Lưu Đồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Phụ hoàng là loại người nào, cho dù hắn không hiểu hết mười phần cũng biết được tám phần.
Trước khi phụ hoàng bắt hắn giam vào ngục, hắn có hỏi phụ hoàng một câu.
"Phụ hoàng biết Thái Tử không tài không đức, nhưng vẫn kiên trì muốn hắn ta kế vị, nỗ lực bảo vệ vị trí Thái Tử cho hắn ta, rốt cuộc là do nhớ tình cảm với tiên Hoàng hậu hay là... Ngài không muốn thừa nhận lập hoàng trưởng tử làm Thái Tử, là quyết định sai lầm nhất từ trước tới nay của ngài?"
Biểu cảm lúc đó của phụ hoàng đã nói cho hắn biết, thật ra đáp án chân thật nhất chính là vế sau.
Phụ hoàng là một quân vương vô cùng sĩ diện. Cho nên ông ta không đồng ý thừa nhận mình sai.
Càng già càng cố chấp, càng không bỏ xuống được thể diện.
Ngũ ca hồi kinh, khiến cho phụ hoàng phế đi Thái Tử, đó là thỏa hiệp lớn nhất của phụ hoàng.
Làm sao phụ hoàng có thể nghe theo ý Ngũ ca, thả hắn ra khỏi Giam cầm sở?
Lưu Đồng mỉm cười, gật đầu nói: "Không sao, đệ biết rồi."
Thụy vương im lặng một lát: "Tiểu Cửu, Ngũ ca xin lỗi, tạm thời không có cách nào đưa đệ ra ngoài..."
"Không liên quan tới Ngũ ca." Lưu Đồng lắc đầu: "Đệ ở chỗ này sống rất tốt, không nghe tiếng không loạn tai, không công văn lao hình, thoải mái tự tại lắm."
Lưu Đồng cười nói: "Nếu bây giờ thả đệ ra ngoài, nói không chừng giao chuyện cho đệ làm, đệ còn không rõ quá trình làm việc nữa đó, vừa vặn có thể trốn việc an nhàn."
Thụy vương cũng nở nụ cười, tự mình châm trà cho Lưu Đồng.
"Ta thấy phụ hoàng có chút áy náy với đệ. Mặc dù ông ấy không thể động đậy, nói năng không được rõ ràng, nhưng vẻ mặt và ánh mắt không thể gạt được ta. Ông ấy không đồng ý để ta quá đắc ý, không đồng ý theo ý ta lắm...”
Thụy vương than nhẹ: "Tiểu Cửu phải để đệ ủy khuất một thời gian nữa, chắc là thái độ phụ hoàng cũng sẽ dần thay đổi."
Lưu Đồng gật đầu, quả thật trong lòng hắn cũng không vội.
"Sau khi Ngũ ca trở về, có gặp được Hiền phi nương nương và Ngũ tẩu chưa? Mọi người có khỏe không?"
"Lúc trước truyền ra tin tức ta bị thương nặng không trị được, bỏ mạng, mẫu phi và Ngũ tẩu đệ chịu chút đả kích, thân thể có chút gầy yếu. Bây giờ biết được tin tức đó là giả, lúc nhìn thấy ta tự nhiên thân thể tốt lên nhiều, không có gì đáng ngại." Thụy vương nói.
"Vậy còn ba chất nhi thì sao?"
"Bọn chúng đều rất tốt. Thiên Nhi đã mười một mười hai tuổi, cũng được coi là tiểu nam tử hán choai choai." Thụy vương vui vẻ nói: "Khi nghe tin giả truyền về kinh, đứa con trai này của ta đã có thể gánh được chuyện này, cũng là dựa vào hắn, Ngũ tẩu đệ mới có thể qua cửa ải này."
Lưu Đồng gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Trước khi đệ đến ngõ hẻm Trung Quan, có dặn dò Thập Tứ đệ, lúc nào hắn không có việc thì đến phủ Thụy vương dẫn ba chất nhi đi chơi, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, sợ rằng chất nhi học tính lỗ mãng của Thập Tứ thúc bọn chúng."
"Thập Tứ đệ vẫn biết tiết chế, không có không biết điều trước mặt chất tử của hắn."
Thụy vương nói chuyện nhà với Lưu Đồng, sau đó lại nói ít chuyện bằng hữu thân thích, cũng nói tới chuyện cứu Diêu gia ra ngoài. Bây giờ Diêu Trừng Tây theo hắn ta làm việc, xem như là quân sư bày mưu tính kế cho hắn ta.
Lưu Đồng gật đầu: "Tử Kinh đôi khi trông rất không biết điều, nhưng ý tưởng của hắn rất mới mẻ độc đáo. Ngũ ca nghe hắn nói nhiều, có thể sẽ có chút thu hoạch bất ngờ."
Thụy vương gật đầu đáp sau đó lại dừng một lát, nói: "Tiểu Cửu, mục đích của ta đã đạt tới, nói vậy sau này không có ai có thể uy hiếp đến an nguy người thân của ta. Bước tiếp theo, Tiểu Cửu cũng đã rõ ràng."
Lưu Đồng nhìn hắn ta, Thụy vương không có tránh né, nói: "Thái y nói, thân thể phụ hoàng ngoài thừa trong thiếu, do giận dữ mà trúng gió suýt chút nữa mất mạng. Mấy năm nay ông ấy làm lụng vất vả, ưu tư nặng nề, hơi có chút thâm căn cố đế. Mặc dù bây giờ điều trị thân thể, cảm xúc được trấn an rất tích cực, nhưng mà cũng đã bị thương căn bản, tạm thời không có giá hạc quy thiên nhưng cũng chỉ còn sống được vài năm thôi."
Lưu Đồng hơi gục đầu xuống, không biết tâm tình của mình lúc này là gì.
Khổ sở sao? Giống như có một chút.
Nhẹ nhàng thở ra? Hình như cũng có một chút.
Lưu Đồng xoa xoa hai tay, một lúc lâu sau mới mở miệng đáp: "Ngũ ca sẽ phụng dưỡng phụ hoàng sống hết quãng đời còn lại, đệ không lo lắng."
Thụy vương thấp giọng thở dài: "Trong tất cả huynh đệ người bị phụ hoàng cô phụ, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Cửu đệ, sau khi biết được tin này cũng sẽ có chút chân tình khổ sở."
Lưu Đồng nhìn hắn ta.
"Biết được việc phế Thái Tử, tranh cãi ầm ĩ muốn ở trước mặt phụ hoàng thị tật, nhưng mục đích ta và đệ đều biết rõ, hắn ta muốn phụ hoàng thu hồi chiếu lệnh phế Thái Tử."
"Kỳ vương và Lễ vương chỉ ai oán thở dài, đại khái là cảm thấy không thể nào xoay người được nữa."
"Thân thể Chúc vương không tốt, mỗi ngày hùng hùng hổ hổ, ta không quan tâm hắn, hắn cũng không có cách, chậm rãi yên tĩnh, sau khi biết chuyện thì đóng cửa không ra ngoài, làm như tị hiềm."
"Sầm vương cười to vài tiếng, nói trong hậu cung nhiều tần phi chết sớm như vậy đều ở dưới đất chờ đợi phụ hoàng lâm hạnh, bao gồm mẹ đẻ hắn, còn nói phụ hoàng để các nàng đợi lâu... Cũng may hắn còn biết đúng mực, không ra ngoài nói lời này."
"Phản ứng của đám đệ đệ hắn đều không sai biệt lắm, đều quan vọng biến hóa trên triều đình, tầm mắt hơn phân nửa là chăm chú vào trên người ta."
Thụy vương cười khổ: "Tính tới tính lui, phụ hoàng nhiều nhi tử như vậy, mọi người đối với bệnh tình của ông ấy đều không có thương tâm, cũng chỉ có mình đệ trọng tình còn có thể trầm mặc một lát, nói một câu lừa mình dối người."
Lưu Đồng không biết nên trả lời ra sao, chỉ có thể im lặng.
Thụy vương cười vỗ vai hắn: "Tiểu Cửu yên tâm, Ngũ ca sẽ không để cho đệ không nhìn thấy mặt phụ hoàng lần cuối đâu."
Lưu Đồng nhếch miệng, khẩu thị tâm phi nói: "Đệ không cần."
"Ừ, Ngũ ca biết rồi."
Thụy vương cũng không phản bác hắn, sau khi nói xong cảm thấy không khí thoải mái hơn chút ít.
"Lần trước vội vàng tới, không có trò chuyện với hai tiểu tử nhà đệ, bọn chúng đi đâu rồi?"
Lưu Đồng gọi vọng ra sân sau, chỉ một lúc thì nhìn thấy Tiểu Cảnh Dương chậm rãi bước vào. Sau khi vào nhà vô cùng lễ phép hành lễ chào hỏi: "Dương Dương gặp qua bá bá."
Thụy vương ôm lấy hắn, ước lượng cười nói: "Đứa nhỏ này thực khỏe mạnh."
"Thân thể khỏe mạnh, ăn cũng nhiều." Lưu Đồng cười nói, lại nói với Dương Dương: "Đây là Ngũ bá bá."
"Ngũ bá bá."
Tiểu Cảnh Dương vui lòng gọi, có chút ngại ngùng nói: "Thập Nhị thúc và đệ đệ ở trong hậu viên ngắm hoa dại."
Thụy vương gật đầu: "Bình thường con có dẫn đệ đệ đi chơi không?"
"Có." Tiểu Cảnh Dương gật đầu nói: "Đệ đệ rất dính con."
"Lăng Nhi biết Dương Dương mềm lòng với nó, cho nên lúc quậy phá thì kéo đại ca nó ra làm lá chắn." Lưu Đồng ở một bên giải thích: "So với Dương Dương, Lăng Nhi hoạt bát hiếu động hơn nhiều."
Thụy vương cũng không có qua lại nhiều với trẻ con nên không có kinh nghiệm tán gẫu. Sau khi hàn huyên với Dương Dương một lát thì để hắn tự đi chơi.
"Đôi mắt Dương Dương rất đẹp, màu mắt của tiểu nhi tử đệ cũng giống đệ?"
"Không có, màu mắt Lăng Nhi giống với người thường là màu nâu đậm." Lưu Đồng nói: "Nhưng mà cũng rất đẹp mắt."
Thụy vương cười gật đầu.
"Hôm nay ta trốn việc an nhàn, ở lại nơi này quấy rầy một chút."
Lưu Đồng rất hoan nghênh: "Đệ sẽ thêm hai bộ đồ ăn, đến lúc đó Ngũ ca nếm thử tay nghề của đệ nhé."