Mục lục
DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 142


Bụng thì trống rỗng những đầu thì đầy ních, ăn không vào nổi.


Lệ Anh Vũ ân cần hỏi han: “Không hợp khẩu vị sao?”


Tâm trí Tống Hân Nghiên chỉ toàn nghĩ đến bệnh tình của Minh Trúc, ăn uống vô cùng gian nan: “Không phải, khá ngon. Chỉ là tôi ăn không vào thôi.”


Lệ Anh Vũ không hỏi thêm: “Xem ra cô đang có tâm sự. Tuy không biết là chuyện gì nhưng dù có chuyện gì xảy ra, chỉ khi ăn no thì cơ thể mới có sức để xử lý được.”


Anh ta gắp một phần xíu mại hải sản cho vào trong đĩa trước mặt Tống Hân Nghiên: “Đây là điểm tâm sáng mùi vị mới mà khách sạn chúng tôi đang phát triển, cô nếm thử xem thế nào. Nếu có thiếu sót, xin được góp ý nhiều hơn.”


Người đàn ông nở nụ cười lịch thiệp và nhã nhặn, ánh mắt ôn hòa khiến người ta khó lòng từ chối.


Tống Hân Nghiên gắp xíu mại rồi đưa lên cắn một miếng.


Mùi vị quả thật có chút khác biệt, nhưng cụ thể như nào thì cô không có lòng dạ nào để phân biệt.


Tống Hân Nghiên thở dài, đặt đũa xuống với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi anh Lệ, hiện tại tôi không có tâm tư đâu để bình phẩm kỹ hơn. Cảm ơn anh đã phí tâm, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”


Nói xong cô liền đứng dậy, mang theo hành lý bước đi, không hề để lại cho Lệ Anh Vũ cơ hội ngăn cản nào.


Lệ Anh Vũ nhìn theo bóng lưng dần khuất của Tống Hân Nghiên, môi khẽ cong lên.


“Một cô gái thẳng thắn và thú vị như vậy, thằng nhóc Hoắc Tấn Trung kia mắt mù hay sao mà bỏ vậy?”


Thế này là đang tạo cơ hội cho anh ta đấy à?


Bên ngoài khách sạn.


Ngay sau khi chiếc taxi chở Tống Hân Nghiên lái đi, có một chiếc Porsche dừng lại.


Hoắc Tấn Trung đẩy cửa xuống xe, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc taxi đã đi xa: “Hân Nghiên? Sao cô ấy lại ở đây?”


Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, anh ta mới xoay người đi vào bên trong khách sạn.


Vừa vào cửa, đúng lúc gặp phải Lệ Anh Vũ đang đi ra.


“Cậu trẻ!”


Hoắc Tấn Trung hét to lên.


Lệ Anh Vũ khựng lại.


Hoắc Tấn Trung chỉ về phía cửa: “Người rời đi trong chiếc taxi vừa rồi hình như là Tống Hân Nghiên, sao cô ấy lại ở đây?”


“Ý cháu là bạn gái cũ của cháu hả?”


Nghe được ba chữ bạn gái cũ, sắc mặt Hoắc Tấn Trung lập tức trở nên lúng túng.


Lệ Anh Vũ làm ngơ: “Tối hôm qua cô ấy ở đây, lúc nhận phóng suýt bị người ta xâm phạm trong thang máy. Cậu là quản lý của khách sạn nên đã mời cô ấy một bữa sáng xem như đền bù. Sao thế?”


Hoắc Tấn Trung lập tức quýnh lên: “Sao cậu không nói sớm?”


Sau đó liền xoay người chạy ra ngoài, muốn đuổi theo.


Lệ Anh Vũ túm anh ta lại: “Cô ấy không sao.”


“Cậu trẻ!”


Lệ Anh Vũ hờ hững nói: “Tâm trạng cô ấy có vẻ không tốt lắm, chẳng phải cháu đã bỏ người ta rồi hay sao? Bây giờ muốn đuổi theo để làm gì? Chọc tức người ta thêm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK