Nhị ca Thường Hồng, tam ca Thường Hộc, đó là một đôi song bào thai huynh đệ thường thường là mạnh không rời cháy, cháy không rời mạnh. Bây giờ hai người đang học ở Quốc Tử giám, bình thường không còn thấy hai người bọn họ.
Chỉ còn lại một mình tiểu tứ đệ hoạt bát đáng yêu, bình thường cùng nàng tiếp xúc nhiều nhất, Thường Nhuận Chi tự nhiên tối hiếm lạ hắn.
“Ừm, sáng sớm ngày mai sẽ đi.” Thường Nhuận Chi vỗ vỗ đầu của hắn: “Tam tỷ biết, tiểu tứ khẳng định sẽ rất nhớ tỷ.”
Thường Âu lôi cổ tay nàng, quyệt miệng nói: “Đợi trong phủ thật tốt, có thể không đi không?”
“Không thể được.” Thường Nhuận Chi nhìn hắn, nghiêm cẩn nói: “Tam tỷ làm việc ở Lại bộ, là nữ quan trong phủ Thái tử. Phu tử có dạy đệ hay không, vị trí này, mưu chuyện lạ? Tam tỷ đã làm nữ quan, thì phải làm chuyện nữ quan nên làm.”
Thường Âu hơi hơi cúi đầu, buông lỏng cổ tay ra Thường Nhuận Chi.
“Tam tỷ đi rồi, lại không có người mang đệ đi chơi.”
“Đệ cũng có bạn nhỏ trong trường học mà.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Bọn họ cùng đệ là bạn cùng lứa tuổi, các đệ cần phải chơi với nhau mới tốt chứ.”
Thường Âu rầu rĩ nói: “Đệ cũng muốn... Nhưng mà di nương không hy vọng đệ có tâm trạng chơi, nàng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đệ đọc sách...”
Thường Âu gãi gãi lỗ tai: “Trước kia, đệ cảm thấy đọc sách rất tốt, nhưng di nương nhìn chằm chằm đệ đọc sách, đệ liền chán ghét đọc sách... Tam tỷ, đệ có phải rất hư hay không, có phải rất có lỗi với di nương hay không?”
Thường Âu bất quá mới mười tuổi, có một ít chuyện hắn cũng không dám nói với Tiền di nương, chỉ có lúc đối mặt nói chuyện với Thường Nhuận Chi, hắn mới cảm thấy an tâm.
Bởi vì hắn biết, tam tỷ sẽ nghiêm cẩn nghe hắn nói, chẳng những sẽ không chê cười hắn, còn có thể cho hắn mấy chủ ý.
Thường Nhuận Chi nhìn tiểu thiếu niên trắng nộn nộn trước mặt, không khỏi cảm khái.
Tứ đệ tâm tính đơn thuần lại chân thành, trong lòng đối với việc đọc sách dậy lên tâm lý phản nghịch, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Tiền di nương... Thật sự là một tiểu nam hài thành thật đáng yêu.
“Đầu tiên, tiểu tứ đệ cũng biết, Tiền di nương nhìn chằm chằm đệ đọc sách là xuất phát từ hảo ý, đúng không?” Thường Nhuận Chi nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng hỏi hắn.
“Ừm.”
“Như vậy, đệ không thể bỏ qua phần tâm ý này của Tiền di nương, mặc dù bà dùng phương pháp này có thể không đúng.”
“Ừm.”
“Tiểu tứ không phải là hài tử xấu, tam tỷ của đệ ở tuổi này, cũng muốn đi chơi... Huống chi đệ vẫn là tiểu nam hài, tiểu nam hài trời sinh liền có tâm mạo hiểm hơn so với tiểu nữ hài, tâm tư muốn chơi tự nhiên lớn hơn chút, chuyện này không thể trách đệ.”
Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu của hắn, tiếp tục nói:
“Đệ có thể ý thức được, đệ chán ghét đọc sách là có lỗi với Tiền di nương, hoài nghi chính mình rất hư, thuyết minh đệ là hảo hài tử, cũng chứng tỏ đệ có lương tâm.”
Thường Âu cúi đầu không nói chuyện, trong lòng lại thả lỏng chút.
Tam tỷ nói hắn là hảo hài tử đó...
Thường Nhuận Chi nắm hai vai gầy của hắn, nói: “Vậy tam tỷ muốn hỏi đệ. Tiểu tứ, nếu Tiền di nương không nhìn chằm chằm đệ đọc sách, đệ, sẽ vui vẻ đọc sách sao?”
Thường Âu suy nghĩ một lát, mới nói: “Tuy có chút sách sẽ rất nhàm chán, nhưng tổng thể mà nói, vẫn rất vui.”
Thường Âu nghiêm cẩn nói: “Đệ thích nhất xem du ký, một số loại sách tạp đàm.”
Nói xong, giọng Thường Âu dần thấp xuống.
“Nhưng mà, di nương nói đọc sách này vô dụng, nàng hỏi nhị ca bọn họ ở Quốc Tử giam, những sinh đồ kia đọc sách gì, cũng bảo đệ đọc những sách đó... Nhưng mà đệ cảm thấy đọc mấy thứ sách đó rất chán, đệ không thích.”
Thường Nhuận Chi có chút hiểu biết.
Mặc dù nàng hiểu rõ Tiền di nương đối với đứa con trai Thường Âu này có ý muốn cho hắn hóa rồng, nhưng đối với cách thực hiện của bà thì không dám gật bừa.
Thường Âu đang ở tuổi thiên mã hành không, Tiền di nương lại muốn bóp chết bản tính của hắn, sẽ là dục tốc bất đạt.
Nguyên bản Thường Âu rất thích đọc sách, có thể là do bị Tiền di nương thúc ép, ngược lại không thích đọc sách.
Đây chính là mất nhiều hơn được a.
Thường Âu lôi kéo tay áo Thường Nhuận Chi, nói: “Tam tỷ, đã rất lâu rất lâu đệ không được ra phủ chơi, lần trước ra khỏi phủ, cũng là do tỷ mang đệ đi... Đệ muốn đi chơi.”
Thường Nhuận Chi trìu mến nhìn hắn, lập tức đáp ứng nói: “Hảo, hạ thưởng chúng ta ra phủ đi dạo. Chờ khi trở về, tam tỷ sẽ tâm sự với di nương, được không?”
Thường Âu nguyên bản thật cao hứng, nhưng khi nghe được câu cuối cùng lại có chút chần chờ.
“Yên tâm, di nương của đệ cũng không phải là người không thông tình đạt lý. Nếu không, đệ tự đi nói với di nương?”
Thường Âu lập tức lắc đầu.
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi nhỏ của hắn, đơn giản thu thập một phen, liền mang theo Thường Âu xuất môn.
Thường Âu đúng là đã rất lâu không được ra ngoài chơi, vừa ra cửa phủ, liền giống như một con ngựa hoang không có dây cương, xem cái gì cũng là bộ dáng vui vẻ.
Thường Nhuận Chi nhìn mà đau lòng.
Bình dân dân chúng đều nói hài tử nhà giàu từ nhỏ mặc kim mang ngân, ăn hương uống lạt, đó cũng là chuyện có thực, nhưng mà có một số người nhà giàu có chút nội tình, đối với hài tử nhà mình từ nhỏ đã yêu cầu nghiêm cẩn. Bọn họ hưởng thụ rất nhiều vật chất mà dân chúng tầm thường không hưởng thụ được, học tập rất nhiều, còn dân chúng tầm thường thì không tiếp xúc đến tri thức, có thể là xa xa bọn họ không có tự do tự tại giống như những dân chúng tầm thường kia.
Lần trước, Thường Nhuận Chi mang theo Thường Âu đi xem người Tiên Ti, ra phủ liền đi thẳng đến Túy Tiên lâu, cũng không có lưu lại nhiều ở trên đường.
Lúc này đây, Thường Nhuận Chi và Thường Âu đang đi dạo ở trên đường.
Có Thường Nhuận Chi làm gói tiền to đi theo, Thường Âu rộng mở cái bụng ăn nhiều đồ ăn vật dân gian.
Phía nam gạo nếp □ ba, tây bắc nhưỡng da nhi, đông nam dụ bao, người Tây Vực làm nướng túi phối nướng thịt dê, thậm chí còn có thể ngửi được hương đậu hủ thối...
Hai người đang ở một quán nhỏ phía trước ăn thịt dê xuyến, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: “Tam cô nương?”
Thường Nhuận Chi quay đầu, trong miệng còn ngậm thịt dê xuyến, khóe miệng còn dính chút thìa là, giống như một con chuột đang ăn vụn.
Lưu Đồng thấy bộ dạng nàng hiện tại hoàn toàn bất đồng với bộ dạng ngày thường, đầu tiên là ngây người sau đó lấy tay che miệng ho mấy cái, rồi mới xoay đầu qua.
Thường Nhuận Chi cũng vội vã xoay người đi, đem mấy khối thịt dê kia ăn vào miệng, cầm khăn lau sạch miệng, mới xấu hổ xoay người lại, nói: “Cửu công tử... Để huynh chê cười rồi.”
“Không có.”
Lưu Đồng lắc lắc đầu.
Nếu như, ý cười trong mắt hắn đừng hiện rõ ràng như vậy thì tốt rồi.
“Thực khéo, lại gặp được tam cô nương.”
Lưu Đồng không khỏi nhìn về phía sạp Thường Nhuận Chi đang đứng: “A đề kia, cho ta hai xuyến thịt dê.”
“Tốt thôi!”
Đại thúc nướng thịt dê xuyến vội vàng đáp một tiếng, sắc mặt dính đầy bụi hồng tràn đầy ý cười.
“Tam tỷ, ai vậy ạ?” Thường Âu đưa đầu nhỏ qua, tò mò đánh giá Lưu Đồng.
(anh rể tương lai đó Tiểu Tứ à>.< hắc hắc)
“Đây là...” Thường Nhuận Chi dừng một chút, Lưu Đồng lại cười, tiếp lời: “Ta là bằng hữu của tam tỷ đệ, đệ có thể gọi ta cửu ca.”
Thường Nhuận Chi sửng sốt, Thường Âu cũng rất biết nghe lời, nói: “Hóa ra là bằng hữu của tam tỷ á! Cửu ca huynh hảo, đệ gọi Thường Âu.”
“Trong nhà đệ xếp thứ tư?” Lưu Đồng cười nói: “Nghe tam tỷ đệ nói qua, đệ là tiểu nam tử hán trong nhà.”
Thường Âu nhất thời cao hứng nhếch miệng cười không ngừng.