Mục lục
Chỗ Nào Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật là không nghĩ tơi." Cung Thiên Trọng nhìn nữ tử cầm trường kiếm trong tay trước mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Cư nhiên lại ở chỗ này nhìn thấy cao đồ của Thái Thanh Kiếm Các."


Cung Thiên Trọng một thân trường bào xanh sẫm, tóc dài màu đen rũ xuống tự nhiên ở sau đầu, trước đó tai ương lao ngục chung quy để lại dấu vết trên người hắn, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, giữ mày lộ ra một cỗ mỏi mệt cùng kiệt sức, ánh trăng dừng trên khuôn mặt như ngọc của hắn, làm cả người hắn phảng phất như trong suốt.


"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"


Nữ tử đầu bạc yên lặng nhìn Cung Thiên Trọng trước mặt, không nói chuyện, nhưng thật ra đệ đệ song sinh của nàng, đứng ở vị trí phía sau Thu Diệp Lạc nói: "Tỷ tỷ, không cần phản ứng hắn, chúng ta trực tiếp động thủ!"


Thu Vũ Lạc nhắm mắt lại.


Tóc dài theo gió bay lên, cơ hồ dung nhập trong làn váy trắng tinh, trường kiếm giống như kéo dài ánh trăng trên bầu trời, muôn vàn nguyệt sương phóng ra ánh sáng rọi, một cỗ gợn sóng vô hình mắt thường không thể thấy không tiếng động khuếch tán ra.


Khi cỗ dao động này khuếch tán đến trên người Giản Thành cách một bức tường, vốn đang kêu rên Giản Thành lập tức ngưng thần, cũng không nhúc nhích, cả người đều rơi vào một trạng thái hư vô.


Sau mấy hơi thở, thân thể Thu Vũ Lạc đột nhiên hóa thành phiến phiến ánh trăng, chớp mắt biến mất, cùng nàng từ trước đến nay đều tâm linh hữu tê đệ đệ Thu Diệp Lạc cũng vèo biến mất, chỉ để lại tên kiếm tu Khang Xuân Tiền.


Sóc Nguyệt kinh ngạc nói: "Thu tỷ tỷ?"


Khang Xuân Tiền tập trung vào Cung Thiên Trọng, giải thích cho Sóc Nguyệt: "Sư tỷ hẳn là phát hiện phụ cận còn có ma tu!"


Sóc Nguyệt đột nhiên minh bạch: "Ngươi nói gia hỏa này là mồi để hấp dẫn chúng ta, kẻ gian chân chính đã chạy!?"


Nghĩ đến đây, Sóc Nguyệt trong lòng giận dữ, nàng trở tay đánh pháp quyết, cũng không biết nàng làm cái gì, hai tên ma tu Trúc Cơ kỳ rõ ràng đang chạy trốn hướng ngược lại, mà khi bọn chúng nhấc đầu, trước mắt cư nhiên lại là Sóc Nguyệt!!
"Các ngươi lưu lại cho ta đi!!"


Sóc Nguyệt lôi hai ma tu Trúc Cơ kỳ đi, trước mặt Cung Thiên Trọng nháy mắt chỉ còn lại Khang Xuân Tiền.


Cung Thiên Trọng như cũ không nhúc nhích, hắn vẫn là đứng tại chỗ, tùy ý Khang Xuân Tiền một kiếm đâm tới.


Hắn rũ mắt, phảng phất như không có bất luận dục vọng cầu sinh nào.


Cung Thiên Trọng cảm thấy mình sẽ không chết.


Nhưng tên trưởng bối ma môn trông cậy vào hắn để dụ người tên Thành Hạo sẽ không nhìn hắn chết.


Chủ nhân vô danh giữ huyết huyền của hắn cũng sẽ không để hắn chết.


Còn về Khang Xuân Tiền trước mặt..........


Phụt ——!


Một kiếm của Khang Xuân Tiền đâm thủng lá phổi trái của Cung Thiên Trọng, nháy mắt kiếm khí bén nhọn lạnh băng phá hủy kinh mạch trong cơ thể Cung Thiên Trọng.


Thần hồn Cung Thiên Trọng đã sớm vỡ nát, giờ phút này không hề chống cự gặp một kích này, tức khắc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị kiếm khí kích phát, trực tiếp bay ra ngoài, xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích.


Khang Xuân Tiền: "............"


Tên tiểu ca này lần đầu tiên đi theo sư huynh sư tỷ xuống núi tức khắc có điểm mộng bức.


Từ từ, hình như không đúng chỗ nào?


Gia hỏa này thật sự là ma tu sao?


Cung Thiên Trọng thở hổn hển, gian nan mà ho khan đem huyết phun trào đến mũi đều nhổ ra, lúc này mới có thể hô hấp không khí mới mẻ.


Hắn hữu khí vô lực ngã trên mặt đất, dư quang khóe mắt thấy được tên kiếm tu kia sau một lúc chần chừ, quả nhiên thật cẩn thận đi tới.


Cung Thiên Trọng cảm giác một cỗ linh lực lạnh lẽo nâng thân thể hắn, đem tư thể vốn dĩ nằm sấp đưa qua.


Khang Xuân Tiền dùng linh lực lật tên ma tu kia lại, sau đó cách thật xa hỏi: "Uy, ngươi........."


Hắn tốt xấu còn nhớ nhóm sư trưởng trước khi xuống núi đã phân phó, dù cho địch nhân trọng thương hấp hối, cũng không thể thiếu cảnh giác, càng không thể tùy tiện tới gần.


Cho nên tu thể của Khang Xuân Tiền rất là thú vị, tuy rằng đang nói chuyện cùng Cung Thiên Trọng, hắn lại tùy thời đều ngự kiếm mà chạy trốn.


Cung Thiên Trọng thấp thấp mà nở nụ cười.


Đôi mắt hắn nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, con ngươi màu đen kia sáng đến làm người ta sợ hãi, hắn mở miệng, thanh âm thấp cực kỳ: "Kính Long Lăng."


Khang Xuân Tiền sửng sốt, lặp lại: "Kính Long Lăng?"


Cung Thiên Trọng lại phun ra một miệng máu, chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng đen, cuối cùng chỉ thể dùng thanh âm lớn nhất nói: "Muốn biết hết thảy, đều ở Kính Long Lăng!"


Nói xong, Cung Thiên Trọng liền ngất đi.


Khang Xuân Tiền vẻ mặt mờ mịt, lời này có ý gì?


Khang Xuân Tiền thử thăm dò từ rất xa đánh lại một đạo kiếm khí, Cung Thiên Trọng không nhúc nhích, tựa hồ đã chết.


Khang Xuân Tiền tức khắc rơi vào tình huống khó xử, nhưng vào lúc này, Sóc Nguyệt lại giống như là diều hâu quắp lấy gà con, dùng một loại dây thừng đặc thù trói hai tên ma tu đã trở lại.


Khang Xuân Tiền đại hỉ: "Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi xem người nọ!"


Hắn một lần nữa kể lại sự tình đã trải qua cho Sóc Nguyệt, Sóc Nguyệt tức khắc tâm sinh thương hại: "Được rồi, người nhìn hai tên gia hỏa này, ta đi nhìn hắn."


Nàng đem hai tên ma tu trên tay giao cho Khang Xuân Tiền trông giữ, chính mình đi đến bên cạnh Cung Thiên Trọng, thử hai cái liền khẳng định nói: "Hắn sắp chết, đích xác không có miêu nị cùng bẫy rập gì."


Sóc Nguyệt do dự một chút, vẫn là lấy đan dược tốt nhất trong ngực ra, nhét một viên vào trong miệng Cung Thiên Trọng.


Khang Xuân Tiền nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Muốn cứu hắn sao?"


Sóc Nguyệt sắc mặt cổ quái nói: "........Hắn không phải nội ứng của các ngươi sao?"


Khang Xuân Tiền: "...........Ha?"


Sóc Nguyệt thở dài: "Vừa rồi thời điểm ta cứu trị hắn, phát hiện thần hồn hắn từng trải qua tra tấn, tuy rằng là tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu thật sự chiến đấu, chỉ sợ thực lực chỉ mạnh hơn Trúc Cơ kỳ một chút đi."


Khang Xuân Tiền kinh ngạc nói: "Trải qua tra tấn?"


Hắn kinh ngạc mà nhìn Cung Thiên Trọng sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, có chút không thể tưởng tượng.


Trước đó chính là hoàn toàn không nhìn ra a! Ít nhất uy thế Kim Đan kỳ phát ra không có chút sơ hở nào đâu!


"Xem lời nói hắn trước khi ngất đi, chỉ sợ là có liên hệ cùng Thu tỷ tỷ, ma môn cũng muốn dùng hắn làm mồi dụ tu sĩ chính đại sau lưng người này, chỉ là không nghĩ tới lần này chúng ta tới nhiều người như vậy!"


Sóc Nguyệt tuy rằng chưa từng chưởng quản Huyễn Thiên Bộ, nhưng chung quy cũng là đại đệ tử đích truyền của Huyễn Nguyệt phong, xem nhiều tất nhiên kinh nghiệm phong phú, cơ hồ nháy mắt liền chỉnh đốn những manh mối hỗn độn lại: "Thu tỷ tỷ cùng Thu đạo hữu đi ứng đối ma tu âm thầm ẩn núp, ta cũng đi qua hỗ trợ."


Sóc Nguyệt hỏi Khang Xuân Tiền: "Ngươi một người trông ba người bọn họ, không sao chứ?'


Khang Xuân Tiền tự tin nói: "Không thành vấn đề." Hắn nghĩ thầm, đánh không lại vẫn có thể chạy.


Sóc Nguyệt gật đầu: "Vậy bên này giao cho ngươi."


Nói xong, Sóc Nguyệt trở tay hợp lại, đem Linh khí hình lựa thả ra trước đó thu lại.


Lụa màu trắng nháy mắt biến mất, toàn bộ hoàng cung nháy mắt thay đổi bộ dáng, nơi xa có linh lực kích động, ánh lửa nổi lên bốn phía, còn có rất nhiều người phàm tục vô thố, cũng có thủ vệ hoàng cung hô to gọi nhỏ.


Khang Xuân Tiền kinh ngạc nói: "Đây là........."


Sóc Nguyệt: "Ta trước đó đem không gian phụ cận chặn lại, trong lâu bát giác còn có người phàm tục ở bên kia, ngươi cứ mang theo ba tên ma tu này trốn bên kia một lúc."


Khang Xuân Tiền trên mặt đồng ý, trong lòng nhưng thật ra thay đổi cái nhìn với Sóc Nguyệt.


Khang Xuân Tiền là một trong ba tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các một đường đồng hành cùng Sóc Nguyệt, tất nhiên cũng hiểu đại khái tính cách của Sóc Nguyệt, nói dễ nghe thì ta tính cách thiện lương, nói khó nghe thì chính là quá thánh mẫu, hoàn toàn không nhìn được có người bị thương hoặc bị tính kế.


Nếu không phải nàng thật sự là đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, có trong tay mệnh bài của Đại Nhật Tiên Tông, ba người bọn họ đều cho rằng đây là hàng Tây Bắc (Tây Bắc - 西贝 kết hợp với nhau thành chữ 贾 đồng âm với chữ 假: giả)


Giờ phút này nhìn thấy Sóc Nguyệt dứt khoát lưu loát giải quyết hai tên ma tu, lại trong nháy mắt ngăn cách chiến trường, dời đi người phàm, cùng với thời khắc suy nghĩ cẩn thận đến tiền căn hậu quả, sau đó cho ra quyết định chi viện......


Trong lòng Khang Xuân Tiền không tự chủ được dâng lên một cỗ bội phục.


Hắn nhìn thân ảnh Sóc Nguyệt biến mất trong bóng đêm, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Đệ tử đích truyền Đại Nhật Tiên Tông a..... cũng rất lợi hại a."


Khang Xuân Tiền lắc đầu, xoay người tiến vào thiên điện, thi triển mê thuật với người phàm, làm cho bọn họ đều an tĩnh lại, chính mình ngồi ở cửa điện, lẳng lặng chờ.


Một bên khác, toàn bộ hoàng cung đều biến thành chiến trường.


Thu Vũ Lạc một mình độc đấu hai gã ma tu Kim Đan kỳ, Thu Diệp Lạc ngăn trở một tên ma tu Kim Đan, bọn họ đánh phi thường kịch liệt, không chỉ phải đều phòng ma tu dùng người phàm làm tấm mộc, còn phải cẩn thận hộ vệ hoàng cung bắn tên trộm.


Nơi này dù sao cũng là quốc gia phụ thuộc của Quy Nguyên Tông.


Giản Thành trốn ở trên gác mái gần đó, xa xa mà nhìn trận chiến này, thần sắc bình tĩnh, thơ ơ.


Kiếm tu từ trước đến nay có thể vượt cấp khiêu chiến, ba ma tu kia khẳng định không phải là đối thủ của Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc đôi tỷ đệ này.


Giản Thành cần đề phòng chính là kể đang ẩn nấp như cũ.


Nói thật, đêm nay thu hoạch vượt xa Giản Thành sở liệu.


Nháy mắt khi Thu Vũ Lạc đem một tên ma tu Kim Đan kỳ dẫn ra, Giản Thành mới làm rõ sao lại thế này.


—— Cung Thiên Trọng bại lộ, cũng trở thành mồi để hấp dẫn hắn xuất hiện.


Giản Thành lập tức minh bạch vì sao Cung Thiên Trọng không hồi lại tin tức, không có tin tức.


Giản Thành lúc trước lưu lại bí pháp trên người Cung Thiên Trọng có thể đảm bảo tin tức không bị tiết lộ, ma môn muốn có được tin tức người sau lưng Cung Thiên Trọng, chỉ có thể đem Cung Thiên Trọng coi như con mồi.


"Thật là không xong a." Giản Thành cười khổ lắc đầu, hắn nghĩ tới, Cung Thiên Trọng lúc ấy giả trang thành Thương Vũ, chính là trở thành bằng hữu của mình, tin tức này cũng không khó tra, một khi Thiên Quý lão nhân biết điểm này, Cung Thiên Trọng tất nhiên sẽ xong đời.


Giản Thành tự nhủ: "Cần phải đem Cung Thiên Trọng vớt ra."


Bất quá dù cho đi vớt Cung Thiên Trọng, cũng cần một vài kỹ xảo.


Thiên Quý lão nhân biết hữu nghĩ giữa Cung Thiên Trọng cùng Thành Hại, như vậy khi Cung Thiên Trọng bị xem như con mồi mà thả ra, Thiên Quý lão nhân sẽ không đi theo sao?


Giản Thành cười lạnh, hắn mới không tin đâu!


Mồi?


Cung Thiên Trọng nhiều lắm tính là mồi giả, ba tên ma tu Kim Đan kỳ kia mới là mồi chân chính.


Giờ phút này bên người Cung Thiên Trọng tất nhiên có Thiên Quý lão nhân ẩn dấu, hắn nếu tùy tiện lộ diện, nhất định bị Thiên Quý lão nhân nhân cơ hội này đánh lén.


Giản Thành nhắm mắt lại, ngón tay nhanh chóng động động, hơn mười pháp quyết như nước chảy hiện lên.


Nếu đã thấy rõ ma môn tính kế, Giản Thành cũng bắt đầu hành động.


Trong thiên điện bên lâu bát giác, Cung Thiên Trọng hơi thở mong manh nằm trên mặt đất, tựa hồ giây tiếp theo liền chết.


Ở cách hắn không xa có một nam hài, nam hài trúng mê thuật của Khang Xuân Tiền, rõ ràng hẳn là ngất đi rồi, nhưng giờ phút này lại trợn tron mắt, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm biến hóa của Cung Thiên Trọng.


Liền ở nháy mắt nhịp tim Cung Thiên Trọng ngày càng mỏng manh, toàn thân Cung Thiên Trọng đột nhiên rung động một chút, cũng không chịu khống chế mà mở mắt.


Đó là một đôi con ngươi đen phiếm đỏ, khác hoàn toàn với con ngươi đen của Cung Thiên Trọng.


Nam hài rũ mắt, lộ ra một tia mỉm cười.


Tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK