Mặc dù đã quyết định sẽ chọn cách vào làm cùng công ty với Thái Lãnh Hàn nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn còn băn khoăn một việc:
- Nhưng mà... tôi không biết gì về việc kinh doanh cả.
Thái Lãnh Hàn sững ra, hỏi lại:
- Em muốn đến công ty làm thật sao?
- Ừ.
- Vậy, em có thể làm công việc sắp xếp giấy tờ, được chứ?
Triệu Uyển Nhu gật đầu. Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười mà trong lòng đắng nghét. Vị ngọt của ly sữa đã phai nhạt đi không ít. Hóa ra, ly sữa kia cũng có cái giá của nó. Hóa ra, hắn đúng là không có tư cách để được hưởng sự ngọt ngào miễn phí.
Triệu Uyển Nhu nhìn nụ cười sượng ngắt của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng của cô vô cùng khó chịu. Nụ cười ấy không hề có một chút vui vẻ nào, thậm chí, Triệu Uyển Nhu không hiểu sao mình lại có thể cảm thấy trong nụ cười của Thái Lãnh Hàn lại ngập tràn một nỗi bi thương chua xót. Cảm giác ấy quá mãnh liệt, khiến cho Triệu Uyển Nhu cũng thấy cay cay sống mũi. Cô khịt mũi một cái, nhỏ giọng nói:
- Thật ra thì… em chỉ là muốn…
- Không sao, tôi hiểu mà. Tôi sẽ sắp xếp để em làm thư ký riêng của Tổng giám đốc. Tất cả mọi việc kinh doanh của công ty Thắng Lợi, em đều có quyền được biết và được nêu ý kiến. Bây giờ tôi phải tới công ty một chuyến. Em ở nhà cứ ngủ trước đi, không cần chờ tôi.
Thái Lãnh Hàn thấp giọng nói nhanh rồi bỏ đi như chạy ra khỏi phòng. Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Thái Lãnh Hàn đang muốn chạy trốn khỏi cô hay sao? Cô cau chặt đôi mày, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ và băn khoăn. Thái Lãnh Hàn đúng là đang có chuyện gì đó giấu giếm cô. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn đoán ra được, Thái Lãnh Hàn đang có tâm sự. Tâm trạng của anh đang rất tệ. Ấy vậy mà bây giờ anh lại còn vội vã chạy ra ngoài như thế. Mà trời thì vẫn còn chưa sáng hẳn, sương vẫn còn phủ mờ trước sân. Triệu Uyển Nhu nhìn nền trời âm u mà lo lắng. Hình như Thái Lãnh Hàn còn chưa ăn sáng.
Trong nỗi lo lắng cho sức khỏe của Thái Lãnh Hàn cùng với niềm thôi thúc muốn giải đáp thắc mắc về việc mà Thái Lãnh Hàn đang che giấu hoặc đang nghĩ linh tinh, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ đến công ty Thắng Lợi một chuyến. Đây vừa là việc công, là sự chuẩn bị bước đầu để mai này cô vào làm nhân viên của công ty Thắng Lợi; vừa là việc tư, thể hiện sự quan tâm của một người vợ dành cho chồng của mình. Nghĩ đến đấy, Triệu Uyển Nhu nóng bừng hết cả mặt, vừa tủm tìm cười vừa đi vào bếp bắt tay vào làm bữa sáng. Vì trong lòng nôn nóng, cộng với thời gian không có nhiều, không muốn Thái Lãnh Hàn phải chịu đói lâu, nên Triệu Uyển Nhu làm món nhanh gọn, đơn giản nhất mà cô biết: bánh mì và trứng ốp - la.
Từ khi còn là sinh viên, Triệu Uyển Nhu đã học nấu ăn. Thật ra, Triệu Chí Hải và Lâm Thanh Liên không quá quan trọng việc con gái cưng có thể nấu ăn được hay không. Thậm chí hai anh chị còn cảm thấy khá xót xa khi chứng kiến mấy lần Triệu Uyển Nhu nấu ăn bị bỏng tay hoặc bị d.a.o cắt trúng nên đã từng tỏ ý không cần Triệu Uyển Nhu phải biết nấu nướng gì cả. Nhưng mỗi lần Triệu Uyển Nhu tự tay nấu cơm cho bố và mẹ, cô đều cảm nhận được sự vui vẻ và cảm động của họ, đồng thời cô cũng cảm thấy hạnh phúc khi có thể tự tay làm điều gì đó để chăm sóc cho người thân của mình.
Bây giờ cũng vậy, Triệu Uyển Nhu hy vọng rằng việc cô tự làm thức ăn cho Thái Lãnh Hàn cũng có thể giúp cho anh cảm thấy vui vẻ, cảm động và hạnh phúc khi cảm nhận được rằng có người vẫn rất quan tâm đến anh, muốn chăm sóc cho anh. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn quyết định sau này sẽ thường xuyên nấu cơm cho Thái Lãnh Hàn ăn, vừa để cải thiện sức khỏe cho anh, vừa hâm nóng tình cảm, để tàng băng ngốc kia không còn suy nghĩ linh tinh và giấu giếm cô bất cứ việc gì nữa. Chẳng phải người ta vẫn thường nói rằng, con đường ngắn nhất đi tới trái tim của người đàn ông chính là đi qua dạ dày hay sao? Kiếp trước Triệu Uyển Nhu đã không chú ý đến điều này, cho nên cô đã hững hờ, để mặc cho dạ dày của Thái Lãnh Hàn bị đau, bị loét, suýt nữa là phải cắt bỏ một phần. Có lẽ chính vì thế mà con đường dẫn đến trái tim của Thái Lãnh Hàn cũng trở nên gập ghềnh khó đi, còn cuộc hôn nhân của cả hai lâm vào bế tắc đến mức ly hôn rồi cuối cùng còn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt.
Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy, việc đầu tiên cô cần phải làm chính là lo liệu chu toàn cho bữa ăn của Thái Lãnh Hàn. Mà bước khởi đầu của việc này chính là bữa sáng của ngày hôm nay. Quyết tâm đã hạ, Triệu Uyển Nhu tập trung chăm chút vào việc nấu nướng, cô muốn bữa sáng này dù cho món ăn vô cùng đơn giản nhưng phải thể hiện được sự quan tâm và trân trọng của người nấu.