Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu hôn nhau đến quên hết cả trời đất. Mãi đến khi bụng nhỏ của Triệu Uyển Nhu kêu lên vài tiếng khiến cô xấu hổ thì Thái Lãnh Hàn mới chịu ngừng lại. Nhìn gương mặt ứng hồng và đôi môi mọng thắm có chút sưng đỏ của Triệu Uyển Nhu, nụ cười của Thái Lãnh Hàn không thể kìm nén được nữa, nở ra tươi rói. Hắn nhỏ giọng hỏi:
- Em đói bụng rồi sao?
Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng gật đầu. Cô không chỉ đói bụng mà còn hơi mỏi cổ nữa. Khi còn là sinh viên, Triệu Uyển Nhu cũng từng mơ mộng về “người đàn ông lý tưởng” của mình, trong đó, ngoài các tiêu chuẩn về tính cách, dung mạo, thì cô và Vương Thiên Bích còn đưa ra thêm một tiêu chuẩn về chiều cao cho “đối tượng”. Người đàn ông đó không cần phải quá cao, nhưng cũng không được thấp hơn cô gái, tốt nhất là khi hôn nhau, người đàn ông phải cúi xuống và cô gái phải hơn ngửa lên. Hiện tại thì Vương Thiên Bích đã chọn được người đàn ông cao hơn cô nàng một đoạn, nhưng vẫn chưa thể hôn được người ta. Còn Triệu Uyển Nhu thì đã hôn được Thái Lãnh Hàn, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô trải nghiệm được cảm giác phải ngửa cổ lên khi hôn như thế này.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang ngượng ngùng xoa xoa cái cổ hơi mỏi thì Thái Lãnh Hàn đã đưa cô ra xe. Hắn dự định sẽ đưa cô đến một nhà hàng ở gần đó, gọi vài món đặc sản địa phương giới thiệu với cô. Nhưng Triệu Uyển Nhu lắc đầu:
- Chúng ta về nhà đi. Em thích được cùng ăn bữa cơm gia đình ở nhà.
Điều này lại càng hợp ý của Thái Lãnh Hàn nhiều hơn. Thế là hắn gật đầu ngay lập tức và lái xe rời khỏi nơi viếng mộ. Trên đường về, xe vẫn chạy êm như ru, nhưng trong lòng của Thái Lãnh Hàn xôn xao, náo động không ngừng vì dư âm của nụ hôn nồng nàn ban nãy. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn sợ rằng sẽ khiến Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng, xấu hổ, nên thấy cô im lặng, hắn cũng không dám nói gì thêm. Không khí cứ tĩnh lặng như thế, chỉ nghe tiếng động cơ và thỉnh thoảng có vài tiếng kèn xe vang lên điểm xuyết.
Xe chạy được một đoạn nữa thì Triệu Uyển Nhu chợt kêu lên:
- Anh Hàn, hình như là anh Trác Văn đang vẫy xe. Anh ngừng lại xem sao.
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Anh Trác Văn? Là anh Trác Văn nào vậy? Trong số tất cả bạn bè, người thân, người quen và cả kẻ thù của hắn,… hình như không có ai tên là Trác Văn cả. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời yêu cầu của Triệu Uyển Nhu mà dừng xe lại. Triệu Uyển Nhu vội hạ cửa kính xe xuống. Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn qua, đúng lúc chàng trai đang đứng bên vệ đường đưa mắt nhìn vào xe. Nhìn rõ gương mặt tuất tú kia, Thái Lãnh Hàn bỗng chốc sa sầm cả mặt mũi lần cảm xúc. Người đó chính là chàng trai trẻ tuổi vừa mới cùng Triệu Uyển Nhu cười cười nói nói khiến hắn làm đổ bình dấm trong lòng, chua đến ê ẩm cả linh hồn ban nãy.
- Anh Trác Văn, sao anh lại đứng đây?
Chàng trai tên Trác Văn kia cũng mỉm cười ấm áp như gió xuân, đáp lời:
- Chào cô. Xe của tôi bất ngờ bị hỏng, nên tôi phải chờ đón xe về thành phố. Ha ha ha… tài xế lái taxi giờ lại phải đón taxi đây này.
Chàng trai nhún vai, pha trò khiến Triệu Uyển Nhu bật cười vui vẻ. Cô quay sang Thái Lãnh hàn, giới thiệu:
- Anh Hàn, đây là anh Dương Trác Văn, là người tài xế taxi tốt bụng hôm trước đã tặng chúng ta bình trà gừng đấy.
Thái Lãnh Hàn đang cau có khó chịu, bỗng nghe Triệu Uyển Nhu nhắc tới bình tra gừng kia, cơn ấm ức nhanh chóng vơi đi một nửa. Hương vị trà gừng thơm ngọt cay nồng gợi nhớ đến bàn tay của mẹ kia khiến Thái Lãnh Hàn như bị xui khiến mà cất tiếng:
- Anh ta có cần quá giang không?
Triệu Uyển Nhu vừa sửng sốt vừa vui mừng, nụ cười lại nở ra trên môi. Xem đi, tảng băng ngốc nhà cô rất tốt bụng nhé. Cô quay ra cửa, nhắc lại lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn với Dương Trác Văn:
- Này, anh, chồng của em có thể cho anh quá giang vào thành phố. Anh có ngại không?
Dương Trác Văn cười đến vô cùng rạng rỡ:
- Dĩ nhiên là không ngại. Tôi chỉ sợ sẽ làm phiền đến vợ chồng của cô thôi.
Triệu Uyển Nhu lại quay sang nhìn Thái Lãnh Hàn. Đôi mắt của cô vừa long lanh lại vừa lấp lánh nửa như chờ đợi lại nửa như mong mỏi khiến Thái Lãnh Hàn có muốn đổi ý cũng không nỡ. Hắn chỉ có thể trầm giọng đáp:
- Chỉ phiền một chút thôi. Tôi có thể chịu được.
Triệu Uyển Nhu phụt một cái, suýt nữa là phì ra cười. Tảng băng ngốc nhà cô còn rất thật thà đây này. Thái Lãnh Hàn liếc thấy gương mặt vui vẻ của Triệu Uyển Nhu thì tâm trạng tốt hơn thêm một chút nữa. Hắn bước xuống, mở cửa sau của xe, chờ Dương Trác Văn ngồi yên vào chỗ rồi mới đóng cửa lại và trở về vị trí lái xe, khởi động máy.