Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng nghẹn trong lòng nhiều chút. Hắn không muốn bị Triệu Uyển Nhu xem như kẻ thù mà trả đũa như thế đâu. Nhưng ai bảo hắn đã gây ra lỗi lầm với cô làm gì? Đúng là đáng đời!
Nếu Triệu Uyển Nhu vẫn còn có khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn, hẳn là cô sẽ nghe được những suy nghĩ đầy ấm ức và tủi thân của hắn. Nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu đã không còn khả năng đặc biệt ấy nữa. Dù vậy, cô nhìn ánh mắt và gương mặt đang cúi xuống trong im lìm của Thái Lãnh Hàn mà vẫn ít nhiều đoán được rằng tâm trạng của hắn đang không vui. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu quay người đi vào trong nhà. Vừa đi cô vừa nói:
- Để tôi vào lấy đồ xuống cho anh thay ra. Anh thích mặc bộ đồ nào? Đồ để ở đâu? Nói đi, tôi lấy xuống cho anh.
Thái Lãnh Hàn còn đang hụt hẫng vì thấy Triệu Uyển Nhu quay lưng thì đã nghe một loạt câu hỏi của cô khiến hắn đờ ra đến mấy giây. Triệu Uyển Nhu muốn giúp hắn lấy đồ thay ra? Hay là… Triệu Uyển Nhu muốn nhìn hắn… thay đồ? Đầu óc của Thái Lãnh Hàn vừa nghĩ tới đó thì cứ như chiếc xe bị c.h.ế.t máy, cứng ngắc một chỗ, đặc quánh như hồ dán. Triệu Uyển Nhu phải hỏi đến lần thứ hai, đầu óc của Thái Lãnh Hàn mới có thể hoạt động trở lại. Hắn ấp úng nói khẽ:
- Đồ đạc… tôi để trong ngăn tủ của phòng sách. Em… em cứ tùy ý lấy đại một bộ là được.
Triệu Uyển Nhu đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã nghe rồi nhanh nhẹn bước lên lầu, tiến về phòng sách. Thái Lãnh Hàn nhìn bóng lưng của Triệu Uyển Nhu khuất sau cánh cửa thì mới sực nhớ ra, trong tủ quần áo của phòng sách hắn đang giấu một thứ.
Thái Lãnh Hàn đứng bật dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống. Dù sao thì thứ đó hắn vốn định sẽ tặng cho Triệu Uyển Nhu nhưng chưa tìm được cơ hội. Nếu để cô nhìn thấy thì càng tốt, hắn sẽ nhân dịp này tặng nó cho cô để bày tỏ lòng hối lỗi. Mong là Triệu Uyển Nhu sẽ không tức giận nữa, hoặc là… chỉ cần cô bớt ghét hắn đi một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Ban đầu Triệu Uyển Nhu chỉ lướt mắt nhìn sơ qua thôi, cô vốn không muốn tò mò về đồ vật trong tủ của Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng một cái liếc mắt kia đã khiến Triệu Uyển Nhu nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ gắn hờ trên nắp hộp. Trong mẩu giấy đó có một dòng chữ được ghi khá nắn nót: “Phải tìm cơ hội tặng cho Uyển Nhu”.
Triệu Uyển Nhu suy tư một lát, rồi cầm lấy cái hộp xinh xắn kia đi xuống lầu.
Lúc Triệu Uyển Nhu đưa bộ đồ cho Thái Lãnh Hàn, hắn vội vã vào phòng tắm thay đồ ngay. Sau khi bước ra, Thái Lãnh Hàn nhìn cái áo len mà Triệu Uyển Nhu đang mặc, lại len lén đưa tay sờ sờ chiếc áo len vừa thay. Không quá khó để nhận ra kiểu dáng của hai chiếc áo len gần giống nhau, chẳng khác gì là áo cặp của một đôi tình nhân. Khóe miệng của Thái Lãnh Hàn cho dù đã rất cố gắng để khống chế vẫn nhoẻn lên thành một đường cong vui vẻ.
Ngược lại, Triệu Uyển Nhu không có phản ứng quá lớn với việc mình “mặc áo đôi” với Thái Lãnh Hàn. Cô cầm hộp trang sức rồi ngồi xuống ghế sa lon, sau đó nói:
- Ban nãy em nhìn thấy cái này trong ngăn tủ của anh.
- Có… có việc gì không?
Thái Lãnh Hàn cẩn thận hỏi, trống n.g.ự.c đã đập liên hồi nhưng ngoài mặt vẫn lạnh ngắt. Triệu Uyển Nhu liếc nhìn người đàn ông đang cố gắng tỏ ra trầm ổn kia, rồi nhẹ nhàng đặt hộp trang sức mình đang cầm trong tay lên mặt bàn, sau đó chậm rãi đẩy cái hộp tới phía trước mặt của Thái Lãnh Hàn. Nhìn thấy cái hộp trang sức quen thuộc kia, Thái Lãnh Hàn không nén được căng thẳng mà khẽ nghiến chặt răng. Triệu Uyển Nhu chờ một lúc vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn nói gì, cô đành phải mở lời hỏi:
- Cái này… là do anh mua sao?
Thái Lãnh Hàn ngần ngừ một lúc rồi gật nhẹ đầu. Triệu Uyển Nhu lại hỏi:
- Anh mua cái này là để… tặng cho em sao?
Trong lòng của Thái Lãnh Hàn không tự chủ được mà thắt nhẹ lại. Suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục khe khẽ gật đầu.