Mục lục
Chỗ Nào Không Đúng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tục nói, một núi không thể có hai hổ, trừ phi một đực một cái.


Trận pháp đồng dạng cũng ẩn chứa đạo lý mộc mạc như vậy, đặc biệt Nhập Dung vì tăng mạnh hiệu quả của bí thuật Hải Thị Thận Lâu, hắn bố trí là trận pháp âm dương, vốn dĩ Hoa Điệt cùng Bạch Nguyệt Liên đều là Trúc Cơ sơ kỳ, đều là đệ tử chủ phong tu luyện Dương Diễm Hỏa, linh lực cùng một gốc, lực lượng cùng thuộc tính trận pháp phi thường cân đối tương xứng, hiệu quả thật tốt, thần hồn hai người sắp đồng bộ xuất thể.


Nhưng vào lúc này, một con sứa nướng từ trên trời giáng xuống.


Còn là một con sứa yêu thuộc tính thủy Kim Đan kỳ, cũng bùm một tiếng nện trên người Bạch Nguyệt Liên.


Nhập Dung cả người đều mộng bức.


Oa! Hương vị con sứa nướng này thơm quá!!


Giây tiếp theo hắn mới phản ứng lại, không đúng! Trận pháp sắp nổ!!


Nhập Dung không chút nghĩ ngợi xoay người liền chạy, mà sự thật cũng như hắn sở liệu, vốn dĩ sắp thoát thể Hoa Điệt cùng Bạch Nguyệt Liên đồng thời rơi bùm xuống đất, lực lượng thuộc tính âm của trận pháp đột nhiên tăng mạnh lập tức áp chế lực lượng thuộc tính dương, cũng thành công nghiền phá trận pháp che giấu Nhập Dung bố trí trước đó.


——sứa yêu là Kim Đan hậu kỳ, so với Nhập Dung còn cao hơn nửa cái tiểu cảnh giới, lực lượng bộc phát ra tất nhiên mạnh hơn so với Nhập Dung.


Ngẫm lại một chút, ở trong một mảnh nước sôi đột nhiên ném một mẩu băng, trận pháp phóng xuất ra lực lương thuộc tính âm liền bắt mắt giống như độ nóng cấp tốc tăng lên trong nhóm nham thạch này .


Tu sĩ đang tìm kiếm linh hỏa ở trong sơn thạch đều khiếp sợ nhìn đỉnh núi bên kia cư nhiên bị đóng băng!!


Đóng băng!!


Oa! Đây mới là kỳ quan chân chính!


Cảnh tượng ngọn núi đóng băng làm cho mọi người há hốc mồm, sau đó giây tiếp theo đám linh hỏa trong một tảng nham thạch lớn này đều hùng hổ vọt qua.


Cái này làm cho các tu sĩ ở trong núi trong lòng đều dâng lên cảm giác phức tạp, bởi vì đám linh hỏa này hành động giống như là........... cmn anh em có người tới phá phách mau xử lý nó!


Kỳ cảnh tự nhiên như vậy tất nhiên hấp dẫn lực chú ý của các tu sĩ, mọi người không hẹn mà cùng chạy như bay đến ngọn núi hình cổng vòm kia.


Giờ phút này hiện trường một mảnh hỗn độn.


Nhập Dung khoảng cách gần nhất, cũng bị đông lạnh thành cột băng.


Vài phút sau, cỗ lực lượng đóng băng này biến mất, giống như là phản công, độ nóng của ngọn lửa càng cao.


Nhập Dung khôi phục lực hành động, hắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt không tự kiềm được toát ra thần sắc cuồng nhiệt.


Lực lượng của sứa yêu kia đang dần dần biến mất, lực lượng ngọn lửa đang tăng lên, nháy mắt khi hai cỗ lực lượng này đạt đến cân bằng, hắn liền có thể phát động trận pháp!!!


Còn về Tú Thủy có chuẩn bị tốt hay chưa, Nhập Dung căn bản không quan tâm.


Hắn rơi vào trong một loại cuồng nhiệt, thả ra toàn bộ cảm ứng, cẩn thận cảm thụ hai loại lực lượng bên này giảm bên kia tăng.


Nhưng có một số việc cũng sẽ không lấy ý tưởng của một người mà xảy ra.


Sứa yêu sau khi rơi vào trận pháp, trực tiếp đánh vào trên người Bạch Nguyệt Liên, hơi thở lạnh băng thuộc về Nguyên Thủy Âm Liên trong cơ thể Bạch Nguyệt Liên làm cho sứa yêu tỉnh táo lại.


Sứa yêu hóa thành một lớp màng, gắt gao bao lại thân thể Bạch Nguyệt Liên, cũng phóng xuất ra lực lượng của mình.


Nó đóng băng đỉnh núi.


Nhưng đây là sân nhà của ngọn lửa, lực lượng của sứa yêu cũng không phải là vô cùng vô tận, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ vài phút.


Sau đó một màn làm cho Nhập Dung trợn mắt há mồm xuất hiện.


Sứa yêu nó, nó phân thân!!!


Sứa tự mình phân thân!!


Phân thân ra trên trăm con sứa!!! Còn đắp thành thang trời!!


Cuối cùng một con sứa cao nửa người bọc Bạch Nguyệt Liên, theo thang trời liền bay lên!!!


Loại cảnh tượng này quá mức không thể tưởng tượng, thể cho nên thẳng đến khi sứa yêu đã bay lên trời cao, Nhập Dung mới phản ứng lại.


Nhập Dung theo bản năng muốn ngăn trở, nào nghĩ đến nhóm sứa thang trời sau khi đưa sứa yêu lên trời liền toàn bộ rơi xuống, những con sứa con đó rất có kỹ xảo, một phần duy trì thuộc tính âm cần để duy trì trận pháp, một phần ý đồ bao vây Nhập Dung, ngăn trở Nhập Dung ra tay.


Chờ khi Nhập Dung bổ ra mấy con sứa ngăn ở trước mặt hắn, sứa yêu đã sớm cuốn Bạch Nguyệt Liên bay đi.


Nhập Dung: "................"


Trận pháp thiếu hụt một nửa, này còn làm như thế nào?


Nhập Dung tức đến mạt phát xanh, hắn trở tay bắt lấy Hoa Điệt, tính toán trước chạy trốn sau lại bố trí trận pháp!


Chỉ tiếc giờ phút này đã chậm, tu sĩ khác bị dị trạng hấp dẫn vọt lại đây, Nhập Dung vì không muốn bại lộ chính mình, chỉ có thể lưu Hoa Điệt lại hấp dẫn tầm mắt những người khác, nhân cơ hội này ẩn vào chỗ tối.


Hà Minh nhìn Hoa Điệt nửa chết nửa sống trên mặt đất, sắc mặt đại biến.


Lần thăm dò bí cảnh này tất cả mọi người đều phi thương hài hòa, vì sao Hoa Điệt lại thân bọ trọng thương?


Hắn vội vàng tiến lên nâng Hoa Điệt dậy, vận chuyển linh lực, sau khi ổn định thương thế Hoa Điệt, hắn mới đánh thức Hoa Điệt.


"Hoa sư huynh?"


Quỷ xui xẻo Hoa Điệt từ từ chuyển tỉnh.


Hà Minh quan tâm hỏi: "Hoa sư huynh , đã cảy ra chuyện gì? Vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"


Hoa Điệt đầy đầu mờ mịt, hắn lẩm bẩm nói: "Ta hình như bị người đáng lén."


"Bị ai?" Lâm Dữu lập tức nói: "Hoa sư huynh, ngươi nhìn thất bộ dáng đối phương không?"


Biểu tình Hoa Điệt trống rỗng như cũ, hắn cảm thấy chính mình bị mất đi một đoạn ký ức: "......ta không nhớ rõ."


Hà Minh nhíu mày, nói với Lâm Dữu: "Bộ dáng Hoa sư huynh không đúng lắm."


Lâm Dữu cũng ngồi xổm xuống: "Ta kiểm tra một chút."


Thực nhanh Lâm Dữu đưa ra kết luận: "Đây giống như thiếu hụt ký ức sau khi bị đoạt xá."


Thân là tu sĩ Luân Hồi cung của Tinh Hải phong, trình độ trị liệu của Lâm Dữu cực cao, sau lời hắn nói ra, tu sĩ xung quanh tức khắc khe khẽ nói nhỏ.


"Chẳng lẽ bí cảnh có tu sĩ có ý đồ đoạt xá?"


Trong lòng mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma.


Hà Minh cất cao giọng nói: "Mọi người không cần kinh hoảng, chỉ cần mọi người kết bạn đi, đối phương liền không có khả năng có cơ hội xuống tay."


Lâm Dữu nâng Hoa Điệt dậy, nói với Hà Minh: "Chúng ta trước tiên tìm một nơi an toàn đi, Hoa sư huynh cần trị liệu cẩn thận."


Hà Minh gật đầu.


Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông kết đội rời đi, tu sĩ Thái Tố Cốc thấy thế cũng sôi nổi kết bạn mà đi, nhưng thật ra mấy tu sĩ ngoài tông môn lại đơn độc mà đi.


Nhập Dung làm bộ làm tịch lẫn vào trong đám người phụ thuộc tông môn hoặc là tu sĩ ngoại tông, thần sắc âm lãnh ủ dột.


Hắn cần giúp đỡ.


Ánh mắt Nhập Dung cùng một nữ tu trong lúc lơ đãng đối diện, sau đó từng người tách ra.


Nữ tu kia lộ ra tươi cười điềm mỹ, nàng đứng dậy, ôn nhu nói: "Nếu tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông cùng Thái Tố Cốc đều cùng nhau rời đi, vậy chúng ta kết bạn mà đi đi, như vậy tương đối an toàn."


Có người tán đồng, có người phản đối, tán đồng ở lại, phản đối tự rời đi, nữ tu thần sắc dịu dàng, thiện giải nhân ý tiếp đón tu sĩ dư lại.


"Nếu mọi người lúc sau muốn kết bạn đồng hành một đoạn thời gian, không bằng từng người tự giới thiệu mình một chút đi."


Nàng xinh đẹp cười: "Tiểu nữ tử tên là Vân Phỉ, không biết chư vị xưng hô như thế nào?"


Nàng báo chính là tên thật.


Mà lưu lại có năm tu sĩ.


Vân Phỉ là một, Nhập Dung là hai, còn lại ba người, trong đó có một vị là tu sĩ Tà Tâm Tông, hai vị khác mới là tu sĩ tiến vào nơi này thí luyện chân chính.


Vì tu sĩ Tà Tâm Tông kia tươi cười: "Cửu ngưỡng đại danh."


Sau đó gã đột nhiên ra tay, một chưởng đem người bên cạnh vỗ đến miệng hộc máu, Nhập Dung đồng thời ra tay, trút toàn bộ lửa giận vì trận pháp thất bại trước đó ra, trực tiếp duỗi tay hoàn toàn đi vào cơ thể một tu sĩ khác, năm ngón tay trắng nõn nắm chặt thần hồn đối phương.


Thần hồn kia thống khổ la hét chói tai, lại không có phát ra bất cứ thanh âm nào.


Vân Phỉ cười ngâm ngâm nói: "Sư huynh tựa hồ tức giận? Phát sinh chuyện gì?"


Nhập Dung giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười làm người sởn tóc gáy.


"Tú Thủy biết mục tiêu nhiệm vụ ở đâu, các ngươi có hứng thú không?"


Ánh mắt Vân Phỉ cùng tu sĩ Tà Tâm Tông kia đồng thời sáng lên.


Sứa yêu bay a bay, bay đến nửa đường, xoạch ngã xuống.


Giản Thành nhìn con sứa từ trên trời giáng xuống, sờ sờ cằm, hắn nói với Cung Thiên Trọng bên người: "Muốn ăn sứa nướng không?"


Cung Thiên Trọng nhìn sứa yêu Kim Đan kỳ, ước lượng một chút thực lực trúc cơ của mình, uyển chuyển nói: "Lỡ có độc thì sao?"


Giản Thành thuận miệng nói: "Chút độc này, thiêu là được."


Sứa yêu nhìn hỗn đản trước đó đánh mình thành tiểu bánh bánh, oa khóc lớn.


Nó khóc tê tâm liệt phế, cảm thấy chính mình sắp chết a!


Giản Thành vô ngữ nhìn sứa yêu bên cạnh nước mắt không ngừng chảy ra, tức giận nói: "Ngươi khóc cái gì?"


Sứa yêu nói: "Hu hu hu——ta sắp chết a!" T^T


"............" Giản Thành khóe miệng rút rút, hắn duỗi tay xách sứa yêu lên, ước lượng hai cái, thực nhẹ.


Vừa mới phân thân xong, sứa yêu biến thành sứa con, không có chút trọng lượng.


Giản Thành hơi dùng sức một chút, bọt nước rơi đầy xuống, nhìn con sứa tựa hồ đang co lại, Giản Thành lắc lắc đầu.


"Quá nhỏ, không đủ ăn."


Hơn nữa con sứa này khóc đến rối tinh rối mù, Giản Thành luôn có loại cảm giác mình đang khi dễ tiểu bằng hữu.


Lại tưởng tượng, bí cảnh phong bế nhiều năm lần đầu tiên mở ra, con sứa này trong hồ là một bá chủ, căn bản không ai tranh đoạt với nó, nhưng còn không phải là ngốc bạch ngọt sao?


Giản Thành khó được dâng lên một cỗ tâm trắc ẩn, hắn lắc lắc sứa, một bộ dáng nói lời thấm thía: "Sứa con, thành thành thật thật ở trong hồ tu luyện là được, không có việc gì chạy ra làm gì?"


Sau đó không đợi con sứa trả lời, sứa con bị Giản Thành xem như quả bóng ném về hướng hồ.


Sứa: a a a a ——!


Nó biến mất ở chân trời.


Cung Thiên Trọng lấy tay che nắng, nhìn sứa biến mất nơi chân trời, thở dài nói: "Ngài đối với con sứa yêu này thật tốt."


Ai, nếu đối với phân thân sóc đen của hắn cũng tốt như vật, dù cho ném tới chân trời hắn cũng nguyện ý!!


Giản Thành lại không phản ứng Cung Thiên Trọng, hắn nhìn một cây hoa sen khi con sứa bay đi bị rớt lại, biểu tình thực quỷ dị.


"Oa! Trách không được con sứa yêu này chạy ra."


Giản Thành tiến lên nhặt Nguyên Thủy Âm Liên trên mặt đất, tấm tắc nói: "Nguyên lai là tới tìm bảo vật a, đáng tiếc bị ta cắt ngang."


Cung Thiên Trọng: "........................."


..........WTF? Cung Thiên Trọng đầy đầu là dấu chấm hỏi, vì sao còn một gốc Nguyên Thủy Âm Liên?


Từ từ! Bản thể của Bạch Nguyệt Liên là Nguyên Thủy Âm Liên!!


Chẳng lẽ đây là Bạch Nguyệt Liên?


Giản Thành nhìn đến biểu tình quỷ dị mà kinh tủng của Cung Thiên Trọng, nhịn không được đắc ý dạt dào mà nói: "Bất ngờ không? Nguyên Thủy Âm Liên ma môn các ngươi muốn đều ở trên tay ta."


Hắn đắc ý cười to: "Ha ha ha ha ha ha! Muốn không? Cầu ta a!!"


"........"Cung Thiên Trọng theo bản năng mà nói: "Nga, ta cầu ngài."


Thiên a nếu như bắt được Bạch Nguyệt Liên, có lẽ hắn có thể nhân cơ hội này đổi lại huyết huyền của mình đâu?


Giản Thành trở tay nhét Nguyên Thủy Âm Liên vào túi càn khôn của mình, cười đặc biệt tiện: "Cầu ta cũng không cho ngươi ~"


Cung Thiên Trọng: "..........."


====================


Hoa Điệt: Ta bị đánh lén, ta đã tỉnh, ta an toàn.


Hoa Điệt: Ngô, ta cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK