Cố Nguyên Bạch quan sát kỹ từng đứa một, nhân tiện thử lòng cả đám tông thân kia. Thánh Thượng chưa bao giờ là người dễ lừa gạt, nếu lại dám đánh chủ ý tham lam ghê tởm, Cố Nguyên Bạch cũng không ngại huyết tẩy thêm một lần nữa.
Lần trước chỉ đơn giản dùng một màn cấm quân giáp đen áp giải tông thân, vẫn còn khiến cho đám hoàng thất sợ hãi từ trong cốt tủy, bọn họ thành thành thật thật, an phận thủ thường mà đưa hài tử tới, lại nhận hài tử về.
Mười ngày sau, Cố Nguyên Bạch hạ chỉ, tuyên cháu trai Cố Nhiên của Thụy Vương tiến cung vào Khánh Cung ở.
Khánh Cung ở phía đông của hoàng cung Đại Hằng, vì vậy cũng xưng là Đông Cung. Thánh Thượng chỉ an trí Cố Nhiên ở Đông Cung, lại chưa từng cho bên ngoài một chữ nửa câu thừa nhận, thái độ thực sự không rõ ràng.
Ngày Cố Nhiên tiến cung, Thụy Vương gọi Cố Nhiên tới trước mặt, cả nhà Thụy Vương phủ ngồi ngay ngắn ở chính sảnh, nghe Thụy Vương già nua nặng nề răn dạy.
"Sau khi ngươi tiến cung, nhất định phải nhớ cho kỹ một điều," Thụy Vương chỉ vào phụ thân của Cố Nhiên, "hắn không còn là cha của ngươi nữa, ta cũng không còn là tổ phụ của ngươi nữa. Nếu sau này ngươi có phúc, được Thánh Thượng chiếu cố, khi đó chúng ta sẽ phải hành lễ với ngươi. Ngươi sẽ phải gọi hắn là "tam thúc", gọi ta là "Thụy Vương gia". Nhiên ca nhi, đã hiểu chưa?"
Cố Nhiên hành lễ, chậm rì rì nói: "Con đã hiểu."
"Không chỉ có vậy," Thụy Vương nói, "cho dù sau này ta chết, hoặc là cha mẹ ruột của ngươi chết, ngươi đều không thể chịu tang, bởi vì khi đó ngươi không còn là người của Thụy Vương phủ ta nữa, chỉ là người ở trong cung mà thôi. Vô luận người của Thụy Vương phủ cầu ngươi làm chuyện gì, cho dù là người phương nào thì cũng không cần phải thiên vị, cũng không cần chiếu cố bọn họ. Nếu như lưỡng lự, cứ việc nói rõ với Thánh Thượng, thỉnh giáo cách hành xử."
Cố Nhiên không nhịn được lộ ra một nụ cười nho nhỏ, "Thánh Thượng rất lợi hại."
Vẻ mặt nghiêm túc của Thụy Vương hơi hoãn lại, ông cũng bật cười, "Thánh Thượng đúng là bởi vì lợi hại, cho nên chúng ta mới không thể giấu tâm tư vô lễ trong lòng. Tông thân chúng ta chính là nhờ Thánh Thượng mà mới có được ngày an ổn phú quý như hôm nay, khi Lư Phong cầm quyền đã phải trải qua những ngày tham sống sợ chết như thế nào, chẳng lẽ có thể quên được sao? Nếu có ai dám lợi dụng Nhiên ca nhi mà duỗi tay đến trước mặt Thánh Thượng, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
Thụy Vương vỗ mạnh xuống bàn, tiếng vang nặng nề chói tai.
Những người trong lòng còn cất giấu tâm tư tiểu nhân cúi đầu run rẩy.
Sau đó, cha ruột của Cố Nhiên, con thứ ba của Thụy Vương, Cố Hà tự mình tiễn nhi tử ra phủ.
Cố Hà từ trước đến nay đối với con trai mình không thân cận, càng không nói đến cái gì phụ tử thân tình. Nhưng giờ phút này hắn lại vạn phần hối hận, hận không thể quay ngược thời gian để đối xử tốt với Cố Nhiên hơn. Dọc đường dẫn Cố Nhiên ra cửa, hắn càng hỏi han ân cần, đến cuối cùng không nhịn được mà khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, luôn miệng nói luyến tiếc Cố Nhiên.
Các huynh trưởng ngày thường châm chọc mỉa mai Cố Nhiên càng rơi lệ đầy mặt, nức nở không thôi.
Nhưng đôi mắt bọn chúng che lấp dưới tay áo, rõ ràng hiện lên ghen ghét tàn nhẫn.
Cố Nhiên trầm mặc không nói, nó tuổi tuy còn nhỏ, nhưng có một vài chuyện còn nhìn thấu so với người lớn. Thụy Vương phủ chỉ cần Thụy Vương còn ở, sẽ không có ai dám làm bậy, đến nỗi sau này, nếu như Cố Nhiên thật sự may mắn được Thánh Thượng nhận nuôi dưới gối, chuyện của Thụy Vương phủ, Thánh Thượng cũng sẽ vì Cố Nhiên mà xử lý đến không còn nỗi lo về sau.
Cố Nhiên tin tưởng như vậy, vô cùng tín nhiệm Thánh Thượng. Lại nói tuy là bất hiếu, nhưng khi Cố Nhiên biết mình được Thánh Thượng nhìn trúng, trong lòng liền trộm nhảy nhót lên. Thánh Thượng trong mắt nó uy nghiêm cực kỳ, người như vậy thế mà thật sự muốn trở thành phụ thân của Cố Nhiên, chỉ cần tưởng tượng ngày sau có thể sẽ được gọi Thánh Thượng là "Phụ hoàng", Cố Nhiên liền nhịn không được ngượng ngùng.
Áp không nổi kích động vui vẻ.
Sau khi Cố Nhiên vào cung, Thánh Thượng cũng cố ý dành ra thời gian. Hắn cùng Cố Nhiên dùng bữa, dẫn nó đi xem thư phòng cho hài tử trong hoàng thất học hành, cười nói: "Ngày mai, con có thể cùng chư vị huynh trưởng tới đây học."
Cố Nhiên liếc góc áo của Thánh Thượng, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại nhớ tới Thánh Thượng lúc trước nói với nó chớ có câu nệ, liền rối rắm, khuôn mặt tròn nhăn thành một khối.
Thánh Thượng cười khẽ vài tiếng, khom người dắt tay Cố Nhiên, xoa đỉnh đầu nó, thản nhiên dẫn nó đi dạo Ngự Hoa Viên.
Cố Nhiên đôi mắt hơi trợn to, một lát sau, mặt đã đỏ rực như quả táo, ánh mắt nhìn Thánh Thượng tràn đầy kính trọng không giấu nổi.
Nhưng mới đi được nửa vòng Ngự Hoa Viên, bỗng có bông tuyết bay xuống như tơ liễu.
Tiết Viễn cầm áo choàng nhanh chóng tiến lên, bọc Thánh Thượng đến kín mít, khóa hắn lại trong áo choàng, giơ tay chắn trên đỉnh đầu Thánh Thượng, "Mau trở về!"
Tuyết còn chưa rơi trên người Cố Nguyên Bạch, y đã như lâm đại địch.
Cố Nguyên Bạch không nhịn được cười, hướng tới Điền Phúc Sinh vẫy vẫy tay, tiếp nhận áo choàng nhỏ trong tay lão thái giám, giúp Cố Nhiên mặc vào.
Gió nổi lên, tuyết cũng lớn hơn. Tiết Viễn chậc một tiếng, khom lưng một tay bế lên Cố Nhiên, một tay dắt Thánh Thượng đi nhanh vào trong điện, "Thánh Thượng, ngài có thể làm thần bớt lo đi được không?"
Y nhịn không được tự đắc, thấp giọng nói: "Nếu mà không có ta, ngươi phải làm sao bây giờ."
"Không có ngươi, còn có Vương Cửu Dao, Trịnh Cửu Dao, Lý Cửu Dao."
Biểu tình Tiết Viễn theo lời của Thánh Thượng càng thêm âm trầm.
Cố Nguyên Bạch từ từ rút tay ra. Áo choàng của hắn bị gió tuyết thổi đến phần phật, lướt qua sống lưng Tiết Viễn, như đang xoa dịu con sư tử sắp bạo nộ.
"Nhưng bọn họ đều sẽ không tốt bằng ngươi."
Tiết Viễn cả người tê dại, eo lưng đứng đến càng thẳng.
Sau bữa tối, Cố Nhiên được cung hầu mang về Khánh Cung, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên từ chính vụ, liền thấy Tiết Viễn cùng thị vệ trưởng đang ở bên ngoài luyện tập.
Tiết Viễn tuổi trẻ khí thịnh, cứ như sống được hai mươi lăm năm lại phát dục lần hai, môi mỏng mũi cao, riêng tướng mạo đã có thể nhìn ra hỏa khí cường thịnh. Con cháu của Trương thị tên Trương Hảo ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Tiết Viễn là kẻ nội hỏa cường thịnh, sự thật đúng là như vậy, nhưng ngự y đã dặn dò, thân thể Cố Nguyên Bạch hiện giờ chưa thể thường xuyên làm chuyện đó. Tiết Viễn cũng không nỡ, bởi vậy cho tới bây giờ, y cũng mới chỉ ăn được một miếng thịt.
Không ăn thì thôi, ăn một lần rồi lại phải cấm khẩu, mới là khó nhất.
Tiết Viễn chỉ có thể tìm chuyện khác để phát tiết tinh lực, buổi sáng đánh quyền, giữa trưa luyện đao, buổi tối cùng bọn thị vệ đối luyện, thỉnh thoảng còn tới Đông Linh Vệ nghiền nát sức mạnh của đám tinh anh đó.
Mồ hôi ướt vạt áo, lộ rõ đường cong dáng người. Đẹp đẽ, cao ráo và cường hãn, chính là thân hình như vậy.
Cố Nguyên Bạch đặt ánh mắt trên người Tiết Viễn, lướt qua eo bụng cùng chân dài của y. Đảo vài vòng liền đứng dậy, đi đến ngoài điện nhìn hai người bọn họ. Một nửa bọn thị vệ trầm trồ khen ngợi thị vệ trưởng, một nửa lại trầm trồ khen ngợi Tiết Viễn, hai người ngươi tới ta đi, đánh đến xuất sắc tuyệt luân.
Thị vệ trưởng thở hổn hển, tránh thoát một quyền rắn như đá của Tiết Viễn, "Tiết đại nhân, ngươi có phải, có phải có chuyện lừa gạt ta hay không?"
Tiết Viễn không vui mà cười, "Trương đại nhân, Điền tổng quản nói với ta, lúc ta đi Bắc Cương, ngươi từng làm ấm giường cho Thánh Thượng?"
Thị vệ trưởng khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lắp bắp nói: "Chỉ như vậy một lần mà thôi."
Tiết Viễn bỗng chốc dùng sức, mạnh mẽ hất thị vệ trưởng té lăn quay trên nền tuyết, y hé răng nanh, "Trương đại nhân còn muốn vài lần nữa ư?"
Thị vệ trưởng chịu đau, hỏi ra câu sớm đã muốn hỏi: "Tiết đại nhân, ngươi nói thật với ta đi, ngươi và Thánh Thượng rốt cuộc------"
"Trương đại nhân," Tiết Viễn rũ mắt, ngắt lời hắn, "không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghĩ cũng đừng nghĩ. Thánh Thượng cửu ngũ chí tôn, chuyện dơ bẩn đều không thể hắt lên người Thánh Thượng, người nói vô tình, nhưng sẽ luôn có người nghe cố ý, ngươi có hiểu không?"
Thị vệ trưởng sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi gật đầu.
Tiết Viễn buông hắn ra, xoay người nhìn lên, đối diện với đôi mắt của Thánh Thượng trên hành lang.
Tiết Viễn cong môi, bó lớn sức lực thoát ra khỏi tứ chi, y đi về phía Thánh Thượng, cuối cùng càng đi càng nhanh, bắt đầu chạy.
Rồi lại vội vàng dừng chân bên ngoài hành lang.
Cố Nguyên Bạch không khỏi nói: "Sao không qua đây nữa?"
Tiết Viễn nói: "Sợ hàn khí trên người nhiễm sang Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch mím môi, thấp giọng: "Mau mặc áo vào đi, đừng chịu lạnh."
Tiết Viễn mặc thêm áo, rốt cuộc mới bước vào hành lang, chậm rãi đi tới bên cạnh Thánh Thượng.
Y đôi mắt không tồi mà nhìn chằm chằm Thánh Thượng, ánh mắt như vậy, giống như muốn nướng chín Thánh Thượng. Cố Nguyên Bạch quay đầu đi, không được tự nhiên mà ho khan vài tiếng, liếc qua cổ áo y, nhíu mày, một lát sau, "Quay người lại hết đi."
Cung hầu nghe lệnh, quay người.
Thánh Thượng nâng tay lên, áo trong xanh nhạt, đầu ngón tay ôn lương, một tầng một tầng mà sửa sang lại vạt áo xộc xệch của Tiết Viễn.
Tiết Viễn đuôi mắt hiện lên vui sướng, y nhân cơ hội cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay Thánh Thượng.
Thánh Thượng thấp giọng giáo huấn: "Bao nhiêu tuổi rồi, quần áo cũng không biết mặc cho tử tế?"
"Lời này nói sai rồi." Tiết Viễn nói, "Mỗi ngày thần đều giúp Thánh Thượng mặc quần áo đấy."
"Thế thì là cố ý rồi." Cố Nguyên Bạch buông tay, chọc chọc ngực y, "Tiết Cửu Dao, muốn trẫm mặc áo cho ngươi à?"
Tiết Viễn bật cười, chỉ hận không thể để Cố Nguyên Bạch đi đường cũng là được y ôm đi, sao mà bỏ được. Thánh Thượng lại bóp lấy cằm y, bức y cong eo xuống, sau đó hôn Tiết Viễn một cái.
Mùi mồ hôi trước kia cảm thấy khó ngửi, hiện tại vậy mà lại cảm thấy có thể.
Thánh Thượng thanh âm khàn khàn, "Đừng có làm nũng."
Tiết Viễn nặng nề mà nhìn Cố Nguyên Bạch, đáy mắt cất chứa ngọn lửa.
Cố Nguyên Bạch vén sợi tóc ra sau tai, vành tai trắng nõn khẽ run rẩy, Tiết Viễn chuyển ánh mắt tới nơi đó, hầu kết lăn một cái. Cố Nguyên Bạch buồn cười một tiếng, mặt mày hớn hở mà đi qua người y.
Cố Nguyên Bạch đúng là quá đáng, bây giờ không thể lăn giường, lại luôn lơ đãng mà trêu chọc Tiết Viễn. Tiết Viễn càng vì hắn điên cuồng, vì hắn mê muội, vì hắn mà nhẫn nhịn đến mướt mồ hôi, hắn càng cảm thấy đáy lòng run lên, sung sướng đến căng hết tinh thần, như đi trên dây giữa không trung, kích thích đến mức làm Cố Nguyên Bạch phát nghiện.
Thánh Thượng xấu xa đến vậy, cho tới bây giờ, dù chỉ là chạm vào ngón tay Tiết Viễn mà thôi, cũng có thể khiến cho trái tim của người ấy mọc ra cả một thảm cỏ sinh trưởng tốt tươi.
- ----------------------
Đại quân chưa động, lương thảo đi trước.
Trong lúc lương thảo trù bị tới Tây Bắc trước, Cố Nguyên Bạch lại dành ra thời gian, cố ý dắt theo Cố Nhiên, quang minh chính đại mà xuất hiện ở hôn lễ của Khổng Dịch Lâm và con gái của Mễ đại nhân.
Khổng Dịch Lâm thụ sủng nhược kinh, lập tức đứng dậy, trước mặt mọi người hành đại lễ với Thánh Thượng không chút cẩu thả.
Cố Nguyên Bạch uống rượu mừng, trước ánh mắt kinh hỉ của Mễ đại nhân viết xuống bốn chữ "Trời cho lương duyên", Cố Nhiên đứng kế bên Thánh Thượng nhìn hàng chữ, không nhịn được mà cười: "Phụ hoàng, chữ của ngài thật đẹp."
Trong yến hội, thần tử vây quanh Thánh Thượng nghe được hai tiếng "Phụ hoàng" kia, sắc mặt chợt cả kinh. Cố Nguyên Bạch lại không nhanh không chậm, từ từ nói: "Tự tay viết ra chữ đẹp, nhìn liền vui sướng trong lòng. Nhiên ca nhi, con còn nhỏ, nhưng cũng nên bắt đầu luyện tập từ bây giờ, mới có thể viết ra chữ vừa ý, đã biết chưa?"
Cố Nhiên nghiêm túc nói: "Nhi tử ghi nhớ."
Sau đó không lâu, Cố Nguyên Bạch dắt Cố Nhiên ra khỏi Khổng phủ, Khổng Dịch Lâm kiên trì muốn tiễn Thánh Thượng ra cửa, Cố Nguyên Bạch nhìn gã một thân hỉ phục, trêu ghẹo nói: "Cứ thế bỏ mặc tân nương tử ở đằng kia à?"
Khổng Dịch Lâm hơi mỉm cười, "Thần muốn cung tiễn Thánh Thượng trước."
"Trở về đi." Cố Nguyên Bạch nói, "Mấy ngày nữa đại quân sẽ thẳng tiến Tây Bắc, khanh còn muốn đi cùng trẫm, khi đó khanh và thê tử sợ là vừa tân hôn đã phải biệt ly."
"Thần nhất định phải cùng ngài đến Tây Bắc." Khổng Dịch Lâm nghiêm sắc mặt, "Hoàng đế Tây Hạ đăng cơ, ổn định quốc nội đại loạn xong, việc đầu tiên hắn làm là phát động binh quy mô lớn đánh Đại Hằng, nhất định cũng là muốn lấy một trận thắng để tạo uy thế, chuyện hoàng đế Tây Hạ ngự giá thân chinh trọng đại, Thánh Thượng dù đã nắm chắc toàn thắng, thần cũng muốn theo sau, ít nhất cũng có thể giúp đỡ bày mưu tính kế."
Cố Nguyên Bạch cười, "Vậy ngươi phải quý trọng khoảng thời gian này. Dừng bước, trở về đi."
Khổng Dịch Lâm ở trước cửa phủ dừng chân, nhìn Thánh Thượng được Tiết đại nhân đỡ lên xe ngựa.
Gã thấy trong lòng hơi nóng.
Thường thấy thiên lý mã, nhưng lại hiếm thấy Bá Lạc(1). Thánh Thượng đối với gã có ơn làm lại cuộc đời, nhưng Khổng Dịch Lâm cũng không nghĩ tới, Thánh Thượng thế nhưng sẽ đích thân tới tiệc thành thân của gã.
(1): Bá Lạc là người nước Tần thời Xuân Thu, giỏi nhận biết ngựa quý. Câu này nghĩa là ngựa quý nhiều nhưng trên đời lại không có nhiều Bá Lạc, ý nói có nhiều người tài năng, nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra tài năng đó.
Vì quân chủ như vậy, chết thì có sao?
Khổng Dịch Lâm mang theo nét cười trở về, người liên tiếp thành đàn kính rượu gã, ý cười trên mặt bọn họ càng thêm chân thành, so với trước còn nhiệt tình hơn nhiều. Kính rượu Mễ đại nhân càng là một người tiếp một người, cười lớn khen Mễ đại nhân có được rể quý, khuôn mặt nghiêm túc của Mễ đại nhân đã cười đến thấy răng không thấy mắt, khiêm tốn nói: "Không dám nhận không dám nhận."
Thánh Thượng đích thân tới là chuyện gây chấn động, Cố Nguyên Bạch đương nhiên cũng biết, hắn ngồi trên xe ngựa, quần áo đặt trên đầu gối, hỏi Cố Nhiên: "Con có biết vì sao phụ hoàng phải đích thân đến nhà Khổng khanh chúc mừng không?"
Cố Nhiên nghĩ nghĩ, "Nhi tử cũng không biết mình có nghĩ đúng không ạ."
Cố Nguyên Bạch cổ vũ nói: "Cứ nói thử xem."
Cố Nhiên chậm rãi nói ba điểm, một là biểu thị Thánh Thượng ưu ái thần tử, hai là coi trọng Khổng đại nhân, ba là nhân cơ hội này, ám chỉ Cố Nhiên đã trở thành con nuôi của Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch nhướn mày, đợi Cố Nhiên nói xong, hắn lắc đầu, "Còn thiếu một ít."
Cố Nhiên trên mặt hoàn toàn nghi hoặc, "Phụ hoàng?"
Cố Nguyên Bạch còn muốn mượn cơ hội này, tinh tế dạy cho con về đạo làm vua.
Xe ngựa chậm rãi đi vào hoàng cung. Tiết Viễn ở bên ngoài cưỡi ngựa mở ra đôi tay, cúi đầu nhìn nơi Thánh Thượng vừa mới chạm qua, từ đáy lòng mà thở dài.
Thị vệ bên cạnh có người kỳ quái nói: "Tiết đại nhân, sao đột nhiên lại thở dài, chẳng lẽ là nhìn thấy Khổng đại nhân cưới vợ, ngươi cũng ngứa ngáy rồi?"
Mấy người xung quanh cũng trộm cười.
Tiết Viễn không tỏ ý kiến, y nắm lại tay, trong lòng nghĩ, tay Thánh Thượng vừa mới đáp lên lòng bàn tay y thật là mềm mại.
Càng ngày càng mềm.
Thánh Thượng thích xem biểu tình nhẫn nại của Tiết Viễn, chạm vào cũng không cho, như ngày ấy trừng phạt Tiết Viễn không nghe lời, đánh một gậy cho một quả táo ngọt, có khác gì thuần thú đâu. Thậm chí hiện tại chỉ là chạm tay mà thôi, Tiết Viễn đã da đầu tê rần.
Y lại nặng nề thở dài, nhìn về phía bọn thị vệ, "Ta gần đây có phải là gầy đi rồi không?"
Bọn thị vệ đồng thời lắc đầu, "Ngươi không chỉ không gầy đi, còn tinh thần mười phần nữa."
Tiết Viễn đè thấp lông mày, "Được rồi."
Giả vờ đáng thương cũng không nổi.
- ----------------------
Tiết đại tướng quân còn đang rối rắm làm sao để Thánh Thượng đừng keo kiệt như vậy nữa, Thánh Thượng đã tinh thần no đủ, khí vũ hiên ngang mà chuẩn bị xuất chinh.
Cuối tháng, trải qua chuẩn bị sung túc trước khi chiến đấu, đại quân phấn chấn oai hùng, đi theo các tướng quân rèn luyện xong, binh lính Đại Hằng thân mang sát khí, biết được lần này là đi theo Thánh Thượng thân chinh, càng là hai mắt sáng ngời, hưng phấn vô cùng.
Thánh Thượng tế bái cầu phúc suốt một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, liền mặc giáp y, cột cao tóc, nhìn binh lính ngoài thành trải dài trăm dặm.
Mỗi một binh lính đều ăn lương thực do Cố Nguyên Bạch cấp, mặc áo bông mới bổ sung năm nay. Bọn họ mỗi người khổng võ hữu lực, ánh mắt nhìn Thánh Thượng tràn đầy kính ngưỡng.
Địa vị của Cố Nguyên Bạch ở trong quân không thể miêu tả. Điểm này Cố Nguyên Bạch cũng biết, khi chọn lựa Đông Linh Vệ, ánh mắt nhiệt liệt mà mấy vạn cấm quân nhìn hắn, đến bây giờ hắn cũng chưa từng quên.
Dĩ vãng đều là chủ soái nói lời tuyên thệ, nhưng lần này lại là Cố Nguyên Bạch.
Kèn trống mãnh liệt vang rền, dồn dập khiến cho lòng người nhiệt huyết sôi trào. Bách quan đứng phía sau Thánh Thượng, nhìn bắp thịt run rẩy trên mặt binh lính ở phía trước.
Thánh Thượng đi lên trước, tướng quân cùng đội ngũ quan quân dựng lỗ tai, muốn kịp thời truyền lại mỗi một câu của Thánh Thượng ra phía sau, bảo đảm mỗi một binh lính đều có thể nghe được.
"Chúng tướng sĩ," Cố Nguyên Bạch ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chiến sĩ, nhìn trời cao, "trẫm từng nghe nói qua nguyện vọng của lão nông trên đồng ruộng, lão muốn mỗi một cây kê lão trồng ra sẽ có nhiều thêm một hạt kê. Cũng từng hỏi qua thợ thủ công, hắn muốn một cái cưa có nhiều răng cưa hơn để tước gỗ càng nhanh hơn. Vạn dân giản dị, chỉ cần nhiều thêm một hạt thóc, nhiều thêm răng cưa là đã thỏa mãn. Trẫm lại hỏi binh sĩ trở về từ chiến trường, bọn họ nói với trẫm, bọn họ muốn sống."
Tướng quân cùng các quan quân từng câu mà truyền lời lại, một câu "Muốn sống" đảo mắt đã vang vọng ngoài thành.
"Trẫm cũng có một nguyện vọng." Cố Nguyên Bạch nói, "Trẫm hiện tại muốn nói cho các ngươi nghe, điều trẫm muốn là gì!"
"Trẫm muốn một Đại Hằng ai nấy vô lo nghĩ chuyện áo cơm, trẫm muốn một Đại Hằng không người dám khinh, muốn mọi đói khát, khủng hoảng, tử vong rời khỏi Đại Hằng ta, muốn con dân Đại Hằng ta kiêu ngạo, được người ngoài kính ngưỡng. Khiết Đan, Cao Xương, Cam Châu, Tây Hạ, trẫm muốn các ngươi bất luận ở trước mặt ngoại địch nào cũng có thể đứng thẳng lưng, là nhi lang thiết cốt tranh tranh!"
Cố Nguyên Bạch thở sâu, ánh mắt rực sáng, "Trẫm muốn thắng lợi, trẫm muốn thiên quân vạn mã bước qua, mỗi người trở thành anh hùng!"
Bọn lính mặt đỏ lên, gân xanh nhô lên, tay nắm vũ khí đều run rẩy.
Các quan quân cất cao giọng từng tiếng truyền lại, binh lính bị Thánh Thượng nói đến kích động, đáy mắt nghẹn đến đỏ ửng, mấy trăm người, mấy vạn người dần dần hô lên một thanh âm: "Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!!!"
Trong lúc cao giọng hô to, đôi mắt đều chứa đầy nhiệt lệ.
Đại quân tiến thẳng đến Tây Hạ!