____________
Thường Nhuận Chi tự nhận mình là người có tính tình ôn hòa, không dễ dàng định tội người.
Nhưng cũng không có nghĩa, nàng không biết nổi giận.
Nói cho dễ nghe thì phế Kỳ Vương phi là chị dâu của nàng, nhưng hôm nay theo thân phận địa vị, nàng ta chỉ là một thứ dân, nhìn thấy mệnh phụ có phẩm cấp lại không thèm hành đại lễ không nói, thái độ còn vô cùng xấu.
Càng đừng nói tới chuyện, nàng ta đến để xin giúp đỡ.
Tìm người giúp đỡ cũng là việc theo lẽ thường, bị người từ chối thì nhăn mặt.
Làm như nàng thiếu nàng ta không bằng?
Thường Nhuận Chi cũng lười vô nghĩa cùng nàng ta, sau khi tiễn bước, xem như nàng ta chưa có tới.
Ngụy Tử thay Thường Nhuận Chi đi xem xét cửa hàng đồ cưới trở về, nghe người trong phủ nói Kỳ Vương phi đăng môn, quay đầu thấy Thường Nhuận Chi, thấy sắc mặt nàng không tốt, cười nói: "Vương phi giận dỗi với nàng ta làm gì?"
Trái lại cũng không phải Thường Nhuận Chi tức giận, chỉ là cảm thấy có chút buồn bực.
Nàng nói: "Từ trước đến nay có giao tình không sâu cùng vài vị tẩu tử, bây giờ xem ra, vẫn là Chúc Vương phi, Lễ Vương phi biết làm người một chút. Kỳ Vương phi trước kia luôn tuân thủ quy củ, trước kia, đó là ưu điểm của nàng ta, bây giờ, không xem trọng quy cũ không nói, còn tưởng rằng mình làm đúng... Ta cũng là say."
"Ách, Vương phi không có uống rượu, sao lại say?"
Ngụy Tử cười nói: "Xem xét lại lúc nàng ta còn làm Vương phi, nghe nói bây giờ nàng ta sống chung với người cũ trong phế phủ Kỳ vương, vẫn từng có quy củ.... Phế Kỳ Vương phi cũng không nói sửa lại, bọn họ cũng bảo tồn điểm này, nhưng bọn họ có thể tiêu xài đến bao lâu?"
Thường Nhuận Chi thở dài: "Chờ xem đi, nói không chừng qua không được bao lâu, vị nhị tẩu tử này lại tới cửa."
Ngụy Tử nghĩ một lát, nói: "Nếu như bọn họ không có tiền, sinh hoạt khó khăn, đến tìm Vương phi xin giúp đỡ cũng là có thể."
"Hiện tại, nếu như nàng ta đem bán nha hoàn và người hầu trong nhà, tạm thời cũng có chút bạc. Ngươi không biết nàng ta diễn tuồng gì đâu, đến chỗ ta làm khách, trước tiên phải đưa thiếp mời thông báo, sau đó đến nhà, dẫn theo nhà hoàn, mặc xiêm y rất thể diện, đồ trang sức hết sức nghiêm túc, đối chiếu theo quy cũ lễ nghi thì nàng ta cũng từng là Vương phi, tới cửa thậm chí đi tay không, đưa còn không phải thứ tiện nghi.... Điều này làm cho ta nói cái gì cho tốt? Ta nhắc tới nàng rất quy củ, đối với tình cảnh bây giờ đều không phải chuyện tốt thì nàng ta lại la ó. Lập tức trở mặt cáo từ, lúc đi còn duy trì dáng vẻ cao môn, làm như đang khinh thường chú ý đến ta."
Thường Nhuận Chi lắc đầu cười: "Cũng không biết mấy năm nay ngoại trừ ở bên ngoài nói quy củ, nàng ta làm sao lui tới với những người khác?"
"Ở địa vị cao lâu ngày, có chút mất mặt mũi, cũng bình thường, Vương phi không cần để ý."
Ngụy Tử nói vài câu, do dự một lát nói: "Nô tì đi tuần tra cửa hàng đồ cưới của Vương phi, phát hiện một chuyện..."
"Chuyện gì?" Thường Nhuận Chi uống một hớp trà, hỏi.
Ngụy Tử để sát vào bên tai nàng, nói: "Bảo Cầm tỷ nói, gần đây Tiêu Đường thường ra ngoài đùa bỡn cùng một số hoàn khố trong kinh, sau khi về nhà nhắc tới Sầm Vương, nói là nhìn mặt mũi Tiêu Đường, muốn đài thọ bọn họ..."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nhìn Ngụy Tử, dùng ánh mắt nhìn nàng ta xác nhận.
Ngụy Tử nhẹ nhàng gật đầu.
Thường Nhuận Chi há mồm nói: "Tiêu Đường qua lại gần gũi với Sầm Vương, Vương Bảo Cầm không ngăn cản?"
"Bảo Cầm tỷ sợ là ngăn không được." Ngụy Tử than nhẹ một tiếng: "Tuổi của Tiêu Đường cũng không nhỏ, qua hai năm, có thể cưới vợ. Bảo Cầm tỷ là nữ tử, vốn không nên quản nhiều chuyện của nam hài, huống chi vị kia... Là Vương gia."
Thường Nhuận Chi buồn bực, nói với Ngụy Tử: "Phái người đi nói một tiếng, để Vương Bảo Cầm đến gặp ta."
Khúc mắc lúc trước giữa Sầm Vương cùng Tiêu Ngọc Trạch, tuy đã trôi qua, nhưng tất nhiên vẫn để lại dấu vết trong lòng Sầm Vương.
Bây giờ, nếu lại có một Tiêu Đường...
Nếu như Thường Nhuận Chi không biết, đương nhiên lười hỏi đến. Nhưng nàng đã biết, không nhắc nhở Vương Bảo Cầm, trong lòng nàng cũng cảm thấy bất an.
Ngày hôm sau Vương Bảo Cầm đến, cung kính hành lễ với Thường Nhuận Chi, nàng trực tiếp hỏi nàng ta chuyện của Tiêu Đường.
Vương Bảo Cầm cười khổ, nói: "Khiến Vương phi khổ tâm, hài tử kia... Đích xác có chút không rõ chuyện này, cho rằng có thể dựa vào Sầm Vương, tương lai có thể kiếm tiền đồ, nhưng không biết, Sầm Vương không phải có lòng ái tài với hắn... Nô tì cố ý ngăn cản, nhưng Sầm Vương..."
Thường Nhuận Chi nghe nàng ta liên tục khổ thán, biết Vương Bảo Cầm cũng là hữu tâm vô lực.
Lúc trước khi Tiêu Đường còn nhỏ, tướng mạo còn không rõ ràng, nhưng dần dà theo tuổi tác, dáng vẻ hắn ngày càng giống Tiêu Ngọc Trạch năm đó. Bị Sầm Vương theo dõi, đúng là bất đắc dĩ.
Thường Nhuận Chi hoãn hoãn, nói: "Ngươi không có mịt mờ nói cho Tiêu Đường biết, Sầm Vương có tâm tư không sạch sẽ với hắn sao?"
"Nô tì chưa nói." Vương Bảo Cầm lắc đầu: "Nếu nói chuyện này, tự nhiên không thể không đề cập thúc thúc hắn... Điều này bảo nô tì mở miệng như thế nào?"
Thường Nhuận Chi cũng thở dài.
Còn chưa đợi nàng nói tiếp, Vương Bảo Cầm lại nói: "Gần đây Sầm Vương càng thường xuyên lui tới cùng hài tử kia, dường như Sầm Vương phi cũng đã phát hiện... Nô tì có chút lo lắng, sợ Sầm Vương phi kiềm chế không được. Nô tì rất sợ, Tiêu Đường có nguy hiểm..."
Sầm Vương phi từng hãm hại Tiêu Ngọc Trạch, lại hại thêm Tiêu Đường, cũng không tính là gì.
Chỉ là mấy năm nay, từ việc Sầm Vương ở ngự tiền tố giác Thái Tử cùng phủ Phụ Quốc Công thay mận đổi đào gả ra ngoài, triệt để đối lập cùng Thái Tử, từ đó Sầm Vương phi cũng yên lặng xuống, rất ít ra khỏi cửa. Hiện tại Thường Nhuận Chi không biết tính tình Sầm Vương phi ra làm sao rồi.
Không quá hai ngày, trong kinh truyền ra tin tức lớn.
Sầm Vương bẩm báo ngự tiền, nói muốn hưu thê (bỏ vợ).
Sầm Vương phi ở trước mặt Thái Xương đế, rút roi bên hông ra, độc ác đánh Sầm Vương mấy roi.
Khi vệ binh ngăn Sầm Vương phi lại, trên mặt Sầm Vương đã có mấy vết sẹo.
Thái Xương đế lấy lý do bọn họ không tuân thủ cung quy, đuổi hai người ra ngoài. Nhưng sau khi ra cung hai phu thê vẫn không yên, từ cửa cung liên tục đánh trở về phủ Sầm Vương, làm cho người trong kinh thành đều chê cười.
Lưu Đồng ngồi trên sạp, Thường Nhuận Chi đấm lưng cho hắn, nói: "Thiếp còn tưởng rằng lục tẩu đã thu lại tính tình, không nghĩ tới vẫn mạnh mẽ như vậy."
"Nàng ta muốn sửa, nhưng thật sự bản tính như thế, sợ là không đổi được." Lưu Đồng buông tiếng thở dài: "Hoàng huynh cũng bị chuyện này làm cho đau đầu, Sầm Vương quyết tâm muốn hưu thê, Sầm Vương phi nói cái gì cũng không chịu, phỏng chừng hai người còn nháo loạn, hoàng huynh không thể cứ như vậy trực tiếp truyền ý chỉ định danh phận của bọn họ..."
Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút đồng tình với Sầm Vương phi.
Quả thật nàng ta hại mạng người, dã man tùy hứng, nhưng đặt ở hiện đại, sớm đã là tù nhân. Nhưng xét đến cùng, bây giờ nàng ta không thể tiêu tiêu sái sái để Sầm Vương hưu mình, mặt mũi bị vứt ở đâu chưa nói, e là hàng năm, nàng ra dần dần quan tâm Sầm Vương.