Cố Phiên Nhiên thở dài nhẹ nhõm, "Ta giật mình quên mất chuyện chúng ta chỉ thấy từ xa."
"Nhưng ngươi thấy rõ hắn bị bệnh đậu mùa?" Cố Phiên Nhiên không nhịn được hỏi lại.
Đông Mai gật đầu khẳng định, "Vâng. Năm đó tiểu thư bị bệnh đậu mùa cũng là do nô tỳ và ba nha hoàn khác cùng hầu hạ. Ba người đó bị lây bệnh đậu mùa, cuối cùng chết cả rồi. Ta và tiểu thư cửu tử nhất sinh. Đến giờ ta vẫn nhớ rõ, sao có thể nhầm được. Nam nhân kia nhất định bị bệnh đậu mùa."
"Đại tiểu thư, chúng ta mau báo cho nha môn, để họ xử lý chuyện này đi. Nếu không, đến khi bệnh đậu mùa bộc phát, bá tánh thành Trường An sẽ..."
Đông Mai nghĩ đến hậu quả, không rét mà run.
"Cho người mang nước tới." Cố Phiên Nhiên nói.
Đông Mai thấy ả không phản ứng, chỉ có thể thở dài, sai nha hoàn bên dưới mang nước tới đây.
Cố Phiên Nhiên ngồi sau án bàn, ngón tay gõ nhẹ, cả người lộ vẻ trầm tư.
Nếu giờ báo lên, có lẽ sẽ được thưởng chút ít. Nhưng nếu so với công lao Mộc Chi Đào làm ở khu thiên tai thì quả là gặp thầy.
Nên lợi dụng chuyện này thế nào mới tốt đây?
Cố Phiên Nhiên ngâm mình trong nước ấm, tập trung suy nghĩ việc này.
Đột nhiên, ả nghĩ ra gì đó, đôi mắt sáng bừng lên.
Mộc Chi Đào biết lợi dụng gây dựng thanh danh trong bá tánh, để họ tạo thế cho nàng, vậy ả cũng có thể ăn miếng trả miếng.
Môi Cố Phiên Nhiên càng lúc càng cong.
Nếu lợi dụng tốt, Cảnh Ngọc cũng sẽ bình an vượt qua chuyện này.
Cố Phiên Nhiên hoàn toàn thả lỏng.
- Hình bộ-
Đường Cảnh Ngọc tiến vào phòng thì thấy có đủ cả ba vị quan chủ thẩm.
Hai bên hàn huyên xong rồi mới vào vấn đề chính.
"Hôm nay mời Vương gia tới là vì một việc. Không biết Vương gia có biết Nhị đương gia của Lôi thị – Mộc Chi Đào không?" Chu ngự sử dò hỏi.
"Từng gặp vị Nhị đương gia đó hai lần, không giao thoa nhiều." Đường Cảnh Ngọc đạm nhiên nói.
"Không biết Tấn Vương nghĩ sao về thảm án diệt một nhà Trương Tam lần này?" Chu ngự sử hỏi tiếp.
Đường Cảnh Ngọc không nhanh không chậm trả lời: "Có nghe qua chuyện này. Hung thủ thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta giận sôi."
Đúng lúc này, hai nha dịch áp Đường Du lên.
"Không biết Tấn Vương biệt người này không?"
"Biết, nô tài trong phủ bổn vương, chỉ là phạm lỗi nên bị trục xuất khỏi vương phủ. Sao, cẩu nô tài này gây chuyện gì à?" Đường Cảnh Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Bị trục xuất từ khi nào?" Chu ngự sử hỏi.
"Từ tháng trước."
"Vương gia, một nô tài bị trục xuất, sao có thể dùng danh nghĩa của Vương gia thu thuê bên ngoài?" Giọng Chu ngự sử không tự giác lạnh đi.
Đường Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn Chu ngự sử, "Thật sự có việc này? Đúng là buồn cười! Cẩu nô tài này còn dám dùng danh nghĩa Vương phủ làm việc bên ngoài? Phải mang thiên đao vạn quả!"
Chu ngự sử nhìn Đường Du, "Tháng trước ngươi đã bị trục xuất khỏi Vương phủ rồi sao?"
Đường Du nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ngọc, "Đúng. Chuyện này không liên quan đến Vương gia, là ta một mình làm ra."
Chu thừa tướng xua tay, nha dịch lập tức mang hắn rời đi.
"Vương gia thật sự không biết việc này?" Chu ngự sử híp mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc khẳng định, "Không biết."
Nói xong, Đường Cảnh Ngọc tựa như mới hiểu dụng ý của họ, kinh giận hỏi, "Chu ngự sử, chẳng lẽ cẩu nô tài này phạm vào thảm án diệt môn kia? Các ngươi tìm bổn vương vì nghĩ bổn vương là chủ mưu phía sau à?"
"Bổn vương và người nhà kia không thù không oán, sao phải giết họ?" Đường Cảnh Ngọc lạnh lùng nói, "Bổn vương chưa từng gặp người tên Trương Tam, sao phải sai sử hạ nhân giết người, toàn lời vô căn cứ."
"Tấn Vương chớ tức giận, hôm nay mời Vương gia tới chỉ là vì muốn hiểu biết thêm về Đường Du. Dù sao hắn cũng là người trong phủ của ngươi, Vương gia hẳn rõ ràng tính cách của hắn hơn chúng ta." Chu thừa tướng lên tiếng.
Đường Cảnh Ngọc thu lại vẻ phẫn nộ, bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là thế. Đường Du cũng có chút bản lĩnh, nên ta hay để hắn làm những việc vụn vặn bên ngoài. Còn cái khác thì phải hỏi quản gia trong phủ, hắn biết rõ nhất."
Sau đó, họ gọi quản gia phủ Tấn Vương tới.
"Các vị đại nhân hỏi gì thì ngươi thành thật trả lời, không được nói dối nửa câu." Đường Cảnh Ngọc cảnh cáo quản gia.
Quản gia liên tục gật đầu.
"Đường Du là người thế nào?" Dương thượng thư hỏi.
"Đường Du có năng lực không tệ nên ta thường để hắn làm những việc như thu thuê. Mới đầu thì hắn làm rất cần mẫn, nhưng lâu dần, nô tài phát hiện hắn thường dùng mánh lới. Một hai lần thì trừng phạt cảnh cáo, nhưng nhiều hơn thì không được. Vậy nên, đầu tháng trước, hắn đã bị trục xuất khỏi phủ."
"Chúng ta hoàn toàn không ngờ người này lại to gan dám giết người như vậy. Thật đúng với câu: không thể trông mặt mà bắt hình dong." Quản gia thổn thức.
Nửa canh giờ sau, ba người Chu thừa tướng thả Tấn Vương rời khỏi Hình bộ.
Chu thừa tướng và Chu ngự sử một trước một sau rời khỏi Hình bộ.
Một chén trà nhỏ sau, hai người lại cùng ngồi trong một phòng riêng ở trà lâu, tự rót tự uống.
"Không dễ bắt hắn nói thật đâu." Chu ngự sử lên tiếng.
Hai người đều là người thông minh, dù nhìn ra có vấn đề, nhưng không có chứng cứ thì cũng uổng công.
"Không vội." Chu thừa tướng chậm rì rì nói.
"Thừa tướng, ngài cảm thấy chuyện này là nhằm vào chúng ta hay nhằm vào nàng?" Chu ngự sử hỏi.
Tấn Vương thuộc phe Tứ hoàng tử, mà hai người lại thuộc phe trung lập.
"Không biết." Chu thừa tướng dứt khoát trả lời.
Hai người ngồi một lát rồi mới rời khỏi trà lâu. Họ vừa đi, một người đi ra khỏi phòng bên cạnh, người này rõ ràng là Ám Dạ.
Ám Dạ yên lặng rời khỏi trà lâu, cứ như trước giờ chưa từng tới đây.
Hôm sau, một khoái mã vội tiến vào thành Trường An, đến thẳng Cố phủ.
Người nọ xuống ngựa, đưa ra một khối lệnh bài. Người gác cổng thấy lệnh bài thì không ngăn cản. Người nọ vội vàng tiến vào phủ, một đường hướng về phía thư phòng.
"Cầu kiến Đại tiểu thư." Người nọ đưa lệnh bài cho Đông Mai nhìn.
Đông Mai thấy lệnh bài, lập tức dẫn hắn vào thư phòng.
"Tiểu thư, người Duyện Châu tới."
Cố Phiên Nhiên vẫy tay, Đông Mai rời đi.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Người tới bẩm báo, "Đại tiểu thư, Cố Vân bị Tri phủ Duyện Châu bắt rồi."
"Vì sao bị bắt?"
"Nói là hắn trộm đồ bên người lão bản nương khách điếm, bị bắt ngay tại trận với tội danh hái hoa tặc."
Cố Phiên Nhiên chau mày, xem ra không thể tạo bệnh sốt rét ở Duyện Châu rồi.
"Ngày mai ngươi và quản sự cùng tới Duyện Châu chuộc hắn. Hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi."
Cố Phiên Nhiên nhận được tin, Bắc Vũ Đường đương nhiên cũng nhận được tin.
"Đến một thôn xóm hoang tàn vắng vẻ?" Bắc Vũ Đường nhướng mày.
Rốt cuộc họ đang đánh bàn tính gì đây?
Nhưng dù đang tính toán gì, người đã bị Lôi Ngự Đình dùng kế bắt lại. Ngồi đại lao rồi, chắc không dậy được sóng gió gì đâu.
"Ám Dạ."
Ám Dạ hiện thân.
"Từ giờ trở đi, giám sát chặt chẽ Đường Du. Không thể để hắn chết."
"Hiểu rồi."
****
Ban đêm cùng ngày, Cố Phiên Nhiên một mình lặng lẽ đến một nơi. Ngõ nhỏ âm u, ả chỉ có thể nương ánh trăng mà đi. Đến một chỗ, ả thấy trong góc có một người đang ngồi trong lều nhỏ.
Cố Phiên Nhiên xuất hiện đánh thức người trong góc.
Ả xốc cái nắp rổ lên, lấy cơm canh bên trong ra. Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt khiến người ta đói réo cả bụng.
Ả đặt đồ xuống rồi rời khỏi nơi đó.
Người trong góc thấy ả rời đi, cũng không đi qua ăn. Chỉ là mùi thơm kia khiến đôi mắt hắn toát ra ánh sáng xanh. Hắn nhìn chằm chằm giao lộ, thấy ả mãi không xuất hiện, cẩn thận dịch qua, cầm gà nướng lên, quay về chỗ ăn nhồm nhoàm.
Một con gà nướng vào bụng, hắn lại nhìn chằm chằm bát thịt kho tàu và bát cơm tẻ thơm ngào ngạt.
Hắn thoáng nhìn về phía giao lộ, người nọ hồi lâu không về, thế là hắn lại dịch qua, nâng bát cơm trắng lên. Hắn ăn thật ngon, hoàn toàn không để dư thừa.
Chớp mắt, một bát cơm tẻ và một bát thịt kho tàu đều đã hết.
Người nọ ôm cái bụng phình phình, thoải mái lùi về túp lều của mình. Một lát sau, hắn cảm thấy bụng đau quặn lại, ngã xuống, lăn lộn trên đất.
Khi hắn dừng cử động, thất khiếu đổ máu đen.
Cố Phiên Nhiên luôn chờ cách đó không xa nghe được tiếng đau đớn rên rỉ, ả yên lặng chờ đợi âm thanh kia dừng lại. Khi ngõ nhỏ yên tĩnh như ban đầu, ả mới chậm rãi đi ra, xách đèn lồng đi về phía túp lều. Nương ánh đèn lồng mờ nhạt, ả thấy khuôn mặt người nọ đầy mụn nước, thậm chí đã có viên mưng mủ.
Quả nhiên là bệnh đậu mùa!
Cố Phiên Nhiên thu bát đũa đi, nhìn người trước mặt, ném cái đèn lồng trong tay về phía túp lều, ngọn lửa nháy mắt cắn nuốt người kia và túp lều của hắn.
Cố Phiên Nhiên về đến nhà, rửa sạch bát đũa.
Hôm sau, Cố Phiên Nhiên đến viện của người truyền tin kia.
Ngưu Đại Tráng thấy Đại tiểu thư tới, thụ sủng nhược kinh.
"Đại tiểu thư!" Ngưu Đại Tráng đứng im không dám nhúc nhích.
Cố Phiên Nhiên cười dịu dàng, "Ngồi đi, không cần câu thúc. Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"
"Tốt lắm ạ. Đó là cái giường mềm nhất ta từng ngủ."
Cố Phiên Nhiên cho Đông Mai một ánh mắt, Đông Mai mở cửa, mang một mâm đồ ăn sang.
"Chưa ăn cơm đúng không?"
Ngưu Đại Tráng nhìn một bàn gà vịt thịt cá trước mặt, vô thức nuốt nước miếng. Hôm qua hắn chỉ được ăn rau xanh, cơm tẻ và một ít thịt vụn thôi.
Với Ngưu Đại Tráng sinh ra đã nghèo khổ mà nói, thế đã là ngon lắm rồi.
Khi đó hắn còn nghĩ, gia đình giàu có thật tốt, hạ nhân cũng ăn ngon hơn nhà địa chủ.
Hôm nay, Đại tiểu thư tự mình đưa đồ ăn cho hắn, hơn nữa còn là thịt cá, khiến hắn thụ sủng nhược kinh.
"Ăn đi. Vốn định để ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng không thể để Cố Vân ở Duyện Châu lâu hơn được, vậy nên chỉ có thể để ngươi chạy về ngay."
Ngưu Đại Tráng liên tục lắc đầu, "Không đâu, không đâu. Cứu người quan trọng hơn."
"Mau ăn đi. Lạnh thì không ăn được nữa."
Ngưu Đại Tráng gật đầu, mới đầu vì có mấy người Cố Phiên Nhiên nên không dám há to miệng ăn. Cố Phiên Nhiên thấy hắn không tự nhiên, thức thời dẫn Đông Mai rời khỏi tiểu viện.
Hai người vừa đi, Ngưu Đại Tráng lập tức ăn ngấu ăn nghiến.
Một lát sau, cả bàn đồ ăn đã vào bụng hắn.
Đông Mai vào thu dọn chén đũa rồi dặn hắn ăn cơm trưa xong rồi đi, hơn nữa còn dặn hắn phải ở trong phòng, không thể đi lại bên ngoài.
Ngưu Đại Tráng biết gia đình giàu có thường có rất nhiều quy củ nên liên tục gật đầu.
Giữa trưa, Đông Mai lại đưa đồ ăn tới, toàn là đồ ăn ngon, thế là Ngưu Đại Tráng ăn đến bóng nhẫy miệng.
"Đây là quần áo Đại tiểu thư chuẩn bị cho ngươi, đều bằng loại vải tốt nhất."
Ngưu Đại Tráng cảm động rơi nước mắt, "Cám ơn Đại tiểu thư."
"Ngươi làm việc cho Đại tiểu thư, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Đúng rồi, đây là tiền Đại tiểu thư bảo ta cho ngươi. Số tiền này do Đại tiểu thư chi tiền riêng ra đấy."
Ngưu Đại Tráng nhìn mấy thỏi bạc nguyên bảo, một thỏi bạc nguyên bảo ít cũng phải mười lượng bạc, một lần năm thỏi, ước chừng năm mươi lượng bạc. Năm mươi lượng, cả đời hắn chưa từng thấy nhiều như vậy!
"Không, không cần." Ngưu Đại Tráng tuy động tâm, nhưng vẫn từ chối.
Đông Mai nhận lệnh cần để hắn mang đi, tất nhiên sẽ không cho hắn từ chối.
"Cho ngươi thì cầm đi. Đừng để ta không thể báo lại cho Đại tiểu thư." Đông Mai nhét thẳng bạc vào lòng hắn.
Ngưu Đại Tráng ôm năm mươi lượng bạc, đôi mắt đỏ lên vì cảm động, "Làm phiền tỷ tỷ, ta muốn tự mình qua cảm ơn Đại tiểu thư."
"Ngươi có lòng như vậy là được rồi. Ngươi muốn nói gì với Đại tiểu thư thì cứ nói lại với ta là được. Thời gian này Đại tiểu thư nghỉ trưa, không tiện gặp khách." Đông Mai từ chối đề nghị của hắn.
"Vậy phiền tỷ tỷ thay ta cảm ơn Đại tiểu thư, Ngưu Đại Tráng ta sẽ ghi nhớ ân tình này của nàng cả đời."
Đông Mai gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
"Xe ngựa chờ bên ngoài. Lần này ngươi đi cùng Tiền quản sự, trên đường phải nghe Tiền quản sự phân phó." Đông Mai dặn dò.
"Nhất định, nhất định rồi." Đông Mai một đường mang theo Ngưu Đại Tráng ra khỏi phủ, ở cửa đã sớm có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, trên xe không có xa phu, hiển nhiên nhiệm vụ đánh xe là của hắn.
Ngưu Đại Tráng không hề cảm giác có gì không ổn, chỉ cảm thấy Cố gia thật tốt, đặc biệt là Đại tiểu thư, trạch tâm nhân hậu, tâm địa thiện lương, ôn nhu săn sóc.
Sau khi Tiền quản sự tới, Ngưu Đại Tráng vội vàng đánh xe ngựa rời khỏi thành.
Họ vừa đi, Đông Mai lập tức thiêu hết đồ trong phòng Ngưu Đại Tráng, cả gian phòng đều bị phong tỏa, không cho những người khác tới gần.
Người giám sát Cố phủ thấy Ngưu Đại Tráng đi thì hỏi thăm một phen, biết họ cầm bạc đi cứu Cố Vân, lập tức báo tin này lại cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không lo Cố Vân sẽ gây ra chuyện xấu gì, có Lôi Ngự Đình ở đó, họ muốn cứu Cố Vân ra cũng không đơn giản đâu.
- Đại lao Hình bộ-
Một quản ngục mang theo cơm canh tới nhà tù giam Đường Du, "Ăn cơm, ăn cơm."
Đường Du thấy quản ngục cho mình một ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa lao.
Quản ngục nhỏ giọng nói, "Vương gia bảo ta nói cho ngươi, nhận hết mọi tội danh. Vương gia sẽ chiếu cố tốt thê tử và hài tử của ngươi."
"Thê nhi của ngươi vẫn còn là nô tịch. Vương gia bảo sẽ chuyển họ lên thành lương dân. Giờ đã bảo Đường quản gia đi làm rồi. Ngươi hẳn biết nên nói gì, không nên nói gì chứ?"
Đường Du nâng bát, đè nhỏ giọng trả lời, "Ngươi báo lại Vương gia, chăm sóc tốt thê nhi của ta. Ta biết phải làm gì."
Quản ngục gật đầu, "Ta sẽ chuyển lời giúp ngươi."
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với nhau, quản ngục tiếp tục ôm thùng cơm đi chia tiếp.
Đường Du ăn một miếng đồ ăn như đồ ăn cho heo, phun ngay ra ngoài, ném cái bát qua một bên.
- Phủ Tấn Vương-
"Hắn bảo thế nào?" Đường Cảnh Ngọc hỏi.
"Hắn đã đồng ý. Thê nhi của hắn còn ở trong phủ, hắn không dám nói lung tung." Thống lĩnh hộ vệ đáp.
Đường Cảnh Ngọc nghĩ tới lời Cố Phiên Nhiên nói, "Ngươi phái người giám sát kỹ Đường Du, trước khi khai đường, tuyệt đối không thể để hắn tiếp xúc bất kỳ ai."
"Rõ."
"Mặt khác, phái người giám sát chặt chẽ Mộc phủ, nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì phải báo lại cho ta ngay."
"Rõ."
Thống lĩnh hộ vệ rời đi, Đường Cảnh Ngọc bắt đầu liên hệ với các đại thần khác trong triều, vẫn gặp gỡ như thường ngày, tựa như không hề bị ảnh hưởng.
Nha dịch âm thầm giám sát Đường Cảnh Ngọc báo lại tình huống cho Chu thừa tướng và Chu ngự sử.
"Đường Du một mực chắc chắn là do tự mình làm ra, mà bên Tấn Vương lại không hề có gì khác thường, xem ra rất khó bắt được kẻ hạ độc thủ phía sau." Chu ngự sử thấp giọng nói.
"Ngươi nghĩ nô bộc trong nhà phạm tội, dù không liên quan đến mình, mà vẫn có tâm trạng uống rượu du ngoạn à?" Chu thừa tướng đột nhiên hỏi.
Chu ngự sử sửng sốt, lập tức hiểu ý ông, cho dù mình không phải chủ sự, nhưng cũng nhất định sẽ bị liên lụy, mà Đường Cảnh Ngọc thì lại ở ngoài ăn nhậu chơi bời, vừa lúc chứng minh hắn đang chột dạ, càng chột dạ thì biểu hiện càng giống bình thường.
"Nếu không phải là chột dạ, vậy có nghĩa hắn tự tin rằng chuyện này sẽ không liên lụy đến hắn." Chu ngự sử cười nói.
Nha môn truy tra mấy ngày, phát hiện chuyện Đường Du nói đều được chứng thực. Nhưng chuyện họ muốn nghe nhất thì hắn lại ngậm miệng không nói.
Hắn thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Ba ngày sau, nah môn lại một lần nữa khai đường thẩm án. Giống như bình thường, ngoài công đường đứng đầy người.
"Hồng Linh và Tây thị đã chỉ ra và xác nhận bị ngươi sai sử, có đúng vậy không?"
Đường Du gật đầu, "Phải, là ta sai sử họ làm vậy."
"Bản quan hỏi ngươi, vì sao ngươi lại hãm hại Mộc Chi Đào?"
"Bởi vì Mộc Chi Đào hại ta bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Chuyện nàng ta và Cố đại tiểu thư lần trước đã khiến Cố đại tiểu thư bị thương. Trước khi rời kinh thành, Vương gia đã bảo ta chăm sóc tốt Cố tiểu thư. Nhưng vì nữ nhân kia mà ta bị liên lụy. Cả nhà ta bị trục xuất khỏi Vương phủ, mất đi kế sinh nhai. Nàng ta không để chúng ta sống, ta phải khiến nàng ta cùng chết." Đường Du âm ngoan nói.
"Chỉ bởi vậy mà ngươi tính kế giết hại một nhà Trương Tam?" Chu ngự sử lạnh lùng hỏi.
"Ta vốn không định giết hắn, chỉ là hắn thấy ta bị đuổi khỏi Vương phủ thì nghĩ ta dễ khinh. Ta giết hắn, thuận tiện vu oan Mộc Chi Đào, một công đôi việc." Đường Du không nhanh không chậm nói.
"Bạc ngươi cho Hồng Linh và Tây thị từ đâu ra? Đó không phải là một khoản nhỏ, với tài sản của ngươi, chỉ sợ không chi ra được nhiều bạc như vậy."
"Bạc đó ta thu từ mấy nông hộ dưới danh nghĩa của Vương gia. Trước đó, ta vẫn luôn phụ trách thu bạc. Họ không biết chuyện ta bị đuổi khỏi Vương phủ, nên khi ta qua thu, họ không nghi ngờ."
****