũng đã đánh Smith!l Mấy người chờ đó cho tôi!” Từ Lan Doanh nói năng bá đạo với Lâm Ngọc An, sau đó lấy ra điện thoại gọi điện thoại.
Lâm Ngọc An biết hình như Từ Lan Doanh đang gọi người đến.
Nhưng Lâm Ngọc An hiện tại rất có lòng tin với Hoàng Thiên, coi như Từ Lan Doanh có gọi người đến cũng không có gì lớn lao cả, Hoàng Thiên nhất định có thể giải quyết được.
Lâm Huỳnh Mai cũng có cùng suy nghĩ.
Có anh rể ở đây, đương nhiên cô ấy không còn sợ gì cả.

Nhưng Trương Lan Phượng lại khác, bà †a luôn xem thường Hoàng Thiên, cho tới bây giờ bà ta cũng không thay đổi cách nhìn với Hoàng Thiên.
“Ngọc An, tìm về chút mặt mũi là được rồi.

Chúng ta đi nhanh đi, hình như bọn họ đang gọi người đấy…” Trương Lan Phượng len lén kéo quần áo Lâm Ngọc An nhỏ giọng nói.
“Mẹ đừng sợi Bọn họ đã đánh mẹ và Huỳnh Mai ra nông nỗi này, không thể cứ tính như vậy được!” Lâm Ngọc An cao giọng nói.
“Con mẹ nhà nó!” Smith nghẹn đến mặt đỏ rần, hung hăng măng một câu.
Một quyền vừa rồi của Hoàng Thiên làm anh ta bị đau không nhẹ, khiến anh ta cắn đầu lưỡi đổ máu.
“Còn biết mắng người đấy à? Mẹ mày không dạy mày mắng chửi người khác là không đúng sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Smith, sau đó lại có một quyền nữa đập lên cằm của Smith.
“Á”
Smith bị đau kêu ra tiếng, anh ta có chút bị Hoàng Thiên đánh cho ngu người.
Anh ta không nghĩ tới Hoàng Thiên còn dám đánh mình, từ khi về Việt Nam đến nay vẫn chưa có ai dám đánh anh ta như vậy!
Đối xử của hôm nay không giống với ngày thường, bình thường anh ta luôn cảm thấy mình ngồi tít trên cao.

Vì ở trước mặt người Việt Nam anh ta luôn có cảm giác mình càng ưu việt hơn.
Nhưng hôm nay gặp phải Hoàng Thiên coi như Smith thảm rồi.

Hoàng Thiên còn không hề nịnh nọt anh ta chút nào!
“Heo da vàng! Mày nhất định phải chết!”
Smith hùng hổ nói với Hoàng Thiên, sau đó lộ ra tư thế đánh quyền anh để chuẩn bị tấn công Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên xem xét, Smith bày ra tư thế rất điêu luyện, ắt hẳn đã từng luyện tập.
Hey!
Smith vung một quyền lên mặt Hoàng Thiên với khí thế rất mạnh.
Hoàng Thiên nghiêng mình tránh qua đã né được một quyền này, ngay sau đó chân Hoàng Thiên quét ngang hai chân nhỏ của Smith.
“Ui da!” Hai chân của Smith bị đá đau đến kêu lên một tiếng, thân thể lung lay suýt chút ngã xuống đất.
Thăng chó này ỷ vào thân hình to lớn, bằng không với một cước này của Hoàng Thiên thì anh ta vốn không chịu được.
“Muốn chết à!” Smith bị đánh liên tiếp đã tức giận đến muốn nổi điên lên, hiện giờ anh ta giống như một con trâu đực muốn sử dụng sức mạnh to lớn, vội vàng đánh từng quyền từng quyền vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không có tâm trạng luyện quyền với anh ta, hiện tại anh đã nhắm chuẩn một cơ hội.

Sau đó đột nhiên Hoàng Thiên bắt được cánh tay của Smith rồi thuận thế ném qua vai một cách xinh đẹp!
Am Thân thể mập mạp nặng nề của Smith bị Hoàng Thiên hung hăng ném xuống đất.
Cảm giác ruột gan như thay đổi vị trí, một hồi lâu sau Smith cũng không thể lấy lại sức lực.
“Đừng nhúc nhích!”
Hoàng Thiên thấy Smith còn muốn đứng dậy, đột nhiên chân to của anh đạp lên ngực Smith khiến cho con hàng này không thể động đậy.
“Hay!”
“Thật là giỏi, quá trâu bò!”

“Nhất định phải dạy dỗ tên người nước ngoài này, anh ta quá phách lối rồi!”
“Chạy tới Việt Nam tỏ vẻ trâu bò để đánh người à, mau đánh chết anh ta đi!”
Đám người vây xem truyền đến những tiếng hô vang, bọn họ đều đang ở bên cạnh ủng hộ Hoàng Thiên.
“Mấy người la cái gì mà la chứ? Mụ nội nó, mấy người các người cứ trông như kẻ ngu ấy!” Từ Lan Doanh ở bên cạnh cực kỳ tức giận xông vào đám người mắng chửi.
Cô ta thật là ngu ngốc, không biết như thế sẽ khiến nhiều người tức giận.
“Bà mịa nó! Con nhỏ đê tiện kia còn dám mắng chửi à? Tìm bạn trai người nước ngoài ngu ngốc là rất hay ho sao?”
“Đúng thế đúng thế, Việt Nam có nhiều đàn ông tốt như vậy, cô ta còn tìm một tên người nước ngoài về, tôi còn chờ đang ngày cô ta khóc lóc đây!”
Mấy người dân vây xem cùng nhau mắng Từ Lan Doanh khiến Từ Lan Doanh tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
“Mẹ nó, mau câm họng lại cho tôi! Tôi đã gọi người rồi, cẩn thận lát nữa tôi sẽ xử lý luôn cả các người!” Từ Lan Doanh mắng chửi nhau với những người dân này.

Trong giọng nói của cô ta đầy uy hiếp.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An liếc nhau một cái, đều không biết phải nói gì với Từ Lan Doanh.
Miệng cô ta thật sự rất có bản lĩnh, mắng chủi nhau với nhiều người như vậy mà không bị lép vế.
Lúc này trong đám người vây xem bước ra một chị mập hơn ba mươi tuổi.
Chị mập này nặng khoảng một trăm ký, quần áo trên người rất đẹp đẽ, khuôn mặt tròn vo béo núc trắng noãn, trông là biết bình thường bảo dưỡng rất tốt.
Chị mập trừng đôi mắt to tròn không nói hai lời vọt tới gần Từ Lan Doanh.
Từ Lan Doanh cũng ý thức được không ổn, cô ta đối mặt với chị mập nặng ký này làm trong lòng cô ta có chút chột dạ.
Không đợi Từ Lan Doanh kịp phản ứng, chị mập đã năm chặt tóc của cô taI Bốp bốp bốp bốp!
Chị mập tát liên tiếp mấy cái lên mặt Từ Lan Doanh để chào hỏi.

Vừa đánh vừa măng: “Bà đây đã sớm ngứa mắt mày! Khi nãy mày con hay lắm mà? Bây giờ mày chửi một tiếng nữa cho tao nghe xem?”
Từ Lan Doanh bị đánh thê thảm, lực tay của chị mập này còn lớn hơn đàn ông bình thường, hiện tại chị ta tát không chút lưu tình nào khiến mặt Từ Lan Doanh bị đánh sưng lên!
“ÁI Cô chờ đó cho tôi! Nếu có gan thì cô đừng chạy!” Từ Lan Doanh hét lên lớn tiếng, vẫn không quên uy hiếp chị mập này.
“Mày yên tâm tao sẽ không chạy! Tao còn phải đánh mày đó!”
Chị mập cắn răng nói ra, trên tay lại không rảnh rỗi mà tiếp tục tát Từ Lan Doanh điên cuồng.
Tình huống lại hỗn loạn lần nữa, tất cả người xung quanh đều vỗ tay bảo hay.

