Cố Phiên Nhiên chịu đựng sự ghê tởm, khuôn mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Nam nhân trung niên thấy ả lộ ra bộ dáng kiều mị dưới thân mình, rất đắc ý và thoả mãn, "Thoải mái không? Còn muốn không?"
Lúc này mà nói không, không cần thì chẳng có ích lợi gì.
Cố Phiên Nhiên nũng nịu nói, "Muốn."
Nam nhân trung niên đại hỉ, cười nói, "Ta biết ngay yêu tinh nàng ăn nhiều, cho ăn bao nhiêu cũng không no mà. Nếu không phải lão Diêu ta lợi hại, nam nhân nào thỏa mãn được nhu cầu ăn uống của nàng chứ."
Nói rồi, nam nhân hôn lên đôi môi đỏ ướt át kiều diễm, cạy đôi môi ra, vươn đầu lưỡi vào.
Cố Phiên Nhiên cảm thấy mùi thối ập vào mặt, nhưng ả không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng mùi thối trong miệng. Ả muốn sớm kết thúc nụ hôn khiến người ta buồn nôn này, chỉ có thể ra sức khiêu khích, khiến hắn rời sự chú ý đi nơi khác.
Đáng tiếng, nam nhân trung niên dường như cực kỳ thích hôn lên đôi môi đỏ của ả, mỗi lần cắn xé, liếm mút khiến ả không thể thở rồi mới lưu luyến rời đi.
Trong thời gian này, Cố Phiên Nhiên vẫn luôn uỷ thân với nam nhân kia.
Ả thuận theo, nghe lời, khiến nam nhân dần bớt cảnh giác với ả.
Hôm đó, hai người ăn ngủ ngoài trời, nam nhân trung niên ăn uống no đủ rồi, thấy ả lại rục rịch, đi tới, ôm lấy ả, miệng dầu mỡ hôn loạn lên mặt ả một hồi.
Cố Phiên Nhiên yên lặng chịu đựng, mặc hắn vuốt ve trên dưới, thậm chí còn chủ động cởi y phục của hắn, ôm lấy cổ hắn.
Sự chủ động của ả khiến nam nhân trung niên có khoái cảm chinh phục thành công, xuống tay với ả không tự giác thương tiếc hơn, không còn thô lỗ như trước. Cố Phiên Nhiên tất nhiên nhận ra sự khác biệt, biết cơ hội bỏ trốn của mình ngày càng gần.
Khi nam nhân đang hưởng thụ, sâu trong đôi mắt nữ tử hiện lên nét oán độc.
Ả nhất định sẽ băm vằm tên này ra!
Đêm cùng ngày, khi nam tử mỹ mãn say giấc nồng, nữ nhân mà hắn nghĩ đã sớm mệt đến ngất bất ngờ mở mắt ra, đôi mắt sáng lên đầy lạnh lẽo trong đêm tối.
Ả nhìn nam nhân bên cạnh, chậm rãi dịch người. Ả cẩn thận đi qua một bên, nhặt một cục đá lên, dùng toàn sức đập lên đầu hắn.
Nam nhân trung niên đau đớn tỉnh dậy, nhưng lại mau chóng ngất đi.
Cố Phiên Nhiên nhanh chóng trói chặt hai tay, hai chân hắn lại, kéo vào trong rừng, cột vào một thân cây.
Làm xong cả rồi, ả đánh tỉnh hắn.
Nam nhân trung niên vừa mở mắt, phát hiện tình cảnh của mình, hung ác trừng ả, "Tức phụ, mau thả ta ra. Ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, đợi đến lúc ta nổi giận, ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Cố Phiên Nhiên đã tát hắn một cái, sau đó đấm vào bụng hắn, khiến nam nhân đau gập người.
"Ngươi là cái thá gì mà dám mơ ước ta." Cố Phiên Nhiên âm lãnh trừng hắn.
Nam nhân trung niên biết mình không uy hiếp được, chỉ có thể chịu thua, ý đồ muốn ả thả hắn rồi lại phản kích, hung hăng thu thập ả đàn bà này.
"Bạch tiểu thư, ta sai rồi. Ngươi tha cho ta đi. Thời gian này ta chiếu cố ngươi, ngươi cũng hưởng thụ, không phải sao?"
Hắn không nói còn đỡ, vừa nhắc đến, Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.
Ả rút đoàn đao ra, cắt một dao dài lên ngực hắn, khiến nam nhân trung niên đau đớn kêu gào.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi. Sau này ta không dám nữa." Nam nhân trung niên đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng.
Cố Phiên Nhiên âm lãnh nhìn hắn, "Ngươi biết suốt thời gian này ta nghĩ gì không? Ta nghĩ phải làm sao để khiến ngươi sống không bằng chết."
Ả nhìn thoáng qua dưới thân hắn, ánh mắt lạnh toát.
Nam nhân trung niên nhận ra ả muốn làm gì, sợ trắng mặt.
"Không, xin ngươi đừng làm vậy."
Nam nhân trung niên hoảng sợ nhìn ả, con dao sắc bén kia càng lúc càng tới gần thân dưới của hắn.
Cố Phiên Nhiên một dao cắt qua, nam nhân đau đớn hét thảm thiết.
"Ồn ào, ta chẳng qua chỉ thái một lát thôi mà, chẳng lẽ đến lúc ta thái hết nó ra, ngươi sẽ đau chết luôn à?" Cố Phiên Nhiên âm u nói, dường như ả đang thái lạp xưởng vậy.
Cố Phiên Nhiên tìm cái quần của hắn, nhét vào miệng hắn, "Ồn kinh."
Nam nhân trung niên chỉ có thể hoảng sợ kêu ô ô, hắn thật sự rất sợ rồi.
Nữ nhân này là một kẻ điên.
Hắn liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ, sớm biết ả khủng bố như thế, hắn tuyệt đối không dám chọc ả, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Ngay sau đó, Cố Phiên Nhiên hung ác cắt bỏ, nam nhân đau trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Cố Phiên Nhiên đấm hắn đến tỉnh, sau đó dẫm đạp đồ vật xấu xí kia thành thịt nát ngay trước mắt hắn.
Nam nhân trung niên đau đớn vạn phần, trán đầy mồ hôi.
Hắn nhìn ả bằng ánh mắt cầu xin, nhưng sự thù hận của Cố Phiên Nhiên còn chưa hết.
"Biết thế nào là thiên đao vạn quả không?" Ả híp mắt, nhìn hắn, cười tà ác.
"Không biết ta có thể cắt hết thịt của ngươi xuống rồi mà ngươi vẫn còn sống được không nhỉ?"
Nam nhân trung niên vừa kinh vừa sợ, thân thể run rẩy.
Cố Phiên Nhiên cầm lấy tay hắn, "Đôi tay này còn đánh ta không ít lần, làm ta đau lắm, thứ đáng giận như vậy hẳn nên giống thứ xấu xí kia, không nên tồn tại trên đời này."
Tiếng nói vừa dứt, Cố Phiên Nhiên cắt từng ngón tay hắn xuống.
Nam tử đau mấy độ muốn ngất, lại mấy lần đau đến tỉnh.
Cố Phiên Nhiên tra tấn hắn từng chút, từng chút một, cánh rừng tràn ngập mùi máu tươi, mà Cố Phiên Nhiên đang điên cuồng hoàn toàn không để ý đến.
Ả chỉ có một suy nghĩ: Thiên đao vạn quả nam nhân này!
Khi hắn tắt thở, Cố Phiên Nhiên mới dừng tay, bất mãn nói, "Vô dụng, mới cắt một tí đã bị hù chết."
Cố Phiên Nhiên ném thi thể vào bụi cỏ, tìm ít bạc vụn trong y phục của hắn, mang theo mấy thứ có ích, rời khỏi nơi này ngay.
Nửa tháng sau, Cố Phiên Nhiên xuất hiện ở ngoại ô vùng đô thành.
Lúc này, cả người ả xám xịt, sắc mặt tiều tuỵ, quần áo dơ loạn, tối tăm không ánh sáng.
Ả nhìn ảnh ngược trong suối, sắc mặt hơi trầm.
Ả không thể để mình xuất hiện như vậy trước mặt Hoa Phi Vũ được.
Phải làm sao bây giờ?
Cố Phiên Nhiên cân nhắc trong lòng, làm sao để vô tình gặp được Hoa Phi Vũ?
Trước khi Cố Phiên Nhiên tới kinh đô, đoàn người Bắc Vũ Đường đã tới Huệ Châu.
Năm ngày trước, Bắc Vũ Đường đã để người tản tin Cửu Tiêu Bảo Điển nằm trong tay Tần Vũ Hiên. Chỉ mới một thời gian ngắn, Thiên Ma Giáo đã nhận được tin.
"Tìm được rồi?" Đôi mắt lạnh lẽo của U Minh nhìn người bên dưới.
"Thuộc hạ chưa tìm được, chỉ là bên ngoài có lời đồn Tần Vũ Hiên đang giữ bí tịch Cửu Tiêu Bảo Điển của bổn giáo."
"Đi điều tra đi."
"Tuân lệnh."
Nữ tử bạch y đang định rời đi, U Minh lại đứng dậy.
"Thôi, bổn tọa sẽ tự mình kiểm chứng xem lời đồn là thật hay giả."
- Kiếm Các-
Tần Vũ Hiên đang bế quan tu luyện, chỉ thấy đầu kiếm bắn ra một ánh sáng lạnh, sau đó hòn đá phía trước dập nát.
"Mạnh quá."
Tần Vũ Hiên thu kiếm, nhìn cục đá nát vụn.
Mới đạt được một chút thành tựu mà đã có uy lực đến vậy, vậy đến lúc đại thành, chẳng phải sẽ tung hoành giang hồ hay sao?
Nghĩ vậy, Tần Vũ Hiên nở nụ cười.
Hắn bước ra khỏi phòng bế quan, lại thấy Phương sư đệ đứng ngoài cửa.
"Lại có chuyện gì liên quan đến ta?" Tần Vũ Hiên hỏi.
"Tần sư huynh biết rồi?" Phương sư đệ kinh ngạc hỏi.
Tần Vũ Hiên thầm trợn trắng mắt, hắn nào biết, chỉ là có kinh nghiệm rồi thôi.
"Không biết. Bên ngoài lại có tin đồn gì?"
Phương sư đệ thành thật trả lời, "Giờ bên ngoài đều đồn huynh tìm được tuyệt thế thần công Cửu Tiêu Bảo Điển của Thiên Ma Giáo."
Đồng tử Tần Vũ Hiên hơi rụt lại, lộ vẻ giận dữ, "Ai, ai bịa đặt?"
"Không rõ lắm, bên ngoài đều đồn như vậy."
Khuôn mặt Tần Vũ Hiên âm trầm, chuyện hắn có Cửu Tiêu Bảo Điển bị phát hiện từ khi nào?
Hắn nhìn về phía Phương sư đệ đồng môn, hồi tưởng lại chuyện xảy ra gần đây, chỉ có một lần nữ nhi của chưởng môn - Song Nhi - tiến vào phòng hắn.
Chẳng lẽ nàng ta đã thấy, còn truyền ra ngoài?
Các suy đoán lướt nhanh trong đầu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy chuyện này thật cổ quái, nhưng lại không thể nói là sai ở đâu.
Đêm cùng ngày, một bóng người lặng yên tiến vào Kiếm Các. Chỉ chốc lát sau, tiếng đánh nhau trong đình viện truyền ra.
Tần Vũ Hiên và U Minh đánh lên, âm thanh đánh nhau lập tức khiến người trong Kiếm Các chú ý.
"Tần Vũ Hiên, giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra đây." U Minh quát.
"Ta không biết ngươi đang nói gì. Cửu Tiêu Bảo Điển là cái gì? Ta chưa từng nghe nói." Tần Vũ Hiên một chưởng đánh lui hắn. "U Minh, đừng nghe gió là mưa. Người bên ngoài nói gì cũng tin."
U Minh vừa rồi chỉ thử thôi, vốn không xác định là có nằm trong tay Tần Vũ Hiên không, nhưng nghe câu cuối cùng, hắn lại nghi ngờ.
"Lời đồn? Ha ha, xem ra ngươi đã biết lời đồn, cũng biết Cửu Tiêu Bảo Điển. Vừa rồi ngươi lại nói là không biết, ngươi đang chột dạ đó hả?" U Minh lạnh lùng hỏi.
Tần Vũ Hiên biến sắc, nhưng mau chóng trấn định lại, "Ta chỉ là không muốn khiến ngươi hiểu lầm thôi."
"Giao ra đây, ta có thể tha chết cho ngươi." U MInh lạnh lùng nói.
"Hừ, U Minh, người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi."
Nói rồi, hai người càng đánh càng ác, không ít người trong Kiếm Các đều gia nhập cuộc chiến.
U Minh bị bốn năm người vây công, dần rơi vào thế yếu, nhưng vẫn đuổi sát Tần Vũ Hiên không tha.
Thuộc hạ của U Minh đang đấu với các đệ tử khác, cả Kiếm Các đèn đuốc sáng trưng, tiếng đánh nhau không ngừng truyền ra.
U Minh nhìn đám người nhảy lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tần Vũ Hiên, ra lệnh cho thuộc hạ, "Lui."
Đến khi Thiên Ma Giáo bỏ chạy, người của Kiếm Các bắt đầu thu dọn tàn cục.
Mấy thanh niên đi lên, "Tần sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Tần Vũ Hiên lắc đầu, "Đại sư huynh, ta không sao."
"U Minh tới tìm đệ sợ là vì chuyện Cửu Tiêu Bảo Điển. Đệ để ý chút." Đại sư huynh dặn dò.
Tần Vũ Hiên chú ý tới ánh mắt sư huynh đệ dừng trên người mình, lòng hơi trầm xuống.
Hôm nay U Minh gây sự, chỉ sợ họ đều sẽ cho là mình đang giữ Cửu Tiêu Bảo Điển.
"U Minh là một tên điên. Lời đồn bên ngoài cũng tin, ta vốn chưa từng thấy Cửu Tiêu Bảo Điển." Tần Vũ Hiên tức giận.
Lời này nói rất to, rõ ràng là nói cho mọi người nghe, còn họ có tin hay không thì Tần Vũ Hiên không chắc.
Hắn không muốn các sư huynh đệ đồng môn nghi ngờ mình, gây ra các phiền toái không cần thiết.
"Aizz, không biết ai truyền lời đồn. Nếu Tần sư đệ có Cửu Tiêu Bảo Điển thì đã sớm giao cho chưởng môn rồi, sao có thể độc chiếm được. Đúng không, Tần sư đệ?" Đại sư huynh nháy mắt với hắn.
Tần Vũ Hiên hiểu, hắn đang giúp mình làm mọi người bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn, "Đúng vậy, đại sư huynh. Nếu ta có Cửu Tiêu Bảo Điển đã sớm giao cho chưởng môn, sao dám giấu riêng."
Đại sư huynh quay đầu nói với mọi người, "Tất cả nghe rõ rồi chứ, nếu ai dám truyền lời đồn, nghiêm trị không tha."
"Vâng." Chúng đệ tử đáp lời.
Sau khi mọi người đi, đại sư huynh vỗ vai hắn, "Sau này U Minh chắc chắn sẽ còn tới, đệ nhất định phải chú ý."
"Ta hiểu." Tần Vũ Hiên gật đầu.
Tần Vũ Hiên trở lại phòng, lấy Cửu Tiêu Bảo Điển dưới đệm hương bồ ra.
Xem ra chỗ này cũng không an toàn.
- Huệ Châu-
"Ba ngày nữa là tới kinh đô rồi." Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Mặc Nhi nhìn về phía kinh đô.
Bắc Vũ Đường thấy bé lộ vẻ vội vàng, môi cong lên một nụ cười, nhưng đáy mắt lại thoáng nét đau lòng.
Đi theo nàng, lang bạt kỳ hồ, không ở đâu cố định.
Có lẽ, hẳn nên để cậu ở lại một chỗ, để cậu trưởng thành giống các hài tử khác.
Thời gian qua thật nhanh, đã hơn nửa năm kể từ lần cuối gặp Hoa Tử Vân rồi.
Tính thời gian, chưa đến một năm nữa, dịch dung hợp linh hồn sẽ hết, cần nắm chắc thời gian.
Đôi mắt u trầm của Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm về nơi nào đó, suy nghĩ đã sớm bay xa.
Bỗng, xe ngựa dừng lại, Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cùng mang Tiểu Đại Hương bay ra khỏi xe.
Khi họ rời khỏi xe, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Bắc Vũ Đường che chở Tiểu Đại Hương, tay cầm một dải lụa, nhẹ đảo qua cuốn đi mũi tên bay vụt đến, vung tay lên, vô số mũi tên bị nàng cuốn rơi xuống đất.
Ám Dạ và Phong Ly Ngân đứng đằng trước, ánh mắt tập trung.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi nhìn bốn phía, khi họ cảnh giác chú ý bốn phía, tiếng vùn vụt lại vang lên, vô số mũi tên lại bắn tới.
Bắc Vũ Đường vừa ngăn cản vừa nói với Đại Hương và Tiết Thiên, "Hai ngươi trốn kỹ."
Hai người cũng không do dự, tự tìm nơi trốn.
Nửa chén trà nhỏ sau, mưa tên dừng lại.
Sau đó, vô số hắc y nhân vụt ra từ hai cánh rừng cây, hướng về phía họ.
Những người này đều che mặt, cầm đao kiếm, khí thế hừng hực, cả người dày đặc sát khí, có thể thấy đây là một đám người tàn nhẫn giết người thường xuyên.
"Giết, không giữ lại một ai." Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng ra lệnh.
Ám Dạ và Phong Ly Ngân cùng giao thủ với hắc y nhân. Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cũng mau chóng giao thủ với chúng.
Chỉ một lát sau, đao quang kiếm ảnh, tiếng "leng keng" vang lên không dứt trong hẻm núi.
"Mặc Nhi, không cần nhẹ tay." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Giao thủ mấy hiệp, Bắc Vũ Đường đã cảm nhận được những người này chiêu chiêu tàn nhẫn, đều là những chiêu thức giết người nhanh chóng. Nàng chú ý thấy Tiểu Mặc Nhi rất bảo thủ, cứ như vậy thì đám sát thủ này chắc chắn sẽ thành công.
Tiểu Mặc Nhi nghe lời mẫu thân, không còn bị động ngăn cản, dùng toàn lực, không hề nhẹ tay nữa.
Một kiếm đâm thủng ngực hắc y nhân, khi kiếm rút ra, máu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, máu ấm khiến động tác của cậu hơi dừng lại, ánh mắt sửng sốt, mà đúng lúc đó, một hắc y nhân nhân cơ hội đâm kiếm về đầu cậu.
"Cẩn thận." Bắc Vũ Đường quát một tiếng, Tiểu Mặc Nhi bị đánh thức, thấy mẫu thân dùng tay chặn lại một kiếm kia.
Lưỡi đao lướt qua, máu vẩy ra, bắn lên mặt cậu, thậm chí là lọt vào mắt cậu.
Đôi mắt cậu chợt trợn to, cả người bùng nổ hơi thở cường đại, ánh mắt cậu hung tợn trừng tên hắc y nhân kia, "Ta muốn giết ngươi!"
Ngay sau đó, Tiểu Mặc Nhi vận nội lực, một chưởng đánh về tên hắc y nhân kia, tên đó bay ra ngoài, đập mạnh vào cây. "Răng rắc", cái cây sau lưng hắn gãy đổ ầm xuống.
Tên hắc y nhân kia cũng phun ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn cả nội tạng nát, khi hắn ngã xuống, đôi mắt hắn nhìn thẳng Tiểu Mặc Nhi, tràn đầy khó tin.
Những người khác cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ cậu lợi hại đến vậy.
Hắc y nhân xung quanh nhìn nhau, sau đó đều nhằm vào Tiểu Mặc Nhi, muốn giết cậu trước.
Bắc Vũ Đường sao có thể để họ thành công, cuốn lấy mấy người.
Một đám hắc y nhân ngã xuống, nhưng chúng cứ như giết không hết, một tên ngã xuống lại một tên khá tiến lên, tre già măng mọc, không sợ chết, không quan tâm sống chết.
Những người này rất mạnh, chắc chắn không phải hạng xoàng. Bắc Vũ Đường khó khăn lắm mới có thể giao thủ với họ, lại không dễ dàng giết họ, đặc biệt là khi nàng còn che chở Đại Hương và Tiết Thiên.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Ám Dạ và Phong Ly Ngân, người bao vây giết hai người còn nhiều gấp đôi bên này.
Không được, không thể tiếp tục như vậy, họ sẽ cạn sức mà chết.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Đại Hương bên xe ngựa, "Đại Hương, mang hộp gỗ tới."
Đại Hương lập tức hiểu, xoay người lên ngựa.
Hắc y nhân bên kia cũng không ngốc, dù không biết họ muốn làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không để họ như nguyện.
Một hắc y nhân bên Tiểu Mặc Nhi rời đội, hướng về phía Đại Hương.
Bắc Vũ Đường chú ý tới, thấy đao của người nọ sắp hạ xuống, nàng bên này trở tay, nhấc chân đá bay con dao trong tay hắc y nhân trước mặt qua phía hắc y nhân kia.
Dao nhỏ đâm vào ngực người nọ, người nọ ngã xuống.
Đại Hương nhìn thoáng qua người ngã xuống, sợ trắng mặt. Nàng ấy không dám chậm trễ, bò lên xe ngựa, cuống quýt tìm đồ, không quan tâm có làm loạn hành lý hay không, ném hết tay nải qua bên.
Cuối cùng tìm được hộp gỗ Bắc Vũ Đường nói, vui vẻ ôm đồ ra ngoài, nhưng phía trước lại xuất hiện một hắc y nhân, khiến nàng ấy sợ quá ném hết đồ về phía hắn, y phục, son phấn lăn đầy đất.
Bắc Vũ Đường tránh thoát mấy tên hắc y nhân, hướng về phía Đại Hương, nhưng giữa đường lại bị quấn lấy.
Tiết Thiên tránh một bên nhìn chằm chằm Đại Hương, thấy nàng ấy gặp nguy hiểm, nhìn quanh một lượt, tìm được cục đá, ném về phía tên sát thủ kia. Sát thủ cảm giác có thứ gì đó tập kích, nâng tay ngăn cản.
Lúc hắn cản lại, Đại Hương đã đẩy rương gỗ qua, ngăn cản thế công của hắn. Hắc y nhân nhấc chân đá đổ rương gỗ, đồ vật trong rương rơi ra, những cuốn sách rơi rụng đầy đất.
Mọi người không có thời gian lo nghĩ nhiều, sau khi Tiết Thiên từ xa tấn công tên sát thủ kia, Đại Hương mở hộp gỗ, lấy loạn một bình sứ ra.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, "Mở bình sứ ra."
Đại Hương nghe nàng phân phó, lập tức mở bình sứ, hắt đồ trong đó về phía hắc y nhân, bột phấn màu trắng lập tức tản ra trong không trung.
Hắc y sát thủ xung quanh nâng tay chặn mũi miệng lại, Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường cũng nhân dịp này giết hai người.
Những hắc y nhân vây quanh Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đã lung lay, tầm mắt mơ hồ.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy vật, huýt sáo, hắc y nhân bắt đầu rút đi.
Đoàn người Bắc Vũ Đường cũng không truy đuổi.
"Ngươi bị thương?" Phong Ly Ngân nhìn vết thương trên cánh tay nàng, đôi mắt u trầm tối đi.
"Vết thương nhỏ thôi." Bắc Vũ Đường không thèm để ý.
Ám Dạ nhìn thoáng qua vết thương của nàng, "Đao của họ đều có độc, mau uống thuốc giải độc đi."
"Ừ." Bắc Vũ Đường đáp lời, lại không để ý, bởi vì nàng đã sớm dùng giải độc hoàn của hệ thống rồi, giờ thân thể nàng bách độc bất xâm.
"Nơi này không nên ở lâu, mau dọn dẹp rời khỏi đây thôi." Phong Ly Ngân trầm giọng nói.
Mọi người đều không có ý kiến, bắt đầu dọn dẹp đồ vật tán loạn trên đất.
Bỗng, một sát thủ nằm rạp trên đất nhảy dựng lên, kiếm trong tay đâm về phía Bắc Vũ Đường. hắn tới quá nhanh, quá đột nhiên, Bắc Vũ Đường không thể tránh kịp.
Đúng lúc này, Phong Ly Ngân bước nhanh đến, trước khi kiếm đâm vào ngực Bắc Vũ Đường, y một tay bắt được thanh kiếm sắc bén.
Kiếm dừng lại.
Bắc Vũ Đường nhìn tay y, kiếm trong tay y đang nhỏ máu.
Ám Dạ và Tiểu Mặc Nhi phản ứng lại, hai người đồng thời tấn công tên sát thủ kia. Thân thể tên sát thủ đập mạnh xuống đất, tắt thở.
Một màn này quá mạo hiểm, Đại Hương và Tiết Thiên vừa mới phản ứng lại.
"Đại Hương, mang hòm thuốc tới đây."
Đại Hương lập tức xoay người đi lấy hòm thuốc.
"Keng", kiếm rơi xuống đất, máu trong tay cũng chảy tí tách xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn lòng bàn tay gần như bị cắt đứt của y, sắc mặt nặng nề.
Phong Ly Ngân thấy sắc mặt nàng không tốt, "Đừng lo, không sao."