Mục lục
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Lãnh Hàn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn “thằng con trai” ngốc nghếch đang hưng phấn kêu gâu gâu. Vốn là Thái Lãnh Hàn đang muốn tỏ thái độ tức giận với Ha Ha, thế nhưng nhìn thấy gương mặt hớn hở của “con trai”, ngọn lửa giận của hắn tắt lịm như bị xối nước. Thôi vậy, nhóc con vui vẻ, khỏe mạnh như vậy đã là may mắn rồi. Cho dù có bị “thằng nhóc” phá rối một chút thì Thái Lãnh Hàn cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu. Thế là ánh mắt của Thái Lãnh Hàn không hề có một chút lửa giận nào khiến Ha Ha không thèm sợ mà còn hưng phấn sủa hăng hơn nữa.

Thái Lãnh Hàn vừa bất lực vừa buồn cười. Hắn đành phải làm bộ mình đang tới giúp Triệu Uyển Nhu cởi dây an toàn, sau đó đứng dậy dựa vào ghế dựa. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt nhìn gương mặt lạnh ngắt đến sượng ngắt của tảng băng trôi nào đó mà mím miệng nén cười.

- Gâu gâu gâu!!!

Ha Ha thấy bố mẹ cứ “mải chơi” mà không chịu xuống xe, chú lại kêu gâu gâu thúc giục.

Triệu Uyển Nhu tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Thái Lãnh Hàn một cái rồi mỉm cười, hỏi nhỏ:

- Anh không muốn vào nhà sao?

- Ừm.

Thái Lãnh Hàn vẫn còn hơi chột dạ vì ý đồ hôn trôm ban nãy, chỉ hắng giọng đáp lại, không dám lên tiếng. Triệu Uyển Nhu khẽ cau mày. Cô vẫn còn nhớ tình trạng ngất xỉu đáng lo ngại của Thái Lãnh Hàn ban nãy. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không chần chừ nữa mà mở cửa bước xuống xe. Triệu Uyển Nhu đoán, nếu cô đã xuống xe rồi thì Thái Lãnh Hàn sẽ không có lý do gì ngồi một mình trên xe ngay ở c63ng nhà như thế này nữa.

Khi Triệu Uyển Nhu đẩy cửa xe ra thì đã đón ngay lấy Ha Ha ang tung hăng chạy tới. Ôm cục bông xù xù trong tay, Triệu Uyển Nhu vui vẻ nói:

- Ha Ha thật là ngoan. Chúng ta mau vào nhà thôi, để “cha của con” còn nghỉ ngơi!

Thế là Triệu Uyển Nhu vừa đùa với Ha Ha, vừa nhanh chóng đi vào nhà. Đôi mắt của cô liếc nhanh về phía cửa kính, xem trộm tình hình của Thái Lãnh Hàn. Nhưng cửa xe vẫn còn đóng kin, Triệu Uyển Nhu không thể thấy rõ được.

Thái Lãnh Hàn ngồi ở trong xe, cho đến lúc không nghe được tiếng cười của Triệu Uyển Nhu nữa thì hắn mới gục đầu vào cánh tay trái, lại len lén dùng bàn tay phải che hai mắt mình. Vừa hít sâu để trấn tĩnh tinh thần, Thái Lãnh Hàn không ngừng tự cảnh cáo bản thân phải kiên nhẫn, phải rất kiên nhẫn. Hôm nay mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nhu xem như đã có tiến bộ rất lớn rồi, Thái Lãnh Hàn biết, hắn không nên quá nóng lòng, quá nóng lòng sẽ hù dọa đến Triệu Uyển Nhu.



Một lúc sau, khi bản thân cuối cùng cũng có thể tỉnh táo lại, Thái Lãnh Hàn mới đẩy cửa xe ra để đi vào phòng khách. Chỉ là… Hắn không thấy bóng dáng bé thỏ con nhà mình dâu. Không chỉ vậy, ngay cả bóng dáng của Ha Ha cũng không thấy đâu nữa.

Không cần nghĩ ngợi quá lâu, Thái Lãnh Hàn đã có thể đoán được, nhóc con Ha Ha lại chạy đến phòng ngủ của vợ hắn nữa rồi!

Thái Lãnh Hàn tức giận nhìn về phía lầu hai. Cơn giận này hắn chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Trong phòng ngủ ở lầu hai.

Triệu Uyển Nhu ngồi quỳ bên trên thảm lông dê vừa mềm vừa nhung nhung, cô nhìn Ha Ha đang ngồi đối diện vui vẻ lè lười với mình, vừa cười vừa nói:

- Ha Ha, hôm nay mẹ rất vui vẻ đấy!

- Gâu!

Ha Ha thấy mẹ xinh đẹp nói chuyện với mình, chú lập tức vui vẻ đáp lại một tiếng. Triệu Uyển Nhu bật cười, tiếp tục “tâm sự” với “con trai”:

- Ngày hôm nay, mẹ và bố của con,… chúng ta đi dạo bên hồ đó,… là… là hẹn hò đó.

- Gâu!


- Cảnh vật rất đẹp nha, bố của con còn… hôn mẹ cữa đó.

Triệu Uyển Nhu cũng mặc kệ Ha Ha có nghe hiểu hay không, dù sao lúc nó gâu một tiếng, Triệu Uyển Nhu liền nói tiếp một câu.



- Gâu! Gâu!

- Hì hì...

Triệu Uyển Nhu vui vẻ cười, ôm gối ôm vui vẻ nằm xuống đất.

Ha Ha nằm rạp trên mặt đất nhìn mẹ xinh đẹp nằm trên mặt đất cười ngây ngô. Thế nhưng đợi một hồi lâu, chú chỉ nhìn thấy rằng mẹ xinh đẹp chỉ cười ngây ngô chứ không hề chơi với mình, Ha Ha trừng mắt nhìn, chạy ra ngoài phòng ngủ. Chú ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới phòng của cha đẹp trai ở lầu một, ngày hôm nay chú còn chưa chơi với cha đẹp trai mà.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Ha Ha đứng tại cửa phòng khách, vui vẻ kêu Thái Lãnh Hàn đang thay quần áo trong phòng.

- Nhóc con, chịu xuống rồi sao?

Gã chó điên nào đó lạnh lùng nhìn lướt qua con cẩu ngốc đang vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi. Chó con vẫn không hề cảm thấy nguy hiểm, vẫy đuôi lia lịa, mời mọc, rủ rê:

- Gâu! Gâu! Gâu...

Thái Lãnh Hàn cười một tiếng, ôm lấy Ha Ha, đi qua phòng khách, trực tiếp nhốt Ha Ha vào ổ chó của nó.

Gâu???

Ha Ha đáng thương bị giam cầm rồi. Đây là hành động vi phạm “cẩu quyền” nghiêm trọng. Ha Ha ấm ức sủa nhặng xị lên, rồi lại tủi thân rên ư ử. Thái Lãnh Hàn hạ quyết tâm phải “trừng trị” con trai. Hắn nghiến chặt răng, mặc kể những “tiếng kêu than ai oán” của Ha Ha được hẳn… năm phút thì chịu thua. Thế là hai “cha con” lại cùng nhau ra sân vường, vui chơi với nhau. Cha ném bóng, con chạy đi nhặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK