Roro sắp đến giờ vào lớp, nhưng Roro buồn ngủ quá hiuhiu 😢
****
Chẳng lẽ......
Thế giới hiện giờ nàng tiến vào, là một thế giới cấu thành từ tiểu thuyết?!
Bắc Vũ Đường suy nghĩ kỹ hơn về ý tưởng này.
Là một người đọc, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên, trở thành nhân vật vô hình Tất Tư Vũ. Ả lợi dụng mình biết mọi việc, cố ý tiếp cận Bắc Vũ Đường, cướp toàn bộ cơ duyên của nàng, để phòng ngừa hậu hoạn, ả cố tình để lộ việc Bắc Vũ Đường là lô đỉnh tốt ra trước mặt mọi người, mượn tay người khác giết Bắc Vũ Đường.
"Ta nghĩ đúng hay không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tuy là hỏi, ngữ khí lại rất chắc chắn.
[Ký chủ thông minh.]
Nghe được câu trả lời của Minh, Bắc Vũ Đường không biết nên cảm thấy vui vẻ hay bi kịch vì mình trả lời chính xác nữa.
"Dựa theo nội dung cốt truyện, nguyên chủ dùng tẩy tuỷ đan, thay đổi thể chất thuần âm thành biến dị Lôi linh căn, trở thành đồ đệ của Đệ nhất tu sĩ giới Tu Chân Thương Quyết, cuối cùng phi thăng thành tiên, đúng không?"
[Không tệ, có tiến bộ.]
Bắc Vũ Đường đã hiểu, quỹ đạo ban đầu chính là những gì mình vừa nói.
Giờ vì một u hồn không biết từ đâu tới đoạt xá Tất Tư Vũ, biến quyển tiểu thuyết thành tu chân Mary Sue NP. Nguyên nhân chính là vì, sau khi Tất Tư Vũ trở thành đồ đệ của Thương Quyết, ả thu rất nhiều đệ tử thiên tài, trở thành nhập mạc chi tân của ả.
Nhập Mạc Chi Tân/入幕之宾: những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật
Trong đám nam nhân này có loại hình ôn nhu – Đại đệ tử phái Điên Thương, có loại hình cuồng dã – Vương tử nhân thú, còn có loại giết người như ma – Ma Quân, còn cả loại thanh mai trúc mã – Bách Lý Tầm Phong, vân vân...
Đám nam nhân này đều không biết sự tồn tại của đối phương, mãi đến cuối cùng biết rồi, vì không khiến ả khó xử, chủ động ở chung một cách hoà bình, cùng có được Tất Tư Vũ.
Không biết có phải vì cướp đi mọi thứ từ nguyên chủ huỷ là do vận khí ngập trời của ả, phàm là nam nhân ả gặp, chỉ cần có một chút thực lực thì đều ái mộ ả.
Đám nam nhân này có một điểm chung, đó là chỉ cần lên giường của ả thì đều không rời khỏi ả được nữa. Đây cũng là lý do đám nam nhân nhân trung long phượng kia nguyện ý cùng có được ả.
Sau khi biết tiền căn hậu quả rồi, Bắc Vũ Đường cũng có phần nắm chắc.
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh, vốn là sương mù mênh mông giờ đã rõ ràng hẳn.
Giờ nàng đang trong khảo nghiệm tiến giai của tông môn.
Trong Ẩn Tiên Tông, mỗi ba năm sẽ cử hành khảo nghiệm một lần, đệ tử có thể thông qua khảo nghiệm có thể tiến lên bậc cao hơn. Chẳng hạn như, nếu bạn là đệ tử tạp dịch thì có thể thông qua khảo nghiệm trở thành ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử thông qua khảo nghiệm có thể trở thành nội môn đệ tử.
Nội môn đệ tử thông qua khảo nghiệm có thể trở thành đệ tử tinh anh.
Càng lên cao thì càng khó.
Đương nhiên, nếu bạn trở thành nội môn đệ tử hoặc đệ tử tinh anh, địa vị và đãi ngộ trong tông vô cùng phong phú.
Bắc Vũ Đường dù là con của trưởng lão cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm.
Giờ nàng đang tiếp thu khảo nghiệm để từ nội môn đệ tử trở thành đệ tử tinh anh. Quan vừa rồi, tiến vào ảo cảnh, là khảo nghiệm tâm tính của một người.
Bắc Vũ Đường đứng lên, ra khỏi huyệt động.
Nàng vừa rời khỏi huyệt động, một thân ảnh màu hồng nhạt đã nhào lên đón.
"Vũ Đường, rốt cuộc tỷ cũng ra rồi. Ta biết ngay là tỷ có thể thành công mà." Nữ tử mặt như đào hoa, dáng người lả lướt hấp dẫn, đôi mắt ô lưu linh động, lúc này trong mắt ả đang tràn đầy vui sướng.
Bắc Vũ Đường nhìn người tới, khoé môi không tự giác cong lên, "Muội cũng không tệ, có thể thông qua khảo nghiệm của đệ tử nội môn."
Người này không phải ai khác, đúng là Tất Tư Vũ.
Nếu không biết gương mặt thật của ả, chỉ nhìn đơn thuần ả lúc này thôi, chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được ả là người độc ác như thế.
Hiện tại Tất Tư Vũ đã ăn Tẩy tuỷ đan vốn thuộc về nguyên chủ, trở thành biến dị Lôi linh căn. Chỉ là, ả gạt mọi người, mọi người đều vẫn nghĩ ả là Phế vật Tứ linh căn.
Tất Tư Vũ cười ngượng ngùng, "Chỉ là ta may mắn thôi."
Bắc Vũ Đường lại nhàn nhạt nói: "Tư chất Tứ linh căn của muội có thể trở thành nội môn đệ tử, trong toàn tông môn đã là sự tồn tại hiếm hoi. Ta không thể so sánh với muội, muội chớ khiêm tốn. Muội muội Tư Vũ tốt của ta hoàn toàn không kém bất cứ một ai."
Bắc Vũ Đường vừa dứt lời, mọi người đều sôi nổi nhìn về phía Tất Tư Vũ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Tất Tư Vũ lại trở nên khác đi.
Tất Tư Vũ thích bị người khác truy phủng, nhưng là phải có thực lực và chỗ dựa, giờ ả không có gì cả, nếu bị người khác chú ý, đối với ả mà nói, không phải chuyện gì tốt.
Ả hồ nghi nhìn Bắc Vũ Đường, muốn tìm một điểm gì đó trên mặt nàng, lại không phát hiện được gì.
Nếu không có câu cuối cùng kia, ả còn tưởng nàng nhằm vào ả.
Tất Tư Vũ suy nghĩ như vậy, ngoài mặt vẫn e lệ nói: "Vũ Đường, muội được vậy còn không phải nhờ tỷ. Nếu không có tỷ, muội cũng không thể trở thành nội môn đệ tử đâu."
Mọi người nghe ả trả lời thế thì cũng hiểu ra. Không nghĩ về ả nữa, mà quy thành công hiện tại của ả là nhờ người Bắc gia.
Bắc Vũ Đường nghe ả nói thế, ý cười bên môi càng đậm.
Quả là lợi hại, dăm ba câu đã đánh mất sự nghi ngờ của mọi người.
Nhưng mà, ả nói rất đúng, nếu không có Bắc gia, không có Bắc Vũ Đường, ả không là gì cả.
"Muội quá khiêm tốn, hai chúng ta cùng tu luyện, ta giờ mới khó khăn đạt được đến Trúc Cơ hậu kỳ thôi." Bắc Vũ Đường vẻ mặt u oán trên ghẹo.
Một câu nói lại khiến người có tâm chú ý.
Tư chất hai người khác nhau, có thể nói là như trời với đất. Tốc độ tu luyện của hai người cũng khác nhau như trời với đất. Bắc Vũ Đường hấp thu linh khí một canh giờ, Phế linh căn phải tốn đến hai thậm chí ba ngày mới được bằng vậy.
Chênh lệch xa như thế, tốc độ tu luyện đã sớm khác biệt.
Lại lui một bước mà nói, Tất Tư Vũ dù dính hào quang của Bắc gia, lấy được không ít đồ tốt trong tay họ, nhưng so với thiên chi kiêu nữ Bắc Vũ Đường thì vẫn là gặp sư phụ.
Một biến dị linh căn có tài nguyên tốt nhất, còn khắc khổ tu luyện mới đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Một phế vật Tứ linh căn không có tài nguyên, không ngừng nỗ lực tu luyện, tu vi kinh người đạt Trúc Cơ kỳ.
Phải biết rất nhiều phế Tứ linh căn cả đời không lên được Trúc Cơ kỳ, dù có lên được Trúc Cơ kỳ, đại đa số cũng phải mất ba mươi đến năm mươi năm.
Mà Tất Tư Vũ mới mười lăm tuổi, trẻ như vậy đã dễ dàng đạt tới.
Nói là dính hào quang của Bắc gia thì khó giải thích quá rồi.
Không ít người đều nhìn Tất Tư Vũ bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đều đang suy đoán trên người ả có thiên tài địa bảo nào không mà lại tiến giai nhanh như vậy.
Tất Tư Vũ chú ý tới ánh mắt họ, trong lòng thầm mắng Bắc Vũ Đường lắm miệng.
"Vũ Đường, không phải chúng ta hẹn Bách Lí ca ca cùng đi chợ sao. Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi thôi." Tất Tư Vũ lôi kéo Bắc Vũ Đường ra khỏi Thí Luyện Trường.
Bắc Vũ Đường thấy mục đích đã đạt được, cũng mặc kệ ả lôi kéo mình.
Hai người ra đến đại môn của tông môn thì thấy một thân ảnh thon dài đã chờ ở cửa, gã mặc một bộ phục sức tinh anh màu lam nhạt, khí chất nho nhã, giống như một công tử bước ra từ bức hoạ.
Tất Tư Vũ nhìn thấy nam tử kia, đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ là giấu tốt tình yêu vào sâu trong mắt.
"Bách Lí ca ca." Tất Tư Vũ ngọt ngào gọi.
Bách Lý Tầm Phong thấy ả tới, ánh mắt nhu hoà, khoé môi lãnh ngạnh cũng không tự giác cong lên. Khi quay đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường thì vẫn như vậy, chỉ là nụ cười nhạt đi rất nhiều.
Đối với loại chuyển biến này, Bắc Vũ Đường kiếp trước say mê tu luyện không nhìn ra, nhưng Bắc Vũ Đường hiện tại mà nói, rõ ràng quá rồi đó có được hay không!
Bách Lý Tầm Phong ôn nhu nói: "Chúc mừng Vũ Đường sư muội trở thành đệ tử tinh anh."
Tất Tư Vũ đứng bên nghe gã nói, ra vẻ tức giận: "Bách Lí ca ca thật bất công, không chúc mừng ta, chỉ chúc mừng Vũ Đường tỷ tỷ. Hừ, quả nhiên trong mắt Bách Lí ca ca chỉ có Vũ Đường tỷ tỷ."
Kiếp trước, nguyên chủ Bắc Vũ Đường vẫn luôn cho rằng Bách Lý Tầm Phong thích mình. Nguyên nhân chính là vì nghe nhiều mấy câu kiểu này, mà đương sự lại không phản bác, dần tạo thành một ảo giác, cho rằng Bách Lý Tầm Phong yêu nàng ấy.
Bách Lý Tầm Phong cười rất bất đắc dĩ, chỉ là nụ cười đó còn mang theo tia sủng nịch: "Được rồi, là ta không tốt. Chúc mừng Tư Vũ đáng yêu của chúng ta trở thành nội môn đệ tử."
Tất Tư Vũ hờn dỗi trừng gã một cái, sau đó ôm tay Bắc Vũ Đường, nói với nàng: "Vũ Đường tỷ, chúng ta đi. Đừng để ý đến huynh ấy."
Bắc Vũ Đường nhìn hai người hỗ động, hoàn toàn đang tú ân ái trước mặt vị hôn thê.
Bọn họ thật lớn mật, hoàn toàn không sợ Bắc Vũ Đường nhìn ra. Có lẽ, bọn họ chắc chắn người ngu xuẩn như Bắc Vũ Đường không nhìn ra.
Thật ra nói nguyên chủ ngốc cũng không quá chính xác. Đơn giản là vì nàng ấy coi hai người là những người thân cận nhất, tin cậy nhất, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
Bọn họ đi chơi một chợ gần Ẩn Tiên Tông nhất.
Ẩn Tiên Tông có rất nhiều đệ tử đến đây mua bán đồ.
Bọn họ ngự kiếm phi hành mà đến, Bắc Vũ Đường thấy Bách Lý Tầm Phong và Tất Tư Vũ triệu kiếm ra, đứng lên nó. Nàng tò mò đánh giá tiên kiếm trôi nổi trên không trung, cảm thấy rất thần kỳ.
Hai người Bách Lý Tầm Phong thấy nàng chậm chạp đứng đó không động, rất kỳ quái.
Tất Tư Vũ lên tiếng hỏi: "Vũ Đường tỷ, tỷ sao vậy?"
"Không sao, vừa nãy ta khảo nghiệm nên hơi mệt."
Tuy rằng nàng đã tiếp nhận mọi thứ của nguyên chủ, bao gồm cả công pháp, nhưng mà trước giờ nàng chưa từng vận dụng cái gọi là linh khí, càng chưa từng ngự kiếm phi hành. Nếu thất thủ, rất dễ lộ ra sơ hở.
Tất Tư Vũ không đợi Bách Lý Tầm Phong mở miệng, "Vũ Đường tỷ, đến chỗ muội này."
Ả mới không để Bắc Vũ Đường và Bách Lí ca ca có cơ hội tiếp xúc thân mật đâu, Bách Lí ca ca là của ả, cũng chỉ có thể là của ả.
Ánh mắt Tất Tư Vũ nhìn Bắc Vũ Đường trầm xuống, đáy mắt tràn đầy không vui.
Hừ, không ngờ nàng lại tâm cơ như thế, còn biết chơi thủ đoạn.
Khảo nghiệm mệt mỏi gì chứ.
Khảo nghiệm từ nội môn đệ tử trở thành đệ tử tinh anh đối với nàng không phải là dễ như trở bàn tay sao. Mệt mỏi cái gì, chắc chắn là vì muốn thân cận với Bách Lí ca ca, câu dẫn gã thôi.
Dư quang Bắc Vũ Đường nhìn qua Tất Tư Vũ, rất dễ dàng hiểu được suy nghĩ của ả.
Biết ả hiểu lầm, nàng cũng chẳng giải thích.
Hiểu lầm này là điều nàng muốn thấy.
Bắc Vũ Đường ra vẻ tiếc nuối nhìn thoáng qua Bách Lý Tầm Phong, đi về phía Tất Tư Vũ.
Tất Tư Vũ thấy biểu tình tiếc nuối chợt loé qua của nàng, khinh thường trong lòng.
Ả biết ngay nàng cố ý tiếp cận Bách Lí ca ca mà.
Bắc Vũ Đường đứng lên kiếm tiên của Tất Tư Vũ.
Khi phi kiếm bắt đầu chuyển động, nàng hơi rùng mình, thân hình nghiêng về phía sau, suýt thì ngã từ trên kiếm xuống, may mà ổn định thân thể kịp thời. Nàng không ngờ tốc độ của kiếm lại nhanh như vậy, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn bị tốc độ ấy làm không kịp trở tay.
Bắc Vũ Đường âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về, nàng phải học toàn bộ công pháp của nguyên chủ một lần mới được.
Dựa theo lẽ thường, nàng hiện tại hẳn nên về nơi ở của mình, chuẩn bị lại hết rồi mới đối mặt với đám người này.
Nhưng mà, theo ký ức của nguyên chủ, buổi đi chợ hôm nay sẽ có cơ duyên.
Đó là cơ duyên vốn thuộc về nguyên chủ, lại bị nàng ấy chắp tay nhường cho Tất Tư Vũ.
Ba người đáp xuống bên ngoài chợ, người canh giữ chợ thấy trang phục của ba người thì không thu phí vào chợ của họ. Trong chợ có một quy củ, ai vào thì phải nộp một số lượng linh thạch nhất định, dùng để chi tiêu cho các hoạt động giữ trật tự của chợ.
Người giữ gìn trật tự ở chợ này tất nhiên là Ẩn Tiên Tông.
Ba người Bắc Vũ Đường là đệ tử của Ẩn Tiên Tông, vào đây tất nhiên không cần nộp phí.
Vừa vào chợ, hai bên đường đều đặt rất nhiều xương yêu thú cùng với linh dược, thảo dược, tóm lại là đồ vật hoa hoè loè loẹt nào cũng có.
Bề rộng mặt đường khoảng ba mét, trên đường có đệ tử của rất nhiều tông môn đi lại, những đệ tử này đại đa số là từ những môn phái nhỏ của vùng phụ cận hoặc là con cháu của gia tộc tu chân.
Dọc đường Bắc Vũ Đường mấy lần muốn ném Tất Tư Vũ lại, nhưng con nhãi đó như là cao da chó dán lên người nàng.
Từ điểm này xem ra, hẳn là ả cũng không biết cơ duyên này ở đâu, chỉ có đi theo nàng mới tìm được.
Bắc Vũ Đường không nhìn kỹ, vòng đi vòng lại trên đường.
Tất Tư Vũ nhìn đến nôn nóng, lại không thể thúc giục.
"Ta hơi mệt, chờ hai người ở quán trà, các người mua xong thì về đây hội họp với ta."
Bách Lý Tầm Phong không có ý kiến, nếu vậy thì gã có thể đơn độc ở chung với Tư Vũ trong chốc lát.
Tất Tư Vũ muốn nói không, Bách Lý Tầm Phong đã nói trước, "Được."
"Bách Lí ca ca, để Vũ Đường tỷ ở lại một mình cũng không tốt. Ta ở lại bồi tỷ ấy đi." Tất Tư Vũ thiện giải nhân ý, rất săn sóc nói.
Bách Lý Tầm Phong thấy vậy, cảm thấy ả thiện lương, hiểu chuyện, càng yêu thích ả thêm.
(Tui sắp dị ứng với từ thiện lương mất rồi nhé =(()
"Tư Vũ, muội đi với Tầm Phong đi. Ta lớn như vậy rồi còn sợ ta lạc sao. Đi mau đi, đi đi." Bắc Vũ Đường thúc giục.
Bách Lý Tầm Phong cũng nói theo: "Không phải muội cũng muốn mua mấy thứ sao?"
Tất Tư Vũ thấy họ nói thế, thoái thác nữa thì cũng không ổn, chỉ có thể đồng ý.
Ả đi theo Bách Lý Tầm Phong, chỉ là trước khi rời đi còn thường nhìn về phía Bắc Vũ Đường, một bộ rất không yên tâm.
Hành động này của ả trong mắt Bách Lý Tầm Phong là "nữ hài mình thích thật là tốt".
Chỉ có một mình ả biết, ả lo lắng vì cái gì.
Tất Tư Vũ âm thầm quyết định, mua đồ nhanh rồi quay lại bên cạnh Bắc Vũ Đường, cần thiết phải đuổi kịp trước khi Bắc Vũ Đường đi mua linh đản. (Trứng linh thú ý)
Hai người vừa đi, Bắc Vũ Đường lập tức rời khỏi quán trà, đi về hướng ngược họ.
Bắc Vũ Đường đến trước một cái sạp, trên quán có khá nhiều lồng sắt, trong lồng sắt có mấy con linh thỏ nhất giai nhỏ, toàn thân trắng muốt, móng vuốt mập mạp đặt trước ngực, một bộ ngốc manh.
Dáng vẻ đó chọc không ít nữ tu nổi lên tình thương của mẹ.