Đôi mắt Tiết Thiên lúc trước trong sáng, sạch sẽ, lúc nhìn ả luôn là ôn nhu e lệ.
Nhưng giờ lại là...
Cố Phiên Nhiên và Đông Mai bị một đám người đuổi ra, cả hai chật vật rời khỏi khu cách ly, khăn che mặt, trâm cài đầu, y phục đều lộn xộn.
Từ khi tới thế giới này, Cố Phiên Nhiên ả chưa bao giờ chật vật, càng chưa bao giờ bị một đám ngu dân vô tri làm chật vật như vậy.
Đông Mai tiến lên sửa sang giúp Cố Phiên Nhiên, lại bị Cố Phiên Nhiên tức giận giơ tay tát mạnh.
Đông Mai không dám ôm mặt, càng không dám ủy khuất.
Nàng ta vội giải thích, "Xin lỗi đại tiểu thư. Nô tỳ không cố ý. Họ nói xấu đại tiểu thư, ta không nhịn được nên nói hai câu, không ngờ họ lại đoán được thân phận của chúng ta."
"Trước khi tới ta đã dặn ngươi thế nào? Ngươi coi như gió thoảng qua tai sao? Bọn họ muốn nói thì để họ nói. Nói mấy câu thì mất miếng thịt nào của ngươi à? Hành động ngu xuẩn của ngươi đã khiến ta bỏ lỡ cơ hội xoay người của Cố thị ta rồi."
Đông Mai nghe ả nói vậy, biết mình làm hỏng việc lớn, càng tự trách.
"Đại tiểu thư, ta đi cầu họ..."
Nàng ta chưa nói xong đã bị Cố Phiên Nhiên đánh gãy.
"Ngươi làm được nhưng ta không làm được. Ngươi cảm thấy hôm nay chưa đủ mất mặt sao."
"Ta, ta..." Đông Mai sợ hãi cúi đầu, không dám nói nữa.
Hai người vừa về phủ nha thì gặp Cổ Phàm Chi đi tới.
Cổ Phàm Chi thấy thần sắc của hai người, "Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Phiên Nhiên nở nụ cười rất miễn cưỡng, "Không, không sao, chỉ là quá mệt mỏi."
Cổ Phàm Chi biết ả sẽ không nói thật, quay đầu nhìn Đông Mai.
"Đông Mai, ngươi nói."
"Không, không có gì."
Ngay cả Đông Mai cũng nói vậy, hắn càng tin đã xảy ra chuyện.
"Ngươi ngẩng đầu nói chuyện."
Đông Mai không dám không nghe, chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy dấu bàn tay trên mặt nàng ta, Cổ Phàm Chi cả kinh.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Là ta đánh nàng." Cố Phiên Nhiên nói.
Cổ Phàm Chi không tin, "Đông Mai, ngươi nói, ai bắt nạt các ngươi?"
Hắn đánh giá kỹ hai người, cả hai đều bị bẩn. Hắn biết rõ tính cách của Cố Phiên Nhiên, ả tuyệt đối sẽ không để bản thân chật vật như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Các ngươi không nói, ta cho người đi tra."
Đông Mai cuối cùng cũng mở miệng, "Chúng ta bị người ở khu cách ly đuổi ra. Bọn họ nhục mạ tiểu thư, nói rất khó nghe, ngay cả điện hạ cũng bị họ mắng."
"Đúng là buồn cười! Các ngươi tốt bụng qua giúp họ, vậy mà đám người này lại không biết tốt xấu như thế! Bổn hoàng tử sẽ báo thù cho các ngươi!"
Cố Phiên Nhiên vội ngăn Cổ Phàm Chi, "Điện hạ, tuyệt đối không được. Đừng vì ta mà đại động can qua."
Người đi lần này không chỉ có Cổ Phàm Chi mà còn có cả Chu ngự sử thiết diện vô tư. Nếu bị Chu ngự sử túm được bím tóc, tiền đồ của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Cổ Phàm Chi cũng nghĩ đến việc này, nếu hắn mạo muội đi qua, đến lúc đó họ sẽ trách tội Phiên Nhiên.
"Được, ta không đi. Ngươi đừng lo lắng."
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán xử lý đám người không biết tốt xấu kia.
Sáng không được, vậy thì âm thầm thôi.
Hắn không tin, hắn đường đường là Tứ hoàng tử mà không thu thập được mấy điêu dân!
Sáng sớm, rất nhiều người đã chờ sẵn ở cửa thành.
Đoàn người đều biết Nhị đương gia sắp tới nên chờ.
Bắc Vũ Đường và thôn dân thôn Sơn Đầu khởi hành từ sáng sớm. Quan binh canh giữ trên cửa thành thấy đội ngũ từ xa tới, mắt nhìn thẳng, không chớp.
Khị họ tới gần, binh lính gấp gáp hỏi, "Có phải Lôi nhị đương gia và người thôn Sơn Đầu không?"
Người thôn Sơn Đầu thấy rất lạ, sao họ biết là thôn mình sắp tới? Càng lạ hơn là vì sao họ lại hỏi Lôi nhị đương gia? Lôi nhị đương gia làm gì ở chỗ họ?
Trưởng thôn lên tiếng, "Chúng ta là người thôn Sơn Đầu thật, nhưng không có Lôi nhị đương gia."
"Hả?" Quan binh trên thành trợn tròn mắt.
Không phải bảo Lôi nhị đương gia sẽ tới cùng thôn Sơn Đầu à?
"Các ngươi thật sự là người thôn Sơn Đầu hả?" Quan binh hồ nghi hỏi.
Trưởng thôn thổi râu, trừng mắt, "Đương nhiên. Chúng ta không phải thì ai phải?!"
Đại Hương cười tiến lên, "Sai gia, phu nhân nhà ta ở đây."
Đôi mắt quan binh lập tức sáng bừng lên, "Thật sự là Lôi nhị đương gia?"
"Cam đoan không giả." Đại Hương khẳng định.
Thôn dân thôn Sơn Đầu kinh hãi, cả đám trợn tròn mắt nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường.
Trưởng thôn run rẩy hỏi, "Mộc phu nhân, ngươi, ngươi là Nhị đương gia?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Nhận được xác nhận từ nàng, thôn dân thôn Sơn Đầu đều kích động không thôi.
"Mọi người mau dập đầu với ân nhân. Nàng đã cứu chúng ta sau lũ lụt, giờ lại tới cứu chúng ta lúc ôn dịch."
Sau lời trưởng thôn, cả thôn đều quỳ xuống.
Bắc Vũ Đường vội ngăn cản, "Trưởng thôn, tuyệt đối không được."
"Dậy nào, mọi người mau đứng dậy đi."
Mãi nửa ngày sau mới kéo được hết thôn dân đứng dậy.
Tất cả đều tò mò nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt và biểu cảm như mới gặp Bắc Vũ Đường lần đầu vậy.
"Ta đã thắc mắc ai mà lại có bản lĩnh như thế, thì ra là Nhị đương gia."
"Nhị đương gia thật lợi hại."
"Nếu sớm biết Mộc phu nhân chính là Nhị đương gia thì ta nhất định sẽ là nhóm đầu tiên chủng ngừa."
"Còn không phải sao."
"Nhị đương gia đúng là điệu thấp."
Cùng lúc đó, quan binh trên thành nhận được tin chính xác, vội hô với người bên dưới, "Tới, họ tới rồi!"
Bá tánh dưới thành nghe tiếng đều chấn động, cả đám duỗi dài cổ nhìn chằm chằm cửa thành.
Cửa thành chậm rãi mở ra, Bắc Vũ Đường ngồi xe ngựa đi tuốt đằng trước, hai sườn là thôn dân thôn Sơn Đầu đi theo. Họ vừa tiến vào thành đã thấy đường phố tràn đầy người.
Bá tánh trong thành tìm kiếm xem Bắc Vũ Đường đang ở đâu, nhưng không tìm ra một ai phù hợp với Nhị đương gia trong cảm nhận của họ.
"Nhị đương gia chắc chắn ở trong xe ngựa."
"Chắc chắn ở trong xe ngựa."
.......
Đại Hương khe khẽ vén màn xe lên, thấy bá tánh đứng đầy hai sườn đường phố, nàng mới chỉ thấy tình huống này lúc Hoàng đế ra ngoài và lúc đại sư Vô Trần xuất hiện thôi.
Lần này người họ nghênh đón không phải Hoàng đế, cũng không phải đại sư Vô Trần, mà là phu nhân nhà mình đó~
Gương mặt nhỏ của Đại Hương lộ ra vẻ tự hào.
Tiểu Mặc Nhi nhìn như trầm ổn nhưng thực ra cũng đang rất kích động, họ đang nghênh đón mẫu thân, cậu thấy thật tự hào!
Mặc Nhi nho nhỏ đã âm thầm thề, sau này nhất định phải làm được như mẫu thân vậy.
Bắc Vũ Đường tuyệt đối không ngờ bá tánh Duyện châu lại tự phát tới đón tiếp mình như vậy.
Nàng càng không ngờ địa vị của mình trong cảm nhận của họ lại cao đến thế.
Những việc nàng làm lúc trước chỉ vì tăng lợi thế cho mình, phá hoại kế hoạch của Cố Phiên Nhiên. Nhưng, vô tình cắm liễu, liễu lên xanh.
Bọn họ không tới phủ nha mà tới thẳng phủ đệ nơi Lôi Ngự Đình ở tạm.
Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm tiếp đón, "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi."
"Lôi thiếu chủ còn khỏe chứ?" Bắc Vũ Đường đánh giá Lôi Ngự Đình từ trên xuống dưới, sắc mặt gầy ốm, có thể thấy mấy ngày nay ở Duyện Châu rất vất vả.
"Nhờ phúc của ngươi, ta rất khỏe." Lôi Ngự Đình cười nói.
Khi họ nói chuyện, Phương tri phủ và Chu ngự sử cũng vội vàng đuổi tới nơi.
Với Chu ngự sử thì là người quen cũ rồi, Phương tri phủ lại mới gặp lần đầu.
Phương tri phủ nhiệt tình tiến lên đón, "Mộc phu nhân, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Chu ngự sử vội vàng hỏi, "Mười một người chủng ngừa thành công đang ở đâu?"
"Ở đình viện bên cạnh."
Lôi Ngự Đình sai người dẫn mười một người kia qua, nắm rõ quá trình chủng ngừa từ họ, Chu ngự sử thông minh lập tức hiểu thấu nguyên lý.
"Mộc phu nhân để họ nhiễm bệnh đậu mùa trước, chữa khỏi rồi, họ sẽ không lo mắc bệnh đậu mùa nữa, đúng vậy không?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Sao ngươi chữa khỏi được cho họ? Hay là thuốc của ngươi có thể trị khỏi hoàn toàn bệnh đậu mùa?"
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng, muốn biết đường ngang ngõ dọc trong đó.
Bắc Vũ Đường cũng không giấu, "Bệnh đậu mùa là do một loại độc từ một loại vi khuẩn, có thể hiểu là một loại sâu rất nhỏ tạo ra."
Họ không hiểu vi khuẩn là gì nên chỉ có thể dùng cách này để họ hiểu.
"Loại vi khuẩn này thật ra bắt đầu sớm nhất từ trâu, sau khi người tiếp xúc với trâu có vi khuẩn thì sẽ bị lây bệnh. Độc tố tiến vào cơ thể, sau nhiều lần biến đổi, quanh năm suốt tháng, dần biến thành bệnh. Độc trở nên hung mãnh, gây ra bệnh đậu mùa, cũng là nguyên nhân khiến người mắc bệnh dễ chết."
"Độc tính của vi khuẩn thiên hoa có nặng có nhẹ. Người chưa bao giờ gặp, nhiễm độc nhẹ, điều dưỡng tỉ mỉ sẽ dễ khỏi. Độc ta lấy là vi khuẩn đậu mùa nguyên bản từ trâu."
Mọi người cái cần hiểu đều đã hiểu, cái không rõ thì vẫn không rõ.
Chu ngự sử nâng ngón cái với Bắc Vũ Đường, "Cao tay, thật sự cao tay. Làm sao ngươi biết độc thiên hoa có trên trâu?"
"Ta lật rất nhiều sách cổ, may mắn thấy giới thiệu trong một quyển sách cổ nên mới nghĩ tới cách giải quyết bệnh đậu mùa này."
"Thông minh." Lôi Ngự Đình không nhịn được, tán thưởng một tiếng.
Trăm ngàn năm nay, từ lúc bệnh đậu mùa xuất hiện, không ai nghĩ đến việc truy tra ngọn nguồn, càng không ai nghĩ cách dự phòng.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu chủng ngừa cho bá tánh toàn thành đi." Phương tri phủ gấp gáp nói.
"Được. Trước khi chủng ngừa, ta còn cần nói với bá tánh một việc. Phiền Phương tri phủ triệu tập tất cả mọi người lại."
"Không thành vấn đề."
Phương tri phủ lập tức phân phó xuống.
Bắc Vũ Đường lại hỏi, "Việc ta bảo Tiết Thiên chuyển lời làm lúc trước, không biết Phương tri phủ đã làm chưa?"
"Chuyện gì?"
"Trâu, ta cần lượng lớn trâu."
Chu ngự sử đã hiểu vì sao nàng lại cần một lượng lớn trâu, thì ra là vì thuốc dẫn chủng ngừa.
"Có, có, có, đã sớm chuẩn bị xong rồi."
"Làm phiền Phương tri phủ."
Bắc Vũ Đường tới chuồng trâu, bên trong có mấy chục con trâu cày.
Bắc Vũ Đường dạy biện pháp cho người bên dưới, để họ làm theo các bước mình chỉ.
"Mộc phu nhân, đã tụ tập mọi người rồi."
"Được."
Bắc Vũ Đường buông đồ trong tay, đi theo ra ngoài.
Tiểu Mặc Nhi đi theo Bắc Vũ Đường ngồi xe ngựa tới thành nam, nơi đó có một quảng trường lớn. Bọn họ bước từ sau lên. Bá tánh bên dưới khe khẽ thì thầm, ánh mắt mong chờ.
Ở trà lâu bên cạnh, Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên ngồi sát cửa sổ, cửa sổ vừa lúc hướng ra cửa thành.
Cố Phiên Nhiên nhìn bá tánh tụ tập bên dưới, những người này đều là người ủng hộ nữ nhân kia.
Đôi mắt ả tối đen.
Đến giờ này, ả đã nhận ra không ổn.
Lúc trước, ả cố ý tạo ra án mạng là vì giữ chân nàng, khống chế nàng ở kinh thành. Nàng thật sự bị giữ lại, không đến bên Duyện Châu, nhưng nàng lại để Lôi thiếu chủ đến chủ trì đại cục.
Ván cờ ả bày ra, không chỉ giữ nàng, mà còn giữ chính ả.
Nhưng nàng vẫn có thể thắng được danh vọng ở các khu thiên tai, mà ả thì chẳng được cái gì, thậm chí còn liên lụy Cảnh Ngọc.
Ả có một cảm giác mơ hồ, không phải ả giữ nàng, mà là ả bị nàng giữ lại.
Nhưng, một người thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Có thể biết trước tương lai sao?!
Cố Phiên Nhiên nhìn chằm chằm phương hướng quảng trường, mắt lộ vẻ trầm tư.
Đột nhiên, bên dưới bỗng ồn ào hơn. Trên quảng trường xuất hiện một nữ tử, dung mạo của nữ tử không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là mỹ nhân khó gặp.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ đến từ bề ngoài, mà còn đến từ khí chất không giống người thường của nàng.
Khí chất mê người!
"Nàng là Nhị đương gia. Thật đẹp!"
"Người đẹp, còn lương thiện!"
"Nhị đương gia thật đẹp quá!"
"Tiểu oa nhi bên cạnh Nhị đương gia chắc là Mặc Nhi thiếu gia rồi. Tiểu thiếu gia đúng là đáng yêu, phấn điêu ngọc trác."
"Nhìn như tiểu tiên đồng hạ phàm vậy."
"Hài tử xinh đẹp như thế cũng chỉ có Nhị đương gia mới sinh được."
Từ khi họ xuất hiện, bá tánh nghị luận không ngừng nghỉ.
Bắc Vũ Đường nghe một câu Nhị đương gia, hai câu Nhị đương gia, cảm giác thật khó nói, cứ như nàng là phó lãnh đạo của đám thổ phỉ ấy!
Nàng thầm mắng trong lòng, trên mặt lại duy trì nụ cười bình đạm.
"Tùng, tùng, tùng"...
Nha dịch bên cạnh Phương tri phủ gõ vang trống, bá tánh bên dưới mới dần yên lặng.
Phương tri phủ nói, "Các vị hương thân phụ lão thành Duyện Châu yên lặng nào. Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là vì chuyện bệnh đậu mùa. Chúng ta đều biết sự đáng sợ của bệnh thiên hoa, mười người mắc thì tám chín người không qua được."
"Giờ Nhị đương gia tới, đồng thời cũng mang theo biện pháp phòng bệnh chủng ngừa hữu hiệu. Trước khi chủng ngừa, Nhị đương gia có lời muốn nói với các ngươi. Giờ để Mộc phu nhân nói một câu. Mọi người đừng nói chuyện, tránh không nghe được."
"Được được."
"Không thành vấn đề."
"Chúng ta không nói gì nữa."
Phủ nha gõ trống "tùng" một tiếng, người bên dưới thật sự đều im lặng lại.
Tất cả đều nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt trông mong.
Cùng lúc đó, mấy con khoái mã tiến vào Duyện Châu từ thành đông. Sau khi vào thành, nghe được phía thành nam có tiếng trống cùng với tiếng gào của nha dịch.
"Đều qua thành nam nghe Nhị đương gia nói đi, liên quan đến tính mạng mọi người đấy."
Nha dịch vừa gõ chiêng vừa đi đến từng hẻm.
"Đến thành nam."
Con ngựa lập tức đổi hướng, thẳng về phía thành nam. Đến khi họ tới nơi, bên dưới cửa thành đã là biển người tấp nập.
Ánh mắt sắc bén của Phong Ly Ngân nhìn chằm chằm nữ tử trên thành, ánh mắt đánh giá.
Bóng dáng, diện mạo của nàng hoàn toàn không giống nữ tử trong mơ.
Một người như vậy, sẽ là nàng ấy sao?!
Lúc này, Bắc Vũ Đường đang đĩnh đạc nói rõ những nguy hiểm của biện pháp chủng ngừa này cho mọi người, "Đây là mười một người đã chủng ngừa thành công. Ta không thể bảo đảm mỗi người ở đây đều sẽ thành công, nhưng ta sẽ tận lực giữ các ngươi sống sót. Nếu muốn nhất lao vĩnh dật, sau này không sợ bệnh đậu mùa nữa, các ngươi cần phải gánh chịu nguy hiểm tương ứng."
"Mỗi người chủng ngừa cần phải điền một giấy miễn trách, đây là sự phụ trách của các ngươi với chính mình, với ta, với người nhà của các ngươi."
"Bắt đầu báo danh từ hôm nay, để phân loại ra trước."
Bắc Vũ Đường nói xong, để họ tự suy xét.
Lúc này, người biết viết chữ trong phủ nha đều đang viết giấy miễn trách.
"Đúng là thủ đoạn." Cổ Phàm Chi hừ lạnh, "Giấy miễn trách gì chứ, rõ ràng là sợ phải gánh vác trách nhiệm, người như vậy, bá tánh Duyện Châu còn coi nàng ta là đại ân nhân, đúng là dối trá."
Cố Phiên Nhiên tán đồng cách làm của Bắc Vũ Đường, nhưng sẽ không nói ra trước mặt Cổ Phàm Chi.
Bắc Vũ Đường xuống thành, ngồi lên xe ngựa, quay lại phủ nha.
Cách đó không xa, Phong Ly Ngân thấy nàng đi, cũng quay ngựa, đi về hướng phủ đệ của Lôi Ngự Đình.
Trong xe ngựa, Bắc Vũ Đường nắm lấy tay Tiểu Mặc Nhi, nhẹ giọng hỏi, "Hôm nay thấy cảnh tiền hô hậu ủng, con có cảm giác gì?"
"Tự hào, có cảm giác nóng lòng muốn thử. Mẫu thân, sau này con cũng muốn trở thành người như vậy."
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Mặc Nhi của chúng ta là người có chí lớn, nhưng, trước khi con có đủ năng lực, trước khi con có địa vị khiến Hoàng đế phải kiêng kị, thì tuyệt đối không được lộ ra."
"Vì sao?" Tiểu Mặc Nhi khó hiểu.
"Là Đế vương, kiêng kị nhất việc thần tử bên dưới công cao chấn chủ. Nếu con có thể tiền hô hậu ủng, chắc chắn sẽ khiến Đế vương kiêng kị. Một khi hắn muốn đối phó con, hắn sẽ không quan tâm con có trung thành và tận tâm hay không đâu, chuyện hắn để ý là diệt trừ con thì sẽ không còn nhân tố uy hiếp Đế vị của hắn nữa. Dù con có là con hắn, hắn cũng có thể tự tay hủy diệt vì Đế vị của hắn."
"Con chắc chắn sẽ tò mò, vì sao nương lại có thể. Bởi vì, nương là nữ tử, mà con lại là nam tử. Con có thể tạo phản, bước lên vương tọa, mà ta thì không. Đó là lý do vì sao Văn Tuyên Đế thấy huyết thư các châu thượng tấu lại không làm khó nhiều."
"Nếu là người khác, chỉ sợ đã bị Hoàng đế ghi tạc vào lòng. Thiên hạ rộng lớn, trên đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử. Nhớ kỹ, nếu Đế vương kiêng kỵ con, con cần phải giết Đế vương trước khi hắn động thủ."
Tiểu Mặc Nhi cảm nhận cảm xúc của mẫu thân đang dao động, tuy không hiện rõ, nhưng vẫn bị cậu bắt giữ được.