Mục lục
DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 150


Quá buồn cười!


Tại con phố ẩm thực ngoài trường học.


Sau khi ăn uống no say, Tống Hân Nghiên vẫy tay chào tạm biệt với Khương Thu Mộc.


Nhìn cô bạn thân đi khỏi, cô đứng đón gió lạnh để tỉnh rượu, lúc này mới kéo chặt áo khoác đi về trường.


Sắp đến cổng trường, đột nhiên có ba kẻ nát rượu say mèm xuất hiện trước mặt cô.


“Uầy, gái đẹp của trường đại học đối diện à?”


“… Tôi thích sinh viên nhất đấy, đã thuần khiết lại còn là dân tri thức.”


“Nghe nói sinh viên bọn em chơi bạo lắm phải không? Bao tiền một đêm?”


Ba người kẻ tung người hứng, có người trực tiếp bỏ tiền ra, cũng có người duỗi bàn tay thô thiển ra muốn vươn tới ngực của Tống Hân Nghiên.


Tống Hân Nghiên giật mình sợ hãi, đã tỉnh rượu hơn nửa.


Cô hoảng sợ lùi về sau, xoay người muốn chạy trốn.


Sau khi uống rượu phản ứng hơi chậm chạp, vì bị sợ hãi quá độ mà tay chân cũng mềm nhũn, không nghe theo sai khiến của bản thân. Cô còn chưa kịp chạy thì đã bị kéo lại.


“A!”


Tống Hân Nghiên giãy dụa thét lên: “Buông ra… Cứu với, có ai không…”


Tiếng kêu kinh hoàng của cô càng khiến ba con sâu rượu này thêm hưng phấn, chúng kéo cô vào một chiếc xe đang đậu ven đường.


Tưởng Tử Hàn vừa lái xe ra khỏi trường thì vừa khớp bắt gặp ngay cảnh này.


Vẻ mặt anh âm u đến cùng cực, vừa thấy đối phương nổ xe thì liền đạp chân ga và lao ầm tới.


Đối phương vừa mới khởi động xe thì đã bị đâm văng lên trước rồi dừng lại.


Mấy con ma men trên xe sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ai đó lôi ra ngoài.


Nắm đấm cứng như đá rơi xuống, từng đấm nện vào da thịt, đau đến mức khóc cha gọi mẹ.


Tống Hân Nghiên sau một phen hoảng loạn thì đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô vội bò xuống khỏi xe, nấp sau lưng người vừa mới tới.


Phản ứng bản năng của cô gái nhỏ này khiến người đàn ông cảm thấy dễ chịu hơn chút.


Ba con ma men chớp lấy thời cơ, vội bỏ chạy mất dép.


Người đàn ông lạnh lùng quay lại.


Tống Hân Nghiên run rẩy bởi ánh mắt lạnh như băng này, vô thức thụt lùi về sau.


Tưởng Tử Hàn vẻ mặt lạnh băng, hàng mày cau chặt lại.


Sau khi say rượu, Tống Hân Nghiên phản ứng chậm chạp, cô nhìn chằm chằm Tưởng Tử Hàn vài giây mới nhận ra người này là ai: “Tưởng… Tưởng Tử Hàn? Sao anh lại ở đây?”


Tưởng Tử Hàn xém chút bị chọc cười, anh nghiêm mặt, túm lấy cô rồi ném lên ghế phụ.


Vì căng thẳng quá độ cộng với tác dụng của cồn, đầu óc Tống Hân Nghiên trở nên trống rỗng.


Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế phụ: “Vừa rồi… Cảm ơn anh nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK