Mục lục
Chỗ Nào Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu rừng nhìn qua một mảnh yên lặng.


Nhưng mà một ngày trước, Tiêu Thâm Thủy ở chỗ này lăn lê bò trườn đi loanh quanh, sau đó chật vật mà bất đắc dĩ chạy trốn ra ngoài.


Một canh giờ sau, Yến Phi cầm kính bàn theo dõi nơi Tiêu Thâm Thủy chạy qua, tiêu trừ toàn bộ dấu vết lưu lại.


Lại một canh giờ, Cung Thiên Trọng đuổi theo những dấu vết đó, lại có ý xấu để lộ những dấu vết đó ra một lần nữa.


Lại qua một canh giờ, một lão nhân nhìn qua như là gia gia nhà bên xuất hiện ở rừng cây.


Lão chỉ là nhìn nhìn, liền lộ ra cười lạnh, hắn lắc đầu, lẩm bẩm: "Tiểu tử Cung Thiên Trọng này, tâm nhãn thật là xấu, Yến Phi cũng là xuẩn, cũng không nhìn ra Tiêu tiểu tử kia lưu lại tín hiệu cầu cứu sao?"


Tiêu Thâm Thủy vẫn chưa lưu lại bất luận ám hiệu hay tín vật gì, mỗi vị trí hắn dừng lại ở trong khu rừng này tập hợp lại, là có thể hình thành nên một loại ký hiệu đại biểu cho cự tuyệt ở trong Đại Nhật Tiên Tông.


Lão nhân này đúng là Thiên Quý lão nhân, lão đã đánh với tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông nhiều năm, cơ bản quen thuộc hiểu rõ thủ đoạn của đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, đương nhiên không rõ ràng lắm với bộ phận trung tâm, nhưng thủ đoạn nhỏ của Tiêu Thâm Thủy lại bị lão liếc mắt một cái liền nhìn ra.


Thiên Quý lão nhân cười tủm tỉm mà nói: "Như vậy sao có thể đã xong? Cần phải gia công thêm một chút."


Thiên Quý lão nhân điểm điểm ngón tay vào trong rừng cây, thực nhanh một vài dấu vết đã xảy ra biến hóa vi diệu, lão nhân lại cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, thân ảnh hóa thành một đạo khói, biến mất.


Lão nhân này đi được ba canh giờ, thân ảnh Lan Hải chưởng tôn rốt cuộc xuất hiện ở trước rừng cây.


Ông nhìn kĩ dấu vết Tiêu Thâm Thủy lưu lại, trong lòng lửa giận tăng vọt, tập hợp các vị trí hắn dừng lại hợp thành một ký hiệu: Cứu mạng!


Lan Hải chưởng tôn hít sâu một hơi, không chút do dự đuổi theo.


Lan Hải chưởng tôn đi được ba canh giờ, Giản Thành rốt cuộc tới nơi rừng cây vô số người dừng lại này.


Nhìn đến dấu hiệu Tiêu Thâm Thủy lưu lại, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.


Bởi vì Trần Húc Chi đã nói với hắn có khả năng có Hóa Thần lão tổ ám sát Lan Hải chưởng tôn, cho nên Giản Thành từ lúc ban đầu liền giải trừ cấm chế với lực lượng thần hồn, đứng ở chỗ rừng rậm này, Giản Thành chỉ cần phóng xuất linh giác, liền cảm giác được một cảm giác nóng rát đau đớn.


Đây là linh giác nhắc nhở hắn, từng có tu sĩ có cùng đẳng cấp với hắn từng ở đây, cũng từng động tay động chân!!


Giản Thành đồng dạng nhận ra ám hiệu cứu mạnh, nhưng mà trong mắt hắn, ám hiệu này bốn phía đều lập lòe linh lực của Hóa Thần lão tổ, rõ ràng như ngôi sao giữa trời đêm vậy, sắc mặt Giản Thành lập tức đen như đáy nồi.


Phỏng đoán của Trần Húc Chi thành sự thật.


So với Trần Húc Chi, Giản Thành còn biết nhiều hơn một chút.


Đời trước Linh Nguyệt chưởng tôn vẫn luôn mất tích, trước sau không ai biết nàng ở đâu, Diệp Vô Cấu sau khi trở thành chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, cũng từng thỉnh người bói toán hành tung của Linh Nguyệt chưởng tôn.


Đưa ra kết luận là, Linh Nguyệt chưởng tôn ở giữa sinh tử, nguy hiểm bên cạnh, tùy thời có thể sẽ chết, nhưng vẫn tồn tại như cũ.


Nguyên nhân bởi vì kết luận này, Diệp Vô Cấu mới miễn cưỡng yên tâm lại.


Tu sĩ từ trước đến nay đều đối diện với sinh tử, chỉ cần Linh Nguyệt không chết, tương lai hết thảy đều có khả năng.


Nhưng nếu như đời trước khi phục kích Linh Nguyệt chưởng tôn, Thiên Quý lão nhân cũng ra tay thì sao?


Linh Nguyệt chưởng tôn đích xác không chết, nhưng bị Thiên Quý lão nhân bắt đi, thực lực của nàng so với Lan Hải chưởng tôn thì kém hơn, sức bật cùng lực công kích không đủ, dưới sự ra quét của Hóa Thần lão tổ, khả năng quang cùng biến ảo của nàng thực dễ dàng xuyên qua, khả năng bị bắt lấy cơ hồ là trăm phần trăm.


Tâm Giản Thành chìm vào đáy cốc, ma môn tựa hồ đang trù tính cái gì, lần tính kế này cơ hồ là một vòng lại một vòng, hơn nữa chuyện của Trần Húc Chi ở đời trước, trong đó khẳng định có âm mưu gì đó.


Giản Thành hít sâu một hơi, biểu tình trầm tĩnh xuống, mặc kệ ma môn muốn làm gì, hắn đều phải phá vỡ hết!!
Có lẽ là càng thâm nhập, hắn có thể tìm được hết thảy chân tướng.


Nghĩ đến đay, Giản Thành không hề nhìn theo dấu vết của Tiêu Thâm Thủy, mà là truy tung tung tích của Thiên Quý lão nhân.


Sau khi Giản Thành rời đi hai ngày, thân ảnh Diệp Vô Cấu rốt cuộc xuất hiện trước khu rừng.


Nàng là tu sĩ Hóa Thần, dù cho không có tu vi cao thâm của Thiên Quý lão nhân, nhưng vẫn có thể nhận ra dấu vết của Tiêu Thâm Thủy lưu lại không quá thích hợp.


Thần sắc Diệp Vô Cấu càng thêm lãnh, lửa giận trong lòng ngược lại làm cho nàng càng thêm bình tĩnh.


Tin tức Linh Nguyệt chưởng tôn mất tích đã truyền ra, đối với ma môn quấy rầy hôn sự của nàng, vây công sư muội của nàng, còn có ý đồ giết chế Lan Hải chưởng tôn, lửa giận của Diệp Vô Cấu cơ hồ đang bên bờ bùng nổ.


Nàng lựa chọn phương pháp giống với Giản Thành, truy tung theo dấu vết tu sĩ Hóa Thần lưu lại!


Thực nhanh, thân ảnh Diệp Vô Cấu cũng biến mất.


Vô số người xẹt qua rừng cây này.


Khoảng cách thời gian liền phá lệ trở nên quan trọng, tin tức tình báo truyền lại lại càng quan trọng trong quan trọng,


Trước hết gặp xui xẻo còn chưa phải là Tiêu Thâm Thủy, mà là Yến Phi.


Khi Giản Thành đang truy tung Thiên Quý lão nhân, hắn còn không quên ra lệnh cho Cung Thiên Trọng.


Đừng truy tung, đánh bay Yến Phi!


Cung Thiên Trọng nhận được mệnh lệnh, lập tức hóa trang lên sân khấu.


Hắn xuất hiện ở trước người Yến Phi, ngăn cản Yến Phi truy tung.


Yến Phi: "Sư huynh?!" mặt gã đầy khiếp sợ.


"Nha, Yến Phi, ngươi nên xưng hô ta là sư thúc." Cung Thiên Trọng ngoài cười nhưng trong không cười, bày ra sự tàn nhẫn cùng tiện của ma môn vô cùng nhuần nhuyễn: "Thời điểm ngươi trợ giúp Tú Thủy trước đó, ngươi có phải cảm thấy nhất định có thể dẫm trên đầu ta a."


Hắn nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người: "Quả thực vọng tưởng!"


Nhìn Cung Thiên Trọng mỉm cười mắng mình, Yến Phi cảm thấy đây là kẻ giả trang đi?


Cung Thiên Trọng gã nhận thức cũng không phải dạng người đàng hoàng tự phụ như vậy, biểu hiện địch ý rõ ràng như vậy a?


Yến Phi: "Là ta không đúng, sư thúc chờ có sinh khí."


Gã cũng là người co được giãn được.


"Chỉ là sư thúc có thể nhường một chút hay không? Để ta hoàn thành nhiệm vụ trước? Nếu không làm hỏng mệnh lệnh của tông môn, ngươi với ta đều không dễ công đạo lại."


Cung Thiên Trọng không chút để ý nói: "Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, chuyện đuổi theo Tiêu Thâm Thủy sẽ do ta tiếp nhận, còn về ngươi............"


Ngón tay hắn khẽ rung, một cây huyền nửa trong suốt vô thanh vô tức lao ra khỏi lòng bàn tay, nam tử tóc đen thanh y nhu hòa cười: "Để cho ngươi tự mình cảm thụ một chút, khoảng cách giữa ngươi với ta đi."


"Thức tỉnh ý niệm không biết tự lượng sức mình của ngươi."


Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi bùm bùm đánh nhau rồi.


Cung Thiên Trọng cố ý nhục nhã Yến Phi, trong lòng tính toán thời gian, tận lực kéo dài.


Thiên Quý lão nhân giấu mình ở chỗ tối, nhìn tranh đấu nội bộ giữa đệ tử tông môn nhà mình, tuy rằng trong lòng lý giải, thậm chí năm đó lão cũng như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đầy đầu hắc tuyến = =


Trong lòng lão nhân tức giận mắng vài câu nhãi ranh, đơn giản trực tiếp vòng qua đồ tôn cùng tằng tôn chuẩn bị đánh lên, trực tiếp đuổi theo Tiêu Thâm Thủy.


Linh lực dao động khi Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi đánh nhau thực nhanh liền bị Lan Hải chưởng tôn phát hiện.


Lan Hải chưởng tôn có mục tiêu xác định, tốc độ càng thêm nhanh, vèo một cái không đến vài phút liền xuất hiện trước Yến Phi cùng Cung Thiên Trọng.


Cung Thiên Trọng từng gặp qua Lan Hải chưởng tôn, hắn xoay người liền chạy.


Yến Phi không phải ngốc tử, nhìn thấy phản ứng của Cung Thiên Trọng, gã cũng muốn chạy.


Chính là Lan Hải chưởng tôn là một tu sĩ Nguyên Anh, lại đang thịnh nộ, sao có thể bắt trật?


Ông chưởng một cái, bắt hết lại.


Cung Thiên Trọng là tu sĩ Kim Đan, Lan Hải chưởng tôn bỏ qua Yến Phi chuẩn bị tra khảo Cung Thiên Trọng.


Cung Thiên Trọng lập tức cật lực bán đứng đồng đội, hắn chỉ vào Yến Phi lớn tiếng nói: "Tiền bối! Trong tay gã có kính bàn, có thể theo dõi người!!"


Yến Phi: Ta triệt để câm nín!


Lan Hải chưởng tôn bỏ qua Cung Thiên Trọng bắt lấy Yến Phi.


Yến Phi không chút nghĩ ngợi trở tay ném kính bàn từ trong ngực ra.


Lan Hải chưởng tôn theo bản năng bắt lấy kính bàn, Cung Thiên Trọng một kẻ lên trước một kẻ lui về sau, phần thành hai phương hướng chạy.


Lan Hải chưởng tôn lười phản ứng hai tên tu sĩ ma môn kia, sau khi ông bắt được kính bàn nhìn kĩ, liền thấy trên kính bàn lớn bằng lòng bàn tay có một đoàn linh lực màu đỏ, kia đúng là linh lực của Tiêu Thâm Thủy!


Đúng là ma môn trước đó bắt được Tiêu Thâm Thủy, rút ra linh lực của Tiêu Thâm Thủy, mới có thể lợi dụng điểm này để chế tạo ra kính bàn chuyên dùng để theo dõi.


Lan Hải chưởng tôn nhìn đến kính bàn, lửa giận cơ hồ muốn thiêu đốt hết lý trí của ông đến như không còn, nhưng thực nhanh ông liền ý thức được một chuyện.


Ma môn bắt Tiêu Thâm Thủy, còn lấy linh lực của hắn đi chế tạo kính bàn để theo dõi?


Lan Hải chưởng tôn đột nhiên nhìn về phía trước.


Đã gần đến bờ hồ, lại đi lên trước, cây rừng thưa thớt, sẽ biến thành bờ cát.


Lan Hải chưởng tôn đột nhiên cảm thấy, con đường trước mắt này, hoặc là nói vị trí của Tiêu Thâm Thủy, giống như một cái động đen nhánh, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt ông.


Lan Hải chưởng tôn đột ngột mà bình tĩnh xuống.


Vởi vì có bẫy rập, bởi vì sẽ tử vong, bởi vì sẽ lâm vào khổ chiến.......... cho nên liền không đi sao?


A, sao có thể!!


Ngọn lửa trong lòng bàn tay Lan Hải chưởng tôn phụt lên, trực tiếp thiêu nát kính bàn trong tay.


Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông, không có hạng người tham sống sợ chết!!


[ Linh Nguyệt chưởng tôn: = =]


.......... Đương nhiên cũng không thể lỗ mãng hành sự.


Lan Hải chưởng tôn nhắm mắt, giây tiếp theo trường bào màu xanh biển trên người thay đổi, biền thành màu đen thẫm.


Lại qua vài giây, bên cạnh trường bào màu đen thực nhanh xuất hiện mấy điểm màu trắng.


Cùng lúc đó một đầu tóc đen của Lan Hải chưởng tôn cũng biến thành thuần trắng, sau đó ông lấy ra một khối ngọc bội màu trắng treo bên hông, lại lấy ra hai cái vòng tay, mỗi tay một cái, cuối cùng lấy ra một cái túi, mở ra miệng túi, một chút kim quang từ trong túi lai ra, ở trong không khí lập lòe vài cái, thực nhanh liền biến mất.


Lan Hải chưởng tôn sau khi võ trang hạng nặng, lại lấy ra một cái đài ba tầng, bốn phía tiểu đài có rào chắn, mặt trên có khắc phù văn rậm rạp, trên mặt bàn cũng có phù văn tinh xảo phức tạp đồng dạng, mặt trên còn khảm chín viên linh thạch thượng phẩm, đây đúng là đại truyền thừa của Luân Hồi Cung Đoạt Mệnh Đài.


Cái gọi là Đoạt Mệnh Đài, cũng không phải là cướp lấy tính mạng của người khác, mà là từ trong tay của Diêm Vương cướp lấy tên họ của tu sĩ hấp hối, đổi lại mà nói, ngoạn ý này có thể vô hạn bổ sung năng lượng, lịch đại cung chủ của Luân Hồi Cung đều sẽ luyện hóa Đoạt Mệnh Đài, ôn dưỡng Linh khí này, có thể nói là trấn cung chi bảo của Luân Hồi Cung.


Khi một vú em ( ý nói người chơi vai trò buff máu cho đồng đội trong game í) tròng lên mình toàn bộ buff, bao gồm phòng ngự chống cự né tránh cộng thêm vô hạn hồi phục, cho dù là chiến trường hung hiểm nhất, như vậy cũng dám xông vào một lần đi?


Lan Hải chưởng tôn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông vào.


Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi chạy trốn thành công.


Sau đó họ lại đánh nhau tiếp = =


Nga, thuộc tính giết hại lẫn nhau này đã cắm sâu trong tư duy của ma tu a, làm cho bọn họ một lần nữa trở thành đèn báo hiệu cho Giản Thành.


Giản Thành cũng không cần phải thông qua khế ước để hỏi Cung Thiên Trọng, trực tiếp buông ra cảm giác cẩ tu sĩ cấp Hóa Thần, linh lực dao động của hai người khi đánh nhau quả thực chói lọi, căn bản không xem nhẹ được.


Dựa theo thời gian của Linh Nguyệt chưởng tôn bên kia mà tính, đã qua hai ngày.


Giản Thành nhận được tin báo của Trần Húc Chi: Diệp Vô Cấu xuất sơn.


Cho nên khi Giản Thành nhìn thấy Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi cư nhiên còn đang triền đấu, Giản Thành thiệt tình bội phục Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi.


Nhìn ở Cung Thiên Trọng tự mình xâm nhập nơi hiểm địa, Giản Thành khi xẹt qua hai người, hữu nghĩ nhắc nhở Cung Thiên Trọng.


"Còn đánh ư? Diệp Vô Cấu đang ở phía sau ta, phòng chừng chỉ còn một ngày lộ trình."


Diệp Vô Cấu có truyền tống trận của tông môn để dùng, cho nên tốc độ tới cũng không chậm.


Động tác của Cung Thiên Trọng dừng một cái, sắc mặt trắng bệch.


Giản Thành lại bổ sung một câu: "Nữ nhân kia tiến giai, hiện tại là đại năng Hóa Thần nha!"


Cung Thiên Trọng hít hà một hơi, nội tâm điên cuồng cảm tạ Giản Thành, không nhìn tới Yến Phi, hướng nơi khác nhấc chân chạy như điên.


Chỉ còn Yến Phi ở tại chỗ thở dốc, đcm, Cung Thiên Trọng đầu óc vào nước rốt cuộc cũng cút đi.


==========================


Tác giả có lời muốn nói:


Lan Hải chưởng tôn [vú em]: Ta có thể làm T!


Diệp Vô Cấu [DPS]: Ta có thể làm vú em không?


Bạch Anh chưởng tôn [T]: Sư tỷ sư đệ sư muội bị đánh! TA phải làm DPS xử lý toàn bộ địch nhân!


Linh Nguyệt chưởng tôn [chỉ huy]: Ngượng ngùng ta rớt mạng..............

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK