Bartender chậm rãi tiến lên, bảo vệ cao to phía sau nhìn thoáng qua Cố Nguyên Bạch một cái. Giây tiếp theo lại nhìn thêm cái nữa, cứ thế nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Nhìn một hồi xong, sắc mặt của người đó đột nhiên khó coi, cổ căng chặt, hầu kết cứng đơ, giống như nhìn thêm chút nữa là hai mắt sẽ chệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng đến khi y đi vào trong góc tối, vẫn không nhịn được tiếp tục nhìn. Cố Nguyên Bạch cúi đầu khảy đá trong ly rượu, đáy mắt như mặt nước trong giếng cổ không chút gợn sóng.
Tiết Viễn mải nhìn hắn đến nỗi thiếu chút nữa va đầu vào tường, khi phản ứng được thì sắc mặt hết xanh lại trắng. Góc tối trong quầy bar cũng có một bảo vệ đang đứng, quen thuộc nói: "Anh bạn, vị khách kia nhìn đẹp trai nhỉ?"
Tiết Viễn sắc mặt nhăn nhó đến dữ tợn, cứng rắn nói: "Tôi không nhìn thấy."
Bảo vệ kia cười, "Soái ca đang uống rượu kia kìa, vóc dáng cao gầy. Mới ngồi một lát đã có người đến làm quen rồi, chưa biết chừng còn có người muốn gạ lên giường."
Tiết Viễn đè mũ xuống, mím chặt môi mỏng.
Người bên cạnh còn tán gẫu thêm vài câu, đột nhiên nhớ ra: "Cậu gác ở chỗ nào? Sao còn chưa qua đó?"
"Cậu qua đó đi." Tiết Viễn cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng một giây trước còn chỉ muốn đi đào mộ người trong lòng rồi cùng hắn chết cùng một chỗ, nhưng hiện giờ làm thế nào cũng không di chuyển được bước chân, "Tôi và cậu đổi chỗ."
Vừa nói xong, y lại tức giận với chính mình, hận không thể rút lại câu vừa rồi.
Từ khi Cố Nguyên Bạch xuyên trở về, phát hiện vận đào hoa của mình dường như cải thiện không ít. Hết người nọ đến người kia tới làm phiền, hắn bưng ly rượu đi vào góc tối, đang muốn dựa vào tường ngồi xuống, lòng bàn chân liền giẫm lên chân ai đó.
Bên cạnh có người kêu lên một tiếng.
"Ngại quá," Cố Nguyên Bạch thu hồi chân, "không sao chứ?"
Tiết Viễn đứng đến thẳng tắp, chóp mũi đều là mùi rượu của người này, đây là uống bao nhiêu rồi, không sợ hại thân sao? Y bỗng nhận ra, con mẹ nó người này uống nhiều hay ít liên quan gì đến ngươi, có lệ mà lên tiếng.
Nơi này khuất, đôi mắt Cố Nguyên Bạch trong bóng đêm chỉ có thể thấy rõ một bóng người còn đen hơn, truyền đến mùi mồ hôi, gần đến như vậy, hơi thở nam tính nồng đậm của đối phương dễ dàng bao vây Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch kéo kéo cổ áo, không chịu được mà lùi lại một bước.
Nhưng thực kỳ quái là lại không muốn rời đi, cảm xúc bất an mấy ngày nay bỗng như tìm được bến bờ, có lẽ là bởi vì bóng tối trong giờ phút này mang đến cảm giác an toàn.
Đột nhiên có người chạy tới đây, "Nhường đường một chút, tôi vào toilet."
Rượu trong tay không cẩn thận đổ ra ngoài, Cố Nguyên Bạch tối sầm mặt từ trong túi móc ra khăn giấy, đưa cho người bên cạnh, "Xin lỗi, đổ lên người cậu rồi."
Áo ướt dính ở trên người, Tiết Viễn ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Không việc gì."
Xoay người muốn rời khỏi cái người quỷ dị làm y không nhấc chân nổi này, có lẽ nên từ bỏ công việc này thôi, tiểu hoàng đế còn đang nằm trong lăng mộ chờ y đến thực hiện lời hứa, y lại ở đây mà để ý đến người khác?
Đôi mắt này không phải sẽ khiến cho Nguyên Bạch thất vọng sao?
Không ngờ vị khách làm y tâm phiền ý loạn cũng đi theo, "Tôi sẽ giải thích nguyên nhân với quản lý của cậu."
Cơ bắp trên lưng Tiết Viễn căng hết cả lên.
Cố Nguyên Bạch một đường đi theo y đến phòng thay đồ của nhân viên, Tiết Viễn mở ra tủ quần áo của mình, quay đầu lại nhìn hắn một cái. Cố Nguyên Bạch đang dựa vào khung cửa, chân dài bắt chéo, cúi đầu bật lửa.
Ánh lửa nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt hắn, khóe mắt rũ xuống, mũi cao thẳng, vẻ ngoài hào hoa.
Hoàn toàn không giống tiểu hoàng đế, nhưng Tiết Viễn lại có chút khẩn trương. Đôi tay y đặt ở thắt lưng một hồi lâu, mới mở khóa "lách cách" một tiếng.
Quần áo bao lấy thân thể cường tráng, áo không tay màu trắng cũng bị rượu màu vàng làm ướt nhẹp, Tiết Viễn đang muốn cởi áo ra, phía sau liền truyền đến thanh âm, "Dáng người không tồi."
Cố Nguyên Bạch thuận miệng khen một câu.
Tiết Viễn bình tĩnh mà hít sâu một hơi, người ở đây sao đều không biết xấu hổ như vậy?
Quần áo nửa cởi nửa không, eo bụng lộ ra ngoài, khó chịu như lửa đốt, cảm thấy ngứa ngáy. Cố Nguyên Bạch cúi đầu xem điện thoại, như thản nhiên mà khoe khoang, "Bạn trai tôi dáng người cũng rất đẹp."
Bạn trai?
Tiết Viễn ở trong đầu ong ong, sau khi đã nghĩ ra nghĩa của từ này thì tâm tình đột nhiên trở nên tồi tệ vô cùng, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy giận dữ.
Một tiếng chói tai vang lên, áo không tay hàng vỉa hè bị y trong vô thức xé nát thành hai nửa.
Cố Nguyên Bạch khó hiểu mà nhìn sang một cái, bị y tinh ý bắt gặp, lúc trước còn có chút thẹn thùng, hiện tại lại giận dữ mà thẳng tắp trừng mắt, "Cậu có bạn trai rồi mà còn nhìn người đàn ông khác?"
Cố Nguyên Bạch á khẩu không trả lời được: "Không phải đâu, em trai, anh đây chỉ là tùy ý nhìn một cái mà thôi."
Đường nhân ngư dù có đẹp, lại gợi cảm đến đâu, cũng không đẹp bằng người đàn ông của hắn.
Trên mặt hắn như viết một hàng chữ "cậu chẳng có gì để xem cả", biểu tình nhàm chán, Tiết Viễn bị biểu tình ấy chọc giận đến mất lý trí, trong đầu óc đều là: Ông đây còn không bằng bạn trai của ngươi ư?
Đôi tay đáp ở lưng quần, tay nhanh hơn não mà kéo nốt khóa quần ra, Cố Nguyên Bạch nghe tiếng nhìn sang, liền nhìn thấy trên hai chân dài hiện ra mép quần lót màu đen.
Trên mép quần còn có mấy sợi lông nghịch ngợm lộ ra.
(ulatr ngại giùm)
"...... Vãi—" Cố Nguyên Bạch tắt điếu thuốc, xoay người rời đi, cửa phòng thay đồ bị hắn mạnh mẽ đạp tung, "Cậu con mẹ nó có bệnh à!"
Cố Nguyên Bạch lạnh mặt chạy xa, bạn cùng phòng gọi điện thoại cho hắn, "Bạch ca, cậu ở đâu đấy?"
"Lập tức trở về," Hắn gắt gao đè nặng lông mày, ngữ khí như mưa rền gió dữ, "trở về rồi nói."
Bạn cùng phòng chưa kịp nói ok, điện thoại đã bị ngắt. Hai mặt nