Các căn cứ lớn đều đến vì thuốc giải, bọn họ chỉ muốn biết chuyện là thật hay giả, dù sao đây cũng là vấn đề tồn vong của toàn nhân loại.
Đương nhiên, còn một vấn đề khác, ai nắm giữ thuốc giải nghĩa là nắm giữ được tiên cơ, chiếc được địa vị chủ đạo sau này.
Các căn cứ lớn đương nhiên là đứng ngồi không yên, dù chuyện này là thật hay giả, họ cũng phải điều tra kỹ.
Căn cứ phương Bắc tất nhiên biết mục đích của đám người này. Vấn đề làm họ đau đầu là vì sao nghiên cứu của họ vừa có tiến triển thì bên ngoài đã có đồn đãi, họ không thể không hoài nghi bên trong có vấn đề.
Vừa điều tra, họ vừa chuẩn bị tham gia lần họp mặt này. Nếu không đi, có vẻ như họ đang chột dạ.
Dị năng giả đại diện cho căn cứ phương Bắc đi trước lần này là Quân gia và Lăng gia: Bắc Vũ Đường, Quân Mạch Trần, Lâm Phi Tuyết, Lăng Độ, Tào Mãnh cùng đến căn cứ Tam Hợp gần căn cứ phương Bắc nhất trước.
Khi họ đến cửa căn cứ, đại đa số người của các căn cứ khác đã đến, chỉ còn họ và căn cứ phương Nam là chưa đến.
“Quân nhị thiếu, hoan nghênh hoan nghênh.” Người phụ trách căn cứ Tam Hợp tươi cười chào đón.
Lăng Độ thấy tên kia chỉ nhìn Quân Mạch Trần mà không nhìn mình, không nhịn được, “Này này này, Triệu lão đại, chúng tôi bao nhiêu người sống sờ sờ đứng đây ông không nhìn, chỉ nhìn Quân nhị thiếu là sao. Tuy nói Quân nhị thiếu ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, nhưng mấy anh em chúng tôi cũng không kém cậu ta mà.”
Triệu lão đại lập tức cười nói: “Hahaha, Lăng thiếu quả là nghe danh không bằng gặp mặt, có cậu ở đây, lần gặp mặt này ắt sẽ không nhàm chán.”
“Đương nhiên.” Lăng Độ mặt dày đáp.
Triệu lão đại nghênh đón nhóm họ vào căn cứ, đúng lúc này, từng chiếc xe quân đội đã nâng cấp đi về phía họ. Mấy người đều ngừng bước, nhìn về sau.
Xe dừng cách họ không xa, một đám người trêи xe bước xuống, dẫn đầu chính là Phương Tưởng. Ở bên hắn còn có một người phụ nữ, không phải ai khác, chính là Bối Nhân Nhân. Cuối đám người Bối Nhân Nhân còn có một người ăn mặc kỳ lạ, đeo khẩu trang, mặc đồ đen, âm khí nặng nề.
Lúc họ xuống xe, Bắc Vũ Đường liếc mắt đã để ý hắn, sau đó mới là Bối Nhân Nhân. Đối với việc Bối Nhân Nhân có thể trở thành dị năng giả cấp sáu, Bắc Vũ Đường có hơi kinh ngạc, dù sao không có nước linh tuyền giúp đỡ, ả vẫn có thể đạt được độ cao kiếp trước, nói không kinh ngạc là không thể nào.
Xem ra ả có kỳ ngộ.
Triệu lão đại thấy họ, lập tức đi qua, nhiệt tình hàn huyên.
Khi hai đội gặp mặt, hai bên lại hàn huyên.
Phương Tưởng vươn tay với Quân Mạch Trần, “Quân nhị thiếu, hân hạnh được gặp mặt.”
Lăng thiếu ở bên duỗi tay nắm lại, “Phương lão đại, nghe danh đã lâu.”
Phương Tưởng hơi sửng sốt, nhìn về phía Lăng Độ, “Thì ra là Lăng thiếu, hân hạnh quá.”
Bối Nhân Nhân đứng trước mặt Bắc Vũ Đường, vươn bàn tay được bảo dưỡng đến trắng nõn non mềm, “Bắc tiểu thư, đã lâu không gặp. Không biết cô có còn nhớ tôi không?”
Chúng mày từng khinh thường tao, giờ tao lại đang đứng cùng độ cao nói chuyện với chúng mày.
Giờ khắc này, hẳn chúng mày rất giật mình, rất kinh ngạc nhỉ?!
Lâm Phi Tuyết nhìn bộ dáng đắc chí của Bối Nhân Nhân mà yên lặng trợn trắng mắt.
Bắc Vũ Đường vươn tay, mỉm cười hỏi: “Gần đây gặp nhiều người qua nên hơi loạn, không biết cô là?”
Nụ cười của Bối Nhân Nhân hơi cứng lại, rồi mau chóng khôi phục bình thường, “Bắc tiểu thư quên cũng bình thường, dù sao lúc đó tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Tôi tên là Bối Nhân Nhân.”
“Bối tiểu thư, hân hạnh được làm quen.”
Lần đầu giao phong, Vũ Đường thắng.
Nhìn như hài hòa hàn huyên, thật ra ngầm lại là sóng gió mãnh liệt.
Bắc Vũ Đường không tự giác nhìn về phía người đi cuối kia, những người ở trong căn cứ phương Nam đại đa số đều là những người trong trí nhớ của cô, chỉ có kẻ mặc đồ đen kia là không phải.
Khi hắn đi qua cô, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, nhưng đối phương rất nhanh rời mắt, yên lặng theo sau đội.
Quân Mạch Trần chú ý cô khác thường, “Sao vậy em?”
“Không sao.”
Đoàn người đến một phòng khách lớn, gặp người khác trong căn cứ, rồi mang theo đồ về phòng mình.
Hôm sau, tất cả mọi người xuất hiện ở phòng họp, vấn đề thảo luận chính là thuốc giải, đối mặt với sự truy hỏi của mọi người Lăng Độ phát huy sở trường của mình tới cực hạn, dùng phương thức nửa thật nửa đùa lục đục cùng đám người kia.
Quân Mạch Trần hoàn toàn ngồi không, mà ba người Bắc Vũ Đường thì làm nền.
Một ngày trôi qua trong uộc chiến nước miếng’, đến khi mọi người rời đi, kẻ mặc đồ đen kia lại một lần nữa đi qua bên người Bắc Vũ Đường, lần này cô cảm nhận rõ ràng được hơi thở lạnh lẽo kia.
Lâm Phi Tuyết thấy cô nhìn chằm chằm người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Hắn có vấn đề gì sao?”
“Tớ luôn thấy người này quái quái, lại không thể nói ra quái ở đâu. Trực giác mách bảo tớ, hắn rất nguy hiểm.” Bắc Vũ Đường hơi nhíu mày.
Lâm Phi Tuyết cũng nhìn theo về phía người nọ, cau mày, “Có sao? Sao tớ không thấy nhỉ? Có lẽ hình tượng của hắn làm người ta cảm thấy âm u?”
“Không đúng, tuyệt đối không phải vấn đề ăn mặc.” Bắc Vũ Đường trầm ngâm.
—
Đêm khuya, trong một góc căn cứ, hai người một cao một thấp đang đứng.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên trong đêm tối.
“Nghĩ cách để Quân Mạch Trần uống bình nước này.” Người trong bóng tối đưa đồ vật cho người đối diện.
“Được.” Đáp lại hắn là một giọng nói thanh thúy.
“Sắp hết một năm rồi, nhớ rõ nhiệm vụ của ngươi.” Thương Vân sâu kín nhắc nhở.
Bối Nhân Nhân tất nhiên không quên việc này, nhờ sự trợ giúp của hắn, ả đã đứng đầu nhân loại, có được địa vị vinh quang vô thương. Ả còn chưa hưởng thụ đủ, tất nhiên là không muốn chết, vậy người chết chỉ có thể là Bắc Vũ Đường.
“Quân Mạch Trần uống thứ này xong, với quan hệ của hắn và Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn, đến lúc đó, tôi sẽ có cơ hội quang minh chính đại giết cô ta. Còn căn cứ phương Bắc chứa chấp zombie sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị toàn bộ các căn cứ khác công kϊƈɦ.” Bối Nhân Nhân đắc ý nói.
Lần gặp mặt này là do một tay Bối Nhân Nhân xúi giục thúc đẩy.
Mà việc căn cứ phương Bắc có thuốc giải cũng chỉ là do ả bịa ra rồi truyền ra ngoài, chính là vì dời tầm mắt của mọi người lên căn cứ phương Bắc, đến khi thân phận của Quân Mạch Trần bại lộ, họ sẽ có lý do lên án công khai, tiêu diệt căn cứ phương Bắc.
Một kế hoạch hoàn mỹ.
Rất nhanh, những kẻ từng cao cao tại thượng nhìn xuống ả sẽ trở thành kẻ tù tội. Nhục nhã lúc trước họ cho ả cũng sẽ được trả lại mau thôi!
Nghĩ đến đây, Bối Nhân Nhân lại cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.
“Chuyện lần này, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.” Thương Vân trầm giọng nói.
“Được.” Bối Nhân Nhân mười phần tin tưởng gật đầu.
Hai người rời đi, mọi thứ lại quay về yên tĩnh.
Hôm sau, có người đề nghị các dị năng giả của các căn cứ luận bàn. Đề nghị này được mọi người tán đồng, mọi người đều muốn biết thực lực của dị năng giả căn cứ khác ra sao.
Người đầu tiên lên sân là cao thủ căn cứ phương Nam, hắn điểm danh muốn tỷ thí với Quân Mạch Trần.
Quân Mạch Trần xuống sân thi đấu.
Đối phương chắp tay thi lễ, “Trương Hùng của Căn cứ phương Nam, xin chỉ giáo.”
“Quân Mạch Trần.”
Quân Mạch Trần còn chưa nói xong, đối thủ đã tiến lên, công kϊƈɦ về phía anh.
Lâm Phi Tuyết ở khán đài nhíu mày, “Chậc, thật đúng là đê tiện.”
“Tính cách của Trương Hùng này chính là như vậy. Nói dễ nghe là tranh thủ lúc người ta chưa chuẩn bị, nói khó nghe một chút thì chính là tiểu nhân.” Lăng Độ tổng kết một câu, “Nhưng mà, chiêu này đối với Quân Mạch Trần, không chiếm được chỗ tốt.”
Qua nhiên, Quân Mạch Trần nhẹ nhàng tránh đi, đồng thời công kϊƈɦ lại.
Mười lăm phút sau, Trương Hùng bị đánh bay đến khán đài.
Quân Mạch Trần từ từ đến ngồi xuống bên Bắc Vũ Đường, còn chưa ngồi nóng chỗ, cường giả căn cứ Tây Nam đã xuống đài, chỉ đích danh khiêu chiến Quân Mạch Trần.
“Tiếu Vân của Căn cứ Tây Nam, xin chỉ giáo.”
Lần này Quân Mạch Trần không báo danh, trực tiếp đấu võ.
Vài phút sau, người nọ đã bị anh đánh bay ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.
Quân Mạch Trần lại ngồi bên người Bắc Vũ Đường, “Mệt không?”
Quân Mạch Trần còn không trả lời, Lăng Độ ở bên đã gấp gáp nói: “Mệt cái gì mà mệt, anh thấy cậu ta đấu đơn giản như uống nước ấy!”
Cao thủ căn cứ Đông Lăng xuống đài, lại nhìn Quân Mạch Trần, “Tôi muốn luận bàn với Quân nhị thiếu.”
Lăng Độ cười hì hì, “Quân nhị thiếu gia của tôi ơi, giờ cậu đã thành miếng xương thơm ngon, ai cũng muốn gặm thử một cái xem mùi vị thế nào.”
Lâm Phi Tuyết và Bắc Vũ Đường nghe hắn so sánh thật đúng là…… Mất mặt!
Quân Mạch Trần chậm rì rì đi xuống, đối phương đang định báo danh, Quân Mạch Trần đã nói thẳng, “Bắt đầu đi.”
Người nọ sửng sốt, cũng không hàm hồ, ra tay thẳng.
Vị này khá ngoan cường, biết mình không địch lại thì cũng không tiếp tục, lùi về sau, chắp tay làm lễ, “Quân nhị thiếu, quả giống truyền thuyết. Tại hạ bội phục.”
Người nọ rời đi rồi, Quân Mạch Trần không về, đứng trêи đài, hỏi cao thủ các căn cứ, “Ai còn muốn luận bàn với tôi?’
Lập tức có người nhảy xuống.
Tục ngữ có câu ‘nhân ảnh, thư da’ (Không hiểu nó là cái gì luôn). Danh tiếng Quân Mạch Trần truyền xa, tất nhiên người khiêu chiến cũng nhiều. Họ sở dĩ khiêu chiến anh cũng chỉ là muốn xem mình chênh lêhcj với anh bao nhiêu, đồng thời thăm dò thực lực của căn cứ phương Bắc.
Thanh danh hai vị Quân gia rất cao trong các căn cứ.
Lần này so đấu với Quân nhị thiếu rồi, không ít người đã vui lòng chịu thua.
Sau khi Quân Mạch Trần đấu năm trận, Bắc Vũ Đường đi xuống, đổi Quân Mạch Trần, “Nhìn anh ấy mãi cũng chán. Tôi cũng muốn luận bàn với vị này của căn cứ phương Nam.”
Bắc Vũ Đường chỉ người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang kia.
Bối Nhân Nhân thấy cô vậy mà lại chỉ hắn, đáy mắt xẹt qua sung sướиɠ.
Hahaha, cô quả là biết chọn người, vậy mà lại chọn chúng hắn.
Vừa lúc có thể qua tay Thương Vân mà đả kϊƈɦ cô.
Thương Vân bị điểm danh từ từ đi xuống, nhìn người phụ nữ trước mặt, không nói gì, trực tiếp làm một thủ thế ‘mời’.
Bắc Vũ Đường xuất lôi điện ra, ba con rồng điện lao về phía hắn.
Thương Vân không cố chống, mà chọn tránh đi.
Hắn nhẹ nhàng tránh thoát không làm Bắc Vũ Đường giật mình, ngược lại càng như là đã đoán được kết quả. Sau đó, cô càng ngày càng công kϊƈɦ nhiều, đối phương liên tục tránh, rất ít ra tay.
Có người thấy vậy thì kinh ngạc.
“Người đó là ai, sao lại mạnh thế?”
“Căn cứ phương Nam từ lúc nào có người lợi hại như vậy?”
“Xem ra thực lực của căn cứ phương Nam không thể khinh thường.”
“Chậc, căn cứ phương Nam quả là thâm tàng bất lộ.”
Người các căn cứ nhỏ giọng nghị luận.
Phương Tưởng nhìn qua những người khác trong đội mình, cảm thấy tự hào ghê gớm. Lúc trước còn cảm thấy người kia quá quái gở, không ai thích. Giờ nhìn lại, thấy thuận mắt hơn nhiều.
Người bên ngoài náo nhiệt, trong sân lại là kinh hãi. Qua vài phút giao thủ, Bắc Vũ Đường mơ hồ đã suy đoán được thân phận tên này.
Rốt cuộc có phải hắn không, Bắc Vũ Đường định thử một chút.
Lăng Độ nhìn chẳm chằm kẻ mặc đồ đen, cau mày nói: “Tên này từ đâu chạy ra mà mạnh thế, cả Vũ Đường cũng không làm gì được hắn.”
Giờ hắn còn chưa ra tay, hắn mà ra tay, Bắc Vũ Đường có hơn 90% sẽ thua.
Quân Mạch Trần nhìn chằm chằm người nọ, dần nheo mắt lại, đáy mắt kϊƈɦ động dị quang. Anh gắt gao nhìn chằm chằm tên kia, cứ như chỉ cần hắn định động, anh sẽ lập tức ra tay.
Mạch nước ngầm giữa ba người họ, người ngoài không thể hiểu. Mọi người chỉ kinh ngạc cảm thán Thương Vân lợi hại.
Thậm chí còn có người cảm thấy là vì Bắc Vũ Đường quá yếu.
“Có phải là vì Bắc Vũ Đường quá yếu không?” Cao thủ căn cứ Tam Hợp hỏi.
“Không thể nào. Danh xứng với thực đó.” Có cao thủ từng giao thủ với Bắc Vũ Đường chắc chắn nói.
Bắc Vũ Đường ở trong sân thì mặc kệ bên ngoài, bắt được cơ hội, lập tức hất nước linh tuyền về phía mặt người kia, hắn theo bản năng dùng tay ngăn cản. Không hiểu sao, một con dao nhỏ xuất hiện trong tay cô, xẹt qua mu bàn tay hắn, lộ ra da thịt.
Thịt hắn màu tím đen, mu bàn tay rỉ ra máu đỏ đen.
“Anh là zombie!” Bắc Vũ Đường lập tức lùi lại, kéo ra khoảng cách với hắn.
Vừa rồi giao phong với hắn, cô tất nhiên biết mình không phải đối thủ.
Mà lúc này mọi người nghe Bắc Vũ Đường nói thế thì đều ngẩn người, nhìn cả về phía Thương Vân.
“Sao tôi không biết cô đang nói gì?” Thương Vân lần đầu tiên mở miệng, giấu tay ra sau.
Hắn vừa mở miệng, mấy người Bắc Vũ Đường, Quân Mạch Trần, Lâm Phi Tuyết đều nhận ra giọng hắn. Quân Mạch Trần, Lâm Phi Tuyết, Tào Mãnh lập tức nhảy xuống sân, vây quanh hắn.
Lăng Độ mộng bức nhìn anh em đều đi qua, tất nhiên phải đi theo.
Biến cố này làm cao thủ các căn cứ khác đều mờ mịt.
“Vừa rồi Bắc Vũ Đường nói gì cơ?” Có lẽ nội dụng câu nói của cô quá kinh tủng, nên họ không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
“Hình như nói hắn là zombie.”
Một người khác lẩm bẩm, “Xem ra không phải tôi bị ảo giác.”
Người căn cứ phương Nam không ngồi không, sao họ có thể cho phép người khác hắt nước bẩn ngay trước mặt mình được, huống chi còn là một cao thủ như vậy. Có người còn suy theo thuyết âm mưu, nghĩ căn cứ phương Bắc đang diệt trừ dị kỷ.