Mục lục
DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 141


Qua hai giây, cô lại chán nản bổ sung thêm: “Nếu không nhận sai người, tớ cũng sẽ không lấy anh ấy, càng sẽ không hại Minh Trúc nhập viện khiến con bé chịu khổ như vậy. Bây giờ tớ cũng không biết phải bù đắp như thế nào nữa.”


Đương nhiên là Khương Thu Mộc không phản hồi.


Trời sắp sáng, Tống Hân Nghiên nằm trên giường mà không hề cảm thấy buồn ngủ.


Cứ nghĩ đến Tưởng Minh Trúc Tưởng Tử Hàn là ngực cô lại khó chịu, khó chịu đến ngạt thở.


Giờ cô chỉ muốn xách Khương Thu Mộc lên mà đánh thôi!


Cô đã gây nghiệp gì mà lại bị bạn thân hãm hại ra nông nỗi này chứ.





Sáng sớm hôm sau.


Tống Hân Nghiên kéo hành lý đến quầy lễ tân trả phòng.


Vừa xuống đến sảnh, quản lý liền tươi cười chào đón: “Cô Tống, cậu Lệ đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, xin mời cô đi theo tôi.”


Tống Hân Nghiên khéo léo từ chối: “Gửi lời cảm ơn đến cậu Lệ giúp tôi, nhưng mà không cần đâu, tôi đến để trả phòng.”


Cô đưa thẻ phòng ra.


Vẻ mặt quản lý hơi khó xử: “Cô Tống, đây là do cậu Lệ tự mình bố trí xem như xin lỗi. Nếu cô không ăn, chúng tôi cũng không biết ăn nói thế nào.”


Tống Hân Nghiên cười hòa nhã: “Ngại quá, tôi thật sự không muốn ăn. Các anh không tiện nói thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại tôi có việc gấp phải rời đi, phiền kiểm tra trả phòng giúp tôi.”


Đang nói thì Lệ Anh Vũ tới.


Quản lý như trút được gánh nặng: “Cậu ba.”


Lệ Anh Vũ xua tay với quản lý, cười nhìn Tống Hân Nghiên: “Quầng thâm mắt khá nặng, xem ra tối qua ngủ không ngon, còn khó chịu vì ngái ngủ.”


Nụ cười lịch thiệp đó của người đàn ông khiến người ta không thể tức giận được.


Tống Hân Nghiên cười bất đắc dĩ: “Anh Lệ, cảm ơn khoản chiêu đãi của anh, nhưng tôi thật sự không đói. Tôi…”


“Ục ục…”


Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bụng cô đã phát ra một chuỗi âm thanh kháng nghị.


Bầu không khí ngượng ngùng vô cùng.


Lệ Anh Vũ phì cười: “Xem ra ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi. Cô Tống, xem như nể mặt tôi đi.”


Tống Hân Nghiên hơi cạn lời, mặt tràn đầy vẻ lúng túng: “Ông trời nói lãng phí thức ăn đáng xấu hổ, cảm ơn sự nhiệt tình của cậu Lệ.”


Lệ Anh Vũ khẽ cười, nhận lấy hành lý của Tống Hân Nghiên, vươn tay làm thế mời.


Tống Hân Nghiên chỉ có thể đi theo.


Bữa sáng Lệ Anh Vũ chuẩn bị rất phong phú.


Nhân viên phục vụ bày thức ăn lên nườm nượp như nước chảy, đồ truyền thống, đồ Tây, cháo, sữa, mì đều đủ cả.


Ít mà tinh tế.


Tống Hân Nghiên lơ đãng uống hết bát cháo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK