Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lan Phượng nhanh chóng phủ nhận ý kiến này.

Bà ấy mà không biết Hoàng Thiên là thứ vô dụng như thế nào sao?
“Trương Lan Phượng, cậu chủ họ Hoàng mà Giang Cường nhắc đến là đang nói ai vậy? Không phải là con rể của bà sao?” Một người phụ nữ đi tới hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng liếc nhìn Hoàng Thiên không khỏi bĩu môi.

Chỉ dựa vào Hoàng Thiên mà có thể làm được sao?
“Chị Vương, chị thật sự có thể làm em vui, nhưng Hoàng Thiên làm sao có khả năng.

” Trương Thuấn lắc đầu nói.
Lúc này một phụ nữ khác cười.
“Ồ, chị Vương chị thật biết đùa, chị cũng không thử nghĩ một chút, Giang Cường là người như nào? Cả con phố này đều là địa bàn của Giang Cường! Hắn còn rất sợ cậu chủ họ Hoàng thì chị nghĩ rằng cậu chủ nhà họ Hoàng có thể là người bình thường được hay sao?”
“Đúng vậy, chị Vương, không phải tôiđánh giá thấp Hoàng Thiên, cậu ta thực sự không có khả năng đó, haha.”
“Theo những gì tôi thấy.

Cậu chủ nhà họ Hoàng này phải là người không muốn lộ diện để bảo vệ Trương Lan Phượng trong bóng tối.
“2?” Một nhóm các bà thím cùng đến và buôn chuyện với nhau.

Trương Lan Phượng nghe được những lời bình luận của những người này, bà đột nhiên mím môi cười.

Trong đầu bà thầm nghĩ quý ngài kia nhất định là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội.

Chỉ là Trương Lan Phượng còn chưa hoàn toàn chắc chắn, Trương Lan Phượng cũng không muốn nói ra ngoài.
“Hoàng Thiên, sao cháu không nói chuyện? Cháu chỉ cần nói cho cô biết cháu có phải là cậu chủ nhà họ Hoàng không, ha ha ha?” Người cô được gọi là chị Vương nói đùa trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn dì Vương với vẻ mặt bình tĩnh, cười nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Hả? ” Dì Vương sửng sốt một lúc rồi bật cười, vậy mới vui chứ.
“Nghe này, Hoàng Thiên nói chính nó là cậu chủ nhà họ Hoàng đó, hahaha.

” Dì Vương cười khinh thường Hoàng Thiên.

Các dì khác cũng cười theo, một trong số họ nói: ‘Lan Phượng, có vẻ như sau này bà sẽ phải nhìn con rể của mình với con mắt khác đó.

Nhìn con rể bà mạnh mẽ như thế nào.
Ngay cả Giang Cường cũng sợ anh ấy”
“Vâng, Lan Phượng, nếu như hôm nay mà không có con rể của bà ở đây thì bà thật là thảm hại.”
“Sau này xem ra chúng ta phải nhờ Lan Phượng quan tâm một chút, gặp phải chuyện gì có thể tìm con rể của bà giúp đỡ một chút.”
“2?” Mấy bà thím chế nhạo.

Không để ý nhìn xem ai đang ở phía sau.

Trương Lan Phượng sắc mặt càng ngày càng xấu, kiên định nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Bà cảm thấy người con rể này là do ông trời muốn bà xấu hổi “Cậu còn mặt mũi mà ở lại đây, còn không mau về nhàiI”
Trương Lan Phượng vô cùng bực bội, ngón tay đã chọc vào trên trán Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên rất uất ức, rõ ràng anh đã giúp mẹ vợ thoát khỏi vòng vây, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.
“Mẹ, cậu chủ họ Hoàng mà Giang Cườngnói thật sự là con,me có tin hay không.” Hoàng Thiên hờ hững lắc đầu, chuẩn bị đưa Lâm Ngọc An về nhà trước.
“Cậu còn nói! Cậu mà nói tôi càng thêm buồn bực.

Tôi tự hỏi, da mặt của cậu dày đến như vậy sao? Cậu để mọi người trêu ghẹo vài câu thì có sao đâu!” Trương Lan Phượng tức giận nói.
“Hì hì.

“Hoàng Thiên liếc nhìn mấy bà cô hàng xóm này.

Anh quá lười để giải thích.
“Cậu vẫn chưa phục phải không? Tôi hỏi không mau về nhà”
Trương Lan Phượng vô cùng bực bội, ngón tay đã chọc vào trên trán Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên rất uất ức, rõ ràng anh đã giúp mẹ vợ thoát khỏi vòng vây, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.
“Mẹ, cậu chủ họ Hoàng mà Giang Cường nói thật sự là con,me có tin hay không.” Hoàng Thiên hờ hững lắc đầu, chuẩn bị đưa Lâm Ngọc An về nhà trước.
“Cậu còn nói! Cậu mà nói tôi càng thêm buồn bực.

Tôi tự hỏi, da mặt của cậu dày đến như vậy sao? Cậu để mọi người trêu ghẹo vài câu thì có sao đâu!” Trương Lan Phượng tức giận nói.
“Hì hì.

” Hoàng Thiên liếc nhìn mấy bà cô hàng xóm này.

Anh quá lười để giải thích.
“Cậu vẫn chưa phục phải không? Tôi hỏi cậu, nếu cậu nói Giang Cường nhận ra cậu vậy tại sao hắn ta một chút cũng không thèm quan tâm tới câu?” Trương Lan Phương nhìn Hoàng Thiên.
“Là anh ta không biết con.” Hoàng Thiên cười bất lực.
“Hì hì, Hoàng Thiên ơi là Hoàng Thiên, tôi thật sự phục con người cậu, cậu không cảm thấy trước sau đều rất mâu thuần sao?”
Trương Lan Phượng buồn cười.

Dì Vương nghe vậy rất phấn khích, bà cười nói: “ Được rồi, Phượng, con rể bà muốn giữ thể diện.



“ Đúng vậy, Phượng.

Hoàng Thiên cũng là người lương thiện, không biết nói dối, hehe, cũng biết chọc cười.


“Giang Cường mà còn không biết, thôi thì cho cậu chút thể diện, buồn cười chết đi được, hahal” Một vài người dì cười đến mức choáng váng suýt nữa ngã lăn ra quảng trường.

Lâm Ngọc An mặt đỏ lên một hồi, trắng bệch một hồi, lúc này mới nói với Hoàng Thiên.
“Cùng về nhà với tôi!” “ Về nhà với taI “
“Ngọc An, em cũng không tin tôi sao?”
Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời, nhìn gương mả xinh xắn của Lâm Ngọc Anh, anh nghĩ vợ anh nên tin anh.
“Anh còn muốn nói dối tôi? ” Lâm Ngọc An khóe mắt có chút ẩm ướt, đối với Hoàng Thiên vô cùng thất vọng.
“Anh không có bản lĩnh, tôi thừa nhận, anh không giúp được mẹ, tôi cũng không trách anh, nhưng tôi không muốn anh trở thành người mở miệng ra là nói dối.”
“Ngọc An, tôi thực sự không nói dối em.”
Bốp! Một cái bạt tai phát ra tiếng, Lâm Ngọc An đã vũng bàn tay đẹp đẽ của mình tát một cái vào mặt Hoàng Thiên.

Sau đó Lâm Ngọc An xoay người bỏ chạy khỏi quảng trường.
“Này.

” Hoàng Thiên nóng mặt đến mức không nói được lời nào.

Ngọc An một ngày nào đó em sẽ biết rằng tất cả những gì chồng em nói đều là sự thật.
Hoàng Thiên tự nghĩ, sau đó yên lặng rời khỏi quảng trường.

Khi ra đến phố, anh lên chiếc xe Bentley của Lã Việt và lái xe trở về khách sạn ba sao.

Lã Việt và Kha Phù vẫn đang uống rượu trong phòng riêng, sau khi Hoàng Thiên đưa chìa khóa cho Lã Việt, anh cũng không ở lại nhiều mà bắt taxi trở về nhà.

Lúc này, Trương Lan Phượng cũng đã về nhà.

Mặc dù cảm thấy Hoàng Thiên làm cho mình xấu hổ, nhưng trong lòng bà vẫn không kìm được kích động.

Thật thú vị, quý ngái mà Giang Cường nói đến chắc hẳn là con trai của nhà họ Hoàng.
“Ngọc An, mau ra ngoài, mẹ nói cho con biết một chuyện!” Trương Lan Phượng hào hứng gọi Lâm Ngọc An ngay khi vừa bước vào nhà.

Khi Lâm Ngọc An bước ra khỏi phòng, cô đã rất khó hiểu khi thấy mẹ mình kích động như thế này.
“Mẹ, có gì mà vui thế?”
“Này, con gái ngoan.

Con có biết quý ngái hôm nay đã giúp con là ai không?”
Trương Lan Phượng hỏi Lâm Ngọc An với vẻ mặt bí hiểm.

Lâm Ngọc An cau mày, cô ấy cảm thấy bực mình khi nghe chuyện bây giờ.
“Con không biết.


“Haha.


Con không biết, nhưng mẹ biết!
Quý ngài này chắc là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội!” Trương Lan Phượng cười lớn.

Khi Lâm Ngọc An nghe điều này, trong trái tim cô đột nhiên cảm thấy có xao động nhìn Trương Lan Phượng và nói: ” Mẹ.

Chúng ta chưa bao giờ được gặp cậu chủ nhà họ Hoàng, làm thế nào mà mẹ khẳng định đó là anh ta?”
“Làm sao không thể nào? Con nghĩ kỹ mà xem, cậu chủ nhà họ Hoàng giúp chúng ta mà không cần điều kiện gì để hoàn thành Sơn trang Cầm Viên, kinh phí cũng phải mấy trăm tỉ liền! Ngừa ta dựa vào cái gì mà giúp chúng ta như vậy, còn không phải là đã nhìn trúng con hay sao?”
“Vì vậy theo phân tích của mẹ, cậu chủ nhà họ Hoàng này cố tình ra vẻ thần bí, hơn nữa luôn âm thầm lặng lẽ ở phía sau giúp đỡ con một cách bí mật.

Bằng không làm sao có thể vừa kịp lúc mà cứu giúp ta?”Trương Lan Phượng càng nói càng cảm thấy chính là như vậy, bà trong lòng đã không ngừng nghĩ tới những điều tốt đẹp.
Ngọc An im lặng, trong lòng cô rối bời.
Dù như thế nào đi nữa, cô cũng là phụ nữ đã có chồng, mặc dù cô và Hoàng Thiên chưa bao giờ trở thành vợ chồng thật sự.

Đúng lúc này Hoàng Thiên bước vào nhà.
“Mẹ, Ngọc An, con về rồi.

” Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An phớt lờ Hoàng Thiên, thậm chí Trương Lan Phượng còntrừng mắt nhìn Hoàng Thiên.
“Ngọc An, sao con không nói gì? Cậu chủ nhà họ Hoàng đối xử với con tốt như vậy, con nên vui mừng mới phải.” Trương Lan Phượng vẻ mặt đầy háo hức hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An lúc này mới liếc nhìn Hoàng Thiên, cô cảm thấy mẹ có chút quá đáng.

Nếu không coi trọng Hoàng Thiên, bà cũng không thể nói ra những điều này trước mặt Hoàng Thiên?
“Mẹ, đừng nói nữa.

” Lâm Ngọc An nói.

Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn cô, quét mắt qua Hoàng Thiên một lát, sau đó nói: “Hừ, có chuyện gì, chúng ta sao không thể nói trước mặt hắn?”
“Mẹ, Hoàng Thiên dù sao cũng là chồng của con, mẹ còn nói trước mặt anh ấy những lời này, thật quá đáng.” Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng không quan tâm: “Nói ngay trước mặt cậu ta thì làm sao?
Ta chính là để cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra!”Sau đó, Trương Lan Phượng từ trên ghế sô pha đứng lên, đến bên cạnh Hoàng Thiên nói: ” Hoàng Thiên, hôm nay để tôi nói rõ cho cậu biết, cậu chủ nhà họ Hoàng bị Ngọc An thu hút, cậu ấy vẫn luôn luôn ầm thầm giúp đỡ nó.”
Hoàng Thiên thật sự choáng váng, cậu chủ nhà họ Hoàng thích con gái bà, chuyện này cần gì bà phải nói?Nếu anh không phải là thích con gái của bà thì làm sao anh có thể chịu đựng bà mỗi ngày đều chửi mắng anh!
“Mẹ, con biết rồi.

Hoàng Thiên cười nhạt nhìn Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng tức giận đến xanh cả mặt, còn tự hỏi tại sao con gái mình lại lấy một người đàn ông vô dụng như vậy! Ở giờ phút quan trọng này, cậu ta còn có thể cười?
“Hoàng Thiên cậu có phải bị làm sao hay không, có người đàn ông khác thích vợ của cậu mà cậu cũng không tức giận chút nào sao?” Trương Lan Phượng kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, vừa giận vừa buồn cười.
“Đương nhiên con không tức giận, bởi vì người đàn ông mà mẹ nhắc tới chính là con.”
Hoàng Thiên thẳng thừng nói.
Trương Lan Ngọc trợn mắt quát: “Đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với cậu! Cậu không phải luôn miệng nói yêu Ngọc An sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu so với cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội chỉ là rác rưởi! Nếu cậu yêu Ngọc An thì mau buông tha cho nó, ngày mai cùng nó đi ly hôn đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK