Mục lục
DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 135


Chân cũng hành động cùng lúc, đá tên còn lại ngã nhào, đụng cái rầm vào vách thang máy.


Gông cùm kìm kẹp đã không còn, Tống Hân Nghiên vội vàng loạng choạng chạy ra khỏi thang máy.


Hai con ma men không cam lòng đuổi theo.


Tống Hân Nghiên hét um lên.


Người đàn ông kia bảo vệ cô đằng sau, ra tay không lưu tình nữa, sau mấy chiêu liền đánh hai tên ma men kia kêu cha gọi mẹ, cầu xin không ngừng.


Tiếng động bên này đã dẫn bảo vệ khách sạn tới.


Người đàn ông kia vẻ mặt giận dữ: “Báo cảnh sát!”


“Vâng.”


Bảo vệ lôi hai con ma men kia đi.


Trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn còn sợ hãi, chân tay mềm nhũn.


Người đàn ông kia quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?”


Tống Hân Nghiên chống tường gắng gượng đứng vững, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã kịp thời cứu giúp.”


Lúc này cô mới nhìn người đàn ông nọ một cái.


Người này dáng người cao lớn, khí chất dịu dàng không tục tĩu, mặt mày đứng đắn đàng hoàng.


Là một người tốt.


“Tôi là quản lý khách sạn, xảy ra chuyện này ở khách sạn chúng tôi, là trách nhiệm của chúng tôi.”


Người nọ nhặt thẻ phòng lên, đẩy hành lý của Tống Hân Nghiên ra khỏi thang máy: “Tôi đưa cô về phòng.”


Sau khi quét thẻ mở phòng, anh ta lịch sự đẩy hành lý của cô vào cửa, còn mình thì đứng ngoài.


Trên mặt người đàn ông toàn vẻ áy náy đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Chuyện ngày hôm nay, bên cảnh sát nhất định sẽ đòi công bằng cho cô. Khách sạn chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Để xảy ra chuyện như vậy, thật sự vô cùng xin lỗi. Để bồi thường, tất cả khách sạn dưới danh nghĩa công ty chúng tôi sẽ phục vụ cô miễn phí trọn đời, hy vọng có thể bù đắp tổn thất tinh thần đã gây ra cho cô hôm nay.”


Tống Hân Nghiên cười cười đẩy danh thiếp lại: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, hôm nay anh đã giúp tôi mà.”


Người nọ cũng không cưỡng ép: “Vậy thì kết bạn Zalo đi, nếu có gì cần cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”


Tống Hân Nghiên không khước từ được nữa, thêm việc đối phương vừa mới giúp mình, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra kết bạn Zalo với người ta.


“Tôi tên là Lệ Anh Vũ, không biết nên gọi cô thế nào?”


“Tống Hân Nghiên.”


Lệ Anh Vũ lưu lại cái tên này, lịch sự chúc cô nghỉ ngơi tốt, sau đó mới rời đi.


Vừa xoay người, nét ôn hòa trên mặt Lệ Anh Vũ lập tức tan biến, hằm hằm rời đi.


Trợ lý Cao Trọng Lưu mới xử lý xong hai con ma men kia chạy tới nghênh đón: “Cậu ba.”


Lệ Anh Vũ quay đầu nhìn cửa phòng đã khép lại một cái: “Điều tra thân phận của Tống Hân Nghiên.”


Anh ta luôn cảm thấy cô gái này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK