Còn biện pháp thứ hai lại làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, càng không thể nào xuống tay.
“Làm như vậy, nhưng là công nhiên cùng Ca Múa tư đối đầu.”
Lưu Đồng nhíu mày nói với Thường Nhuận Chi:
“Sẽ làm người nhớ thương.”
“Vì cái gì sẽ làm người nhớ thương?”
Thường Nhuận Chi hỏi lại Lưu Đồng:
“Nhạc sĩ, vũ cơ và ca cơ trong Ca Múa tư cũng không phải bình dân dân chúng được xem. Nếu quả thật có một đội ca múa chuyên phục vụ bình dân dân chúng, cũng không tính là đoạt đi sinh ý của Ca Múa tư? Cung cầu vốn không giống nhau.”
Lời này của Thường Nhuận Chi nói có chút vượt mức, Lưu Đồng hoãn hoãn mới hiểu được, nói:
“Biện pháp này của nàng nghe qua rất mới mẻ độc đáo, nhưng muốn chân chính xây dựng nên, có thể sẽ phức tạp khó khăn hơn thành lập thương đội rất nhiều đó.”
Thường Nhuận Chi cười nói:
“Nhưng thiếp lại cảm thấy so với việc thành lập thương đội đơn giản hơn, bất quá là cần bọn họ luyện tập động tác vũ đạo nhiều một chút, sáng tác nhiều chút thì ai cũng khoái ca khúc thôi.”
Lưu Đồng nhíu mày:
“Ở đâu mà tìm tới nhiều nhân tài biên vũ và thơ ca tụng?”
“Trước hết cứ thành lập đội Ca Múa đi, sau đó tự nhiên nhân tài sẽ có.”
Thường Nhuận Chi nói:
“Chẳng sợ tạm thời không có, phải dựa vào các động tác vũ đạo đã có cùng nhạc khúc lưu xướng dân gian, cũng có thể vượt qua giai đoạn đầu. Dù sao thì dân chúng chưa bao giờ gặp qua gánh hát do người Tây Vực tạo thành á.”
Thường Nhuận Chi cũng chỉ là đưa ra đề nghị, chân chính biến ý tưởng đó thành sự thật là Lưu Đồng.
Cho nên sau khi Lưu Đồng nghe xong lời Thường Nhuận Chi nói, cũng nghiêm cẩn châm chước tính toán thực hiện hai ý tưởng này.
Thấy hắn suy tư nghiêm cẩn, Thường Nhuận Chi cũng không đi quấy rầy hắn, còn sửa sang lại quần lót hông trên lò hương.
Lưu Đồng đã trở lại, tuy là năm mới, Thường Nhuận Chi cũng vui vẻ đóng chặt cửa lớn không bước ra cửa nhỏ, ở lại trong phủ cùng Lưu Đồng.
Tự nhiên mà vậy, mỗi ngày đều có thể cùng Thụy vương nói một hai câu.
Thường Nhuận Chi liên tục nhớ kỹ lời phê bình chú giải của Thụy vương trong “Sân Vắng u hồi lục”, mỗi khi nghe Thụy vương và Lưu Đồng nói tới hướng cục, vẫn không nhịn được ghé mắt, nhỏ giọng nghe.
Nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều, Thường Nhuận Chi càng cảm thấy lúc Thụy vương giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra sự sâu sắc và trí tuệ, so với Thái tử, muốn cao hơn rất nhiều.
Mà khi Thụy vương đề cập tới một ít vẫn đề tồn tại trong triều đình và lo âu của mỗ ta dân chúng địa phương, vẫn lộ ra thái độ nhíu mày lo lắng, cái loại ngực mang thiên hạ, biểu cảm tiên thiên hạ chi sầu mà sầu này, làm Thường Nhuận Chi đồng thời thấy kính nể cũng nhịn không được nghĩ. Nếu như một ngày kia, Thụy vương có thể trở thành Hoàng đế, vậy hơn phân nửa hắn ta sẽ lưu danh trong sử sách là một thế hệ minh quân.
Với ý tưởng này, Thường Nhuận Chi chặt chẽ giấu dưới đáy lòng, một người cũng không dám nói.
Cho dù là Lưu Đồng.
Thụy vương ở trong phủ Cửu Hoàng tử đợi bốn năm ngày, bên kia Nguyên Vũ đế mới cho người tới thông tri hắn ta, nói hắn ta có thể hiện thân.
Sau khi Thụy vương nhận được tin tức, lặng im thật lâu.
Lưu Đồng nhịn không được hỏi:
“Ngũ ca suy nghĩ gì đó?”
Thường Nhuận Chi đã ở một bên, nghe vậy nhìn về phía Thụy vương.
Thụy vương xoay người lại, chậm rãi cười cười, nhẹ giọng nói:
“Ta suy nghĩ, chuyện Vũ Văn gia phái sát thủ ám sát ta, có thể phụ hoàng đã điều tra xong.”
Lưu Đồng nhíu mày:
“Ám sát Hoàng tử, tội này rất lớn. Điều tra rõ chứng minh thực tế, Vũ Văn thị sợ là cũng bị xét nhà diệt tộc thôi.”
“Sẽ không.”
Thụy vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
“Phụ hoàng chấp chính ôn hòa, nghe nói hồi trước còn có chút cường thế, sau đó dần dần thu liễm mũi nhọn, bây giờ làm việc càng cầu ổn, không muốn cấp tiến. Tam tộc Duyện Châu và Cao Câu Lệ lui tới thường xuyên, hai nhà Tề, Lỗ lại cùng Thái tử, Chúc vương có điều liên lụy, bây giờ lại thêm một Vũ Văn thị... Chẳng sợ phụ hoàng tra biết là Vũ Văn gia phái người đến ám sát ta, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nói vậy ở chuyện thương lượng xử trí Vũ Văn thị, cũng sẽ châm chước hơn nhiều, sợ rút giây động rừng.”
Thụy vương phân tích tâm lý của Nguyên Vũ đế, có thể nói là đạo lý rõ ràng.
Đều nói tâm tư đế vương khó dò, nhưng ở trước mặt Thụy vương, phương thức tư duy của Nguyên Vũ đế lại rõ ràng đơn giản.
Ở việc phỏng đoán nhân tâm, Thụy vương có thể nói là nhân tài kiệt xuất.
Thường Nhuận Chi hơi mím môi, nghe Lưu Đồng nói:
“Duyện Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, ba đại tộc kia sợ là đều không bảo đảm. Nếu phụ hoàng có chút quyết đoán, nên dựa vào chuyện Cùng biết Bàng Lương bị đâm trọng thương, triệt để sửa trị toàn bộ Duyện Châu một phen, đánh phủ đầu ba đại tộc kia.”
Lưu Đồng nắn chặt quyền, nói năng hùng hồn khí phách, nhìn biểu cảm của hắn có thể biết, hắn đối với giả thuyết bản thân đặt ra đã không còn ôm hi vọng gì nữa.
Thụy vương cả cười, vuốt ve ly trà nói:
“Việc Duyện Châu cơ bản đã xong, xử trí như thế nào, đã không phải chuyện chúng ta có thể nói được. Bây giờ ta đang rất tò mò, Vũ Văn gia nào có cừu oán với ta, vì sao lại phái người ám sát ta.”
“Chuyện ở Duyện Châu phụ hoàng luôn muốn cho ra kết quả, đến lúc đó tự nhiên Ngũ ca sẽ biết.”
Lưu Đồng suy nghĩ một lúc, lại nói:
“Phụ hoàng phải cho Ngũ ca một công đạo mới đúng.”
Thụy vương trầm mặc hồi lâu, cũng không biết hắn ta suy nghĩ cái gì.
“Phụ hoàng đã cho người nhắn dùm tin tức này, ta đây cũng không tốt ở lại lâu trong phủ các ngươi.”
Thụy vương nhìn về phía Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi, cười nói:
“Đa tạ Cửu đệ cùng Cửu đệ muội trong khoảng thời gian này thu lưu.”
“Ngũ ca nói gì đó.”
Lưu Đồng vẫy vẫy tay, đáp:
“Vậy đệ cho người đi thông tri Ngũ tẩu, để Ngũ tẩu cho người tới đón huynh trở về?”
“Ừm.”
Thụy vương gật đầu, nhớ tới Thường Mộc Chi, không khỏi bật cười:
“Nàng nhận được tin tức, nhất định lập tức chạy tới chỗ này.”
Quả nhiên bị Thụy vương đoán trúng, Thường Mộc Chi chiếm được tin người của phủ Cửu Hoàng tử truyền đến, lúc này dẫn theo người tự mình đến phủ Cửu Hoàng tử.
Nhìn thấy Thụy vương, hốc mắt Thường Mộc Chi lập tức đỏ hoe.
“Khóc cái gì?”
Thụy vương bất đắc dĩ đưa tay kéo nàng ta qua, nói:
“Trước mặt Tiểu Cửu cùng muội tử nàng đó nha.”
Thường Mộc Chi cầm khăn gấm đè khóe mắt, nhỏ giọng hỏi Thụy vương:
“Mấy ngày này chàng đi nơi nào, không có âm tín, làm cho người ta lo lắng quá chừng...”
“Một lời khó nói hết, trở về lại nói tỉ mỉ cùng nàng.”
Thụy vương trấn an Thường Mộc Chi, nói cáo từ cùng phu thê Lưu Đồng.
Tiễn bước hai người, Thường Nhuận Chi thở phào một hơi.
Nàng quay sang hỏi Lưu Đồng:
“Thật ra đại tỷ tỷ không có yếu ớt như Thụy vương nghĩ, Thụy vương cần phải sớm một chút báo bình an cho đại tỷ tỷ.”
Lưu Đồng nói:
“Ngũ ca là lo lắng, nếu huynh ấy không có chuyện gì để cho Ngũ tẩu biết, biểu hiện ra ngoài, sẽ làm cho một ít người bí mật chú ý cảnh giác tới người của phủ Thụy vương, ngược lại không phải tận lực muốn làm Ngũ tẩu lo lắng.”
Thường Nhuận Chi tùy ý gật đầu, vừa buồn cười vừa nói:
“Thiếp đây biết chuyện Thụy vương mạnh khỏe, chàng sẽ không sợ thiếp biểu hiện ra ngoài cái gì?”
Lưu Đồng ha ha cười:
“Nàng biểu hiện ra cái gì, vậy đó đều là vì ta. Bọn họ chú ý hành tung của Ngũ ca, lại không liên quan chú ý tới ta.”
Thường Nhuận Chi ngẫm lại cũng phải, liền ném chuyện này sang một bên không đề cập tới.
Ngày trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã đến ngày mười lăm tháng giêng, ngày hội Nguyên tiêu, phủ Thái tử truyền đến tin vui.
Mười bốn tháng giêng Thái tử phi bắt đầu đau bụng sinh, sau khi trải qua một đêm sinh nở khổ sở, buổi trưa mười lăm tháng giêng, sinh được một nam anh.
Đây là đích tử của Thái tử, cũng là đích tôn đầu tiên của Nguyên Vũ đế.
Nguyên Vũ đế mừng rỡ, tự mình ban tên, tên là Lưu Tuân, duy nhất bất đồng cùng với hoàng tôn của ông ta.
Người này vừa ra, chúng hoàng tử đều ghé mắt.