Mục lục
DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 143


Trái tim Hoắc Tấn Trung lúc này thật sự sắp hỏng đến nơi rồi!


Anh ta đứng lặng người, trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Cậu trẻ, cậu quan tâm cô ấy… có phải hơi quá mức không?”


Trực giác đàn ông nói cho anh ta biết, khi cậu nhắc đến Hân Nghiên, ánh mắt lúc ấy có gì đó rất khác.


Lệ Anh Vũ còn nghiêm túc gật đầu: “Ấn tượng của cậu với cô ấy cũng khá tốt, nếu có thể, cậu sẽ theo đuổi cô ấy.”


“Cô ấy là bạn gái cũ của cháu!”


“Cháu cũng vừa nói rồi đấy, bạn gái cũ.”


Sắc mặt Hoắc Tấn Trung khó coi cực kỳ, cương quyết nói: “Hai người không thể đến với nhau được!”


Lệ Anh Vũ nhếch môi, nở nụ cười không rõ hàm ý: “Cháu cảm thấy ý kiến của cháu có quan trọng không?”


Anh ta vỗ vỗ vai đứa cháu trai: “Chính cháu đã bỏ qua một cô gái tốt như vậy rồi đính hôn với chị gái cô ấy. Bây giờ cháu có níu kéo cũng chỉ có mất phần mình thôi. Quay về mà đối xử tốt với cô cả nhà họ Tống của cháu đi.”


Hoắc Tấn Trung giận đến tái mặt, vừa nghĩ đến mục đích của chuyến đi này nên cố nhẫn nại, không dám bộc phát.


Anh ta nghiêm mặt lại, giọng điệu cứng nhắc: “Cậu trẻ, cháu có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.”


Lệ Anh Vũ nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Nói ngắn gọn, cậu sẽ nghe thử.”


Hoắc Tấn Trung thuật lại hết đầu đuôi câu chuyện bị ba mình cách chức.


“Cho nên cháu muốn nhờ cậu nói tốt mấy câu về cháu trước mặt ba cháu.”


“Chỉ có như vậy thôi à?”


Hoắc Tấn Trung gật đầu đầy chờ mong.


“Không giúp.”


Lệ Anh Vũ thẳng thắn từ chối.


Hoắc Tấn Trung không tin nổi: “Cậu trẻ!”


Lệ Anh Vũ bước đi: “Cháu vẫn chưa hề nhận ra mình đã làm gì sai, vì sao lại đi đến bước đường này, dù lần này cậu có giúp cháu thì lại có tiếp lần sau thôi. Trở về rồi tự mình kiểm điểm xem, chịu chút giáo huấn để ghi nhớ, lần sau không phạm phải nữa.”


“Cậu trẻ!”


Lệ Anh Vũ bước lên xe, lạnh lùng đóng sầm cửa xe lại rồi rời đi.


Hoắc Tấn Trung đứng một mình ở trước cửa khách sạn.


Người xung quanh cứ đến rồi đi, anh ta tựa như một cô nhi bị cả thế giới này vứt bỏ, không dung hợp được với mọi người.





Khu VIP khoa nhi bệnh viện Phổ Nhân.


Cánh cửa phòng bệnh của Tưởng Minh Trúc khép hờ, Tống Hân Nghiên còn chưa tới gần thì đã nghe được giọng nói nghiêm nghị của Tưởng Tử Hàn từ bên trong.


“… Ngay cả một chuyên gia cũng không mời được, tôi nuôi mấy người có lợi ích gì? Nếu đã tỉnh rồi thì tôi còn phải mời chuyên gia để làm gì? Đến uống trà với tôi à?”


Bước chân Tống Hân Nghiên khựng lại, không dám tiến lên tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK