Nguyên Vũ đế sợ run một lát, nói:
“Ở đâu?”
Kỳ vương liền cho người nâng Vạn Tham Tuyết hoa lên.
Đó là một gốc cây thấp, chỉ có người ở giữa cao, cành lá đều thiên ám màu trắng. Trên đỉnh cây thấp nở ra một đóa bạch hoa oánh oánh, hoa có bốn cánh, trung gian là Hoa Nhị, Hoa Nhị trình màu đỏ.
Trên một cây chỉ có một đóa hoa duy nhất, ngược lại có chút kỳ quái.
Thường Nhuận Chi đang nghĩ tới, tầm mắt rơi xuống phía dưới thân cây, không khỏi dừng một chút.
Dưới thân cây có một khối hàn băng vây quanh, giữa khối băng tất cả đều là toái tuyết.
Nguyên Vũ đế chậm rãi hít vào một hơi, nói:
“Này là tìm được từ đâu?”
“Hồi phụ hoàng, là sau khi Sơn Tiếp theo nông phu lên núi lạc đường, ở trên đỉnh tuyết sơn nhìn thấy hái được.”
Kỳ vương nói:
“Nông phu coi đây là điềm lành, tiến hiến cho Tri huyện địa phương, Tri huyện thấy có chỗ thỏa đáng, tầng tầng thượng hiến, cuối cùng rốt cuộc tới tay nhi thần. Nhi thần muốn đặc biệt hiến cho phụ hoàng nhân dịp sinh thần.”
Kỳ vương mặt hàm xuân phong, khom người nói:
“Nhi thần chúc phụ hoàng tùng hạc duyên niên, vạn thọ vô cương.”
Nguyên Vũ đế đạm cười, gật đầu nói:
“Kỳ vương có tâm, thưởng.”
Biểu cảm của Nguyên Vũ đế bỗng nhiên ảm đạm xuống, trong điện tất cả mọi người có chút không hiểu.
Thứ mà Kỳ vương đưa là Vạn Tham Tuyết hoa đó nha! Vì sao Thánh thượng lại xa xa không coi trọng bằng bồn hoa Dài Thanh Tùng mộc của Thụy vương?
Thường Nhuận Chi nghĩ sơ một lúc, đột nhiên hiểu được, không khỏi cúi đầu, thầm than một tiếng, Kỳ vương đúng là tự cho mình thông minh lại bị thông minh hại.
Nhất thời, Kỳ vương cũng có chút không hiểu. Sau khi tạ ơn, giữa mi hơi hơi nhíu lại.
Đối với việc vui đã thành Thái tử kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, rời khỏi hàng nói:
“Phụ hoàng, nhi thần sai người đốt chế một kiện văn tôn Thanh Hoa Vạn Thọ, đặc hiến cho phụ hoàng.”
Một kiện bình sứ thanh hoa cao hơn người được người ta dè dặt cẩn trọng nâng lên.
Công nghệ đồ sứ Thanh Hoa ở Đại Ngụy vẫn chưa phát triển thành thục, nhưng Thái tử lại dâng lên một kiện bình hoa bằng sứ Thanh Hoa, lúc này công nghệ đã xem như đăng phong tạo cực.
Thường Nhuận Chi nhìn kỹ, toàn bộ thân bình tràn ngập thọ tự, nói là “Vạn thọ”, vậy thọ tự trên bình này, không sai biệt lắm có một vạn.
Nghiên cẩn cảm nhận một chút, Thường Nhuận Chi phát hiện những thọ từ này cơ bản không giống nhau.
Vạn thọ chi đếm, hợp ý “Vạn tuế” của Nguyên Vũ đế.
Công phu vỗ mông ngựa của Thái tử tốt hơn nhiều so với Kỳ vương.
Mặc dù lễ vật của Kỳ vương đưa quý trọng phi phàm, nhưng có thể lễ vật của hắn ta, lại dẫn tới kiêng kị của Nguyên Vũ đế.
Nông phu được Vạn Tham Tuyết hoa, đem hiến cho Tri huyện địa phương, đây không thành vấn đề.
Tri huyện xử lý thỏa đáng dâng lên trên, cũng không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề ngay tại chỗ, vì sao đến cuối cùng, một vật hi hữu có thể so với “Quốc thụy”, lại đến trong tay Kỳ vương?
Kỳ vương lại tùy tiện thuyết minh như vậy...
Có lẽ Kỳ vương không nghĩ nhiều, phỏng chừng còn nhận là mình hiến thứ này cho Nguyên Vũ đế, đủ để thấy rõ hiếu đạo của hắn ta.
Dù sao thì đó cũng là Vạn Tham Tuyết hoa trong truyền thuyết! Ai mà không nghĩ độc chiếm nó, một ngày kia để chính mình dùng?
Nhưng lễ vật này của Kỳ vương, đối với Nguyên Vũ đế mà nói, ông ta là vua của một nước thì nó cần phải thuộc về ông ta.
Kỳ vương hiến tặng Vạn Tham Tuyết hoa, ở trong mắt Nguyên Vũ đế, được coi là một loại khiêu khích.
Sau khi so sánh, tuy rằng Thái tử hiến thọ lễ không hữu dụng bằng dệt cơ mới chế tạo của Sầm vương, không có tâm bằng bồn mộc hoa Dài Thành Tùng của Thụy vương, không quý trọng bằng thuyền rồng đám tiên chúc thọ của Chúc vương, không bằng Đám tiên củng thọ đồ tân kỳ của Lễ vương, lại càng không như Vạn Tham Tuyết hoa mà mọi người ghé mắt của Kỳ vương. Nhưng loại này lại trung quy trung củ, ngụ ý cát tường, không hao tài tốn thọ lễ, lại hợp tâm ý Nguyên Vũ đế.
Nguyên Vũ đế đối với thọ lễ của Thái tử thập phần vừa lòng, liền hô hai câu thưởng, nói tiếp:
“Cũng chuyển văn tôn Thanh Hoa Vạn Thọ này đến điện Tử Thần đi.”
Có người vội vàng đáp ứng.
Thái tử tặng lễ xong, toàn bộ quá trình tặng thọ lễ liền kết thúc.
Ngay sau đó, mọi người mừng thọ Nguyên Vũ đế.
Bái thọ xong xuôi, lại thưởng thức ca múa một lát, Thường Nhuận Chi tính toán rời cung hồi phủ.
Thường Mộc Chi nói:
“Đại gia đều chưa đi, ngươi lại vội vàng đi rồi, sợ là khó coi. Một lát nữa còn có gánh hát đến xướng hí khúc chúc thọ đó.”
Thường Nhuận Chi chần chờ một lát, nói:
“Đại tỷ tỷ, ta không thích xem hí... Thọ lễ cũng hiến, thọ cũng đã bái, Thánh thượng cũng sẽ không thể để ý ta rời khỏi.”
Thường Mộc Chi suy nghĩ một lúc cũng gật đầu đồng ý, nói:
“Vậy cũng phải nói một tiếng cùng mẫu phi và Quý phi nương nương, đi cáo từ họ. Nếu có người ngầm nói một hai câu trước mặt Thánh thượng, vậy sẽ không tốt.”
Thường Nhuận Chi theo lời nàng ta đi gặp Hiền phi và Quý phi, nói mình có chút mệt mỏi, muốn xuất cung hồi phủ. Hiền phi và Quý phi nhường nàng hảo hảo nghỉ ngơi, cũng không ngăn cản.
Sau khi Thường Nhuận Chi rời cung vội vàng ngồi lên xe ngựa trở về phủ cửu Hoàng tử, vừa xuống xe ngựa liền hỏi người gác cổng:
“Điện hạ đã trở lại?”
Người gác cổng sửng sốt, đáp:
“Dạ, cửu Điện hạ đã trở về, sao Hoàng tử phi điện hạ biết được ạ?”
Dưới chân Thường Nhuận Chi không ngừng, tiếp tục hỏi:
“Có phải Điện hạ không để các ngươi tiết lộ tin tức chàng hồi phủ hay không?”
Người gác cổng càng giật mình:
“Phải, Hoàng tử phi...”
“Hiện tại Điện hạ đang ở đâu?”
Thường Nhuận Chi một bước không ngừng đi vào trong phủ, người gác cổng nhanh chóng đuổi kịp, nói:
“Hiện tại, Điện hạ và Thụy vương điện hạ đang ở chính viện...”
Nhất thời Thường Nhuận Chi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía người gác cổng xác nhận:
“Thụy vương điện hạ đã ở trong phủ?”
“Phải.”
Người gác cổng nói:
“Điện hạ và Thụy vương gia cùng nhau trở về.”
Thường Nhuận Chi hơi hơi nhíu mày, lại hỏi:
“Vậy người lúc trước Tổng quản phái đi đã trở lại?”
“Đã trở lại.”
Người gác cổng đáp:
“Cũng là trở về một lượt cùng Điện hạ và Thụy vương gia.”
Thường Nhuận Chi gật gật đầu, nói:
“Chiếu theo những gì Điện hạ nói, đừng lộ ra tin tức chàng đã trở về.”
Người gác cổng đáp ứng, Thường Nhuận Chi hướng chính viện đi đến.
Trong phòng ở chính viện, Lưu Đồng đang ngồi chơi cờ cùng Thụy vương.
Thường Nhuận Chi lướt qua phòng ngoài, vừa vặn nhìn thấy sương vũ hành lang hạ, hai người ngồi cạnh chậu than nói nói cười cười.
Trái tim nhấc lên nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng buông xuống.
Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm, bên kia dường như Lưu Đồng có tâm linh cảm ứng có thể nghe được nàng cảm thán, bỗng nhiên nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy nàng liền lộ ra nụ cười xán lạn.
“Nhuận Chi!”
Lưu Đồng đứng lên, chạy tới đón nàng, vừa đi vừa hỏi:
“Làm sao sớm như thế đã hồi phủ?”
Thường Nhuận Chi vốn định phụng phịu, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của hắn, không có cách nào tức giận.
Nàng thầm than trong lòng, hướng Lưu Đồng chu chu miệng, nói:
“Chàng dùng mỹ nhân kế dụ hoặc thiếp.”
Lưu Đồng bị câu nói này của nàng khiến cho trượng nhị hòa thượng không hiểu.
Hắn lộ ra một biểu cảm nghi hoặc, chợt đem lời này xem nhẹ, đưa tay kéo tay Thường Nhuận Chi lại, nói với nàng:
“Nhuận Chi, ta đã trở về.”
Thường Nhuận Chi ừ một tiếng, Lưu Đồng nắm tay nàng nói:
“Nàng còn chưa có chào Ngũ ca nha.”
Hai người đến trước mặt Thụy vương, Thường Nhuận Chi hành lễ với hắn ta, kêu một tiếng ngũ ca.
Thụy vương nhìn nàng cười cười, nói:
“Cửu đệ muội, làm phiền rồi, ta cần phải ở lại trong phủ của các ngươi nghỉ ngơi hai ngày.”
Thường Nhuận Chi nghi hoặc, Lưu Đồng nhẹ giọng nói cho nàng nghe:
“Bây giờ, Ngũ ca còn không thể hiện thân trước người khác đâu.”