Từ Lan Doanh và Smith đã sớm khiến nhiều người tức giận rồi.
Hoàng Thiên thật sự là mở rộng tầm mắt, nhưng anh cũng rất cảm ơn chị mập này bởi vì mình không thể ra tay xử lý Từ Lan Doanh, đúng lúc đã có chị mập làm thay.
“Khốn nạn! Mẹ nó, mày thả tao ra!”
Smith trừng cặp mắt như hạt châu của mình mắng Hoàng Thiên thật to, con hàng này vẫn còn không thành thật.
Hoàng Thiên định dạy dỗ Smith một chút là được rồi, thật không nghĩ đến miệng của thằng nhãi này còn đê tiện như thết “Mày chửi tao thêm một câu xem?”
Hoàng Thiên tức giận nói rồi đá dữ dội vào người Smith đang nằm trên đất.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, mới vừa rồi Smith còn làm màu tỏ vẻ trâu bò, thế mà hiện tại đã bị đá thành đầu heo.
Đặc biệt là hai cánh môi kia đã bị Hoàng Thiên đá đến biến thành hai cây lạp xưởng, Smith đau đến không ngừng kêu to.

Lâm Huỳnh Mai ở bên cạnh nhìn thấy rất kích động, cô ấy cảm thấy đã được trút giận.
Nhưng anh rể của mình đã ra tay quá sức khiến tên người nước ngoài ngu ngốc kia bị đánh quá thê thảm rồi.
Trong lòng Trương Lan Phượng bình tĩnh lại, bà ta bắt đầu trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.
Vừa rồi Từ Lan Doanh gọi điện thoại gọi người đến, Trương Lan Phượng đã nghe thấy nên sớm đã sợ hãi.
Thấy Hoàng Thiên lại đánh Smith thành thế này, mà Từ Lan Doanh cũng chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Trong lòng Trương Lan Phượng không dám chắc chắn, bà ta thật sợ một hồi nữa người Từ Lan Doanh gọi tới đến nhìn thấy, vậy coi như xong đời!
“Huỳnh Mai, chúng ta mau đi thôi.

Con kéo chị con theo, chúng ta mau về nhà.”
Trương Lan Phượng thúc giục Lâm Huỳnh Mai, còn hung hăng nháy mắt với cô ấy.
Lâm Huỳnh Mai hơi ngẩn ra nói: “Mẹ, anh rể còn chưa đi mà, chúng ta hãy đợi anh ấy cùng nhau trở về.”
“Đừng để ý tới cậu ta nữa, con xem cậu ta đã ngu ngốc thế nào kia.

Ngay cả người ngoại quốc cũng dám đánh, lát nữa không chừng còn gặp chuyện xui xẻo đấy!” Ánh mắt Trương Lan Phượng không tốt nhìn Hoàng Thiên nói với Lâm Huỳnh Mai.
Lâm Huỳnh Mai nghe lời này thì chợt yên lặng.
Cuối cùng cô ấy cũng ý thức được, mẹ mình quá đáng với Hoàng Thiên bao nhiêu.
“Mẹ, anh rể tới là để cứu chúng ta, sao mẹ có thể nói anh ấy như vậy chứ?” Lâm Huỳnh Mai tức giận nói lớn tiếng với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Lâm Huỳnh Mai.

Bà ta không nói gì, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Hoàng Thiên đã nghe rất rõ ràng, anh thật sự không còn lời gì có thể nói với Trương Lan Phượng nữa.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không để trong lòng, bởi vì bộ dạng này của Trương Lan Phượng cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai.
Cho đến khi Smith bị đá không rên nổi nữa thì Hoàng Thiên mới ngừng lại.
Bên chị mập vốn không dừng được.

Tính tình của chị ta tương đối nóng nảy, hiện tại chị ta vẫn đang hung hăng tát Từ Lan Doanh.
Đúng lúc này có bốn chiếc xe máy “Đường phổ” đã qua thay đổi, gầm rú chạy đến đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK