Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất để đáp lời và trấn an Triệu Uyển Nhu:
- Tôi… không sao…
Triệu Uyển Nhu không ói nữa, chỉ đưa mắt nhìn Thái Lãnh Hàn chằm chằm. Ánh nhìn của cô khiến Thái Lãnh Hàn chột dạ. Hắn cụp mắt, tránh né ánh mắt của Triệu Uyển Nhu. Dù đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nhưng tâm lý của Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể thoát khỏi những uất ức, bi thương trong “kiếp trước”. Ở “kiếp sống” đó, mỗi khi Triệu Uyển Nhu nhìn Thái Lãnh Hàn thì trong mắt cô chỉ toàn là sự căm ghét, oán hận. Thế nên, lúc này Thái Lãnh Hàn không dám nhìn lâu vào đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu, sợ sẽ lại bắt gặp những cảm xúc mà hắn không bao giờ muốn đối mặt lại một lần nữa.
Sự tránh né của Thái Lãnh Hàn, ngược lại, làm cho Triệu Uyển Nhu vừa tức giận vừa lo lắng. Rõ ràng là cô chỉ vừa chợp mắt có một lúc, thế quái nào mà gã cún to đáng yêu của cô đã trở lại thành cái tủ lạnh biết đi như trước nữa rồi vậy? Triệu Uyển Nhu mở miệng định hỏi tiếp, nhưng Thái Lãnh Hàn đã khởi động máy rồi ra vẻ tập trung lái xe lăn bánh trên đường. Vừa tức, vừa lo, vừa tủi thân, Triệu Uyển Nhu không thèm nhìn tới gương mặt lạnh ngắt của tảng băng đáng ghét nào đó nữa. Cô khoanh tay, nhắm mắt, giả vờ ngủ tiếp. Tuy nhiên, đôi tai của Triệu Uyển Nhu vẫn luôn căng lên, lắng nghe động tĩnh xung quanh, đề phòng trường hợp Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy không khỏe.
Thế nhưng Triệu Uyển Nhu vốn đang rất mệt, vừa rồi lại còn khóc một trận khiến đôi mắt của cô vốn đã mỏi lại càng thêm mỏi. Vậy nên, khi xe chạy thêm một chút nữa thì Triệu Uyển Nhu đã thiu thiu ngủ thật. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần để lái xe thật cẩn thận. Hắn cố gắng không nghĩ đến hình ảnh đầy m.áu me của Ha Ha, không nghĩ đến những bất hạnh trong cơn ác mộng “kiếp trước”, chỉ chăm chăm nhìn đường mà lái xe một cách an toàn nhất có thể.
Thái Lãnh Hàn dừng xe, cởi dây an toàn trên người, rồi mới xoay sang định gọi Triệu Uyển Nhu thức dậy. Nhưng khi Thái Lãnh Hàn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu đang hiện lên vẻ bình thản an yên trong cơn ngủ say, ánh mắt của hắn lại sâu hơn. Hắn dịch tới gần, dùng ánh mắt nặng nề để nhìn Triệu Uyển Nhu, giống như một gã sói xám to lớn đang nhìn chằm chằm chú thỏ trắng.
Đôi môi của Thái Lãnh Hàn lúc này khô khốc, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ cảm giác bờ môi mềm mại của Triệu Uyển Nhu trong buổi sáng hôm nay bên bờ hồ thơ mộng. Sau đó, Thái Lãnh Hàn ngất đi chỉ khoàng vài chục phút nhưng đã trải qua cơn ác mộng khủng khiếp kéo dài gần nửa đời người trong kiếp trước. Bây giờ nhìn bờ môi mọng nước của Triệu Uyển Nhu trong khoàng cách gần như thế, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn trào dâng rất nhiều cảm xúc. Trong đó, cảm xúc mãnh liệt nhất chính là muốn nếm lại thử vị ngọt của đôi môi quyến rũ kia.
Suy nghĩ vừa mới hình thành, gương mặt của Thái Lãnh Hàn đã kề sát đến bên cạnh gương mặt của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng Thái Lãnh Hàn không ngừng tự cổ vũ và tự an ủi bản thân mình. Chỉ hôn nhẹ một cái thôi, hắn sẽ chỉ hôn nhẹ một cái thôi, để có thể tạm thời chữa lành cho tâm hồn đang xơ xác cằn cỗi của một tảng băng cô độc bị chán ghét, oán hận rất lâu rồi. Có lẽ Triệu Uyển Nhu sẽ không biết đâu. Dù có biết, có lẽ… cô cũng sẽ không oán trách hắn đâu…
Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang ngập ngừng tự tìm động lực cho bản thân thì Ha Ha từ trong sân đã tung tăng chạy ra cổng. Cậu chàng đã chờ một lúc rất lâu rồi mà vẫn không thấy “cha đẹp trai” và “mẹ đẹp gái” bước xuống xe. Vừa nôn nóng lại vừa tò mò, Ha Ha co cẳng chạy đến bên cạnh chiếc xe, chồm cả hai chân trước lên cửa kính của xe mà gâu gâu gâu sủa toáng lên.
Khi môi của Thái Lãnh Hàn chỉ còn cách đôi môi của Triệu Uyển Nhu chỉ còn vài centimet thì Ha Ha co cẳng đập đập vào cửa kính mấy cái. Cậu chàng đã nhìn thấy “cha đẹp trai” và “mẹ xinh đẹp” rồi. Cả hai người bọn họ lại như đang nô đùa gì đó với nhau trông rất vui. Ha Ha cũng muón tham gia. Thế là cậu chàng càng sủa hăng lên.
Tiếng sủa cùng tiếng “đập cửa” của Ha Ha khiến cho Triệu Uyển Nhu giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt đẹp của cô vừa mở ra thì đến lượt Thái Lãnh Hàn giật mình lùi lại. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, nhìn Thái Lãnh Hàn, ngơ ngác hỏi:
- Về đến nhà rồi à anh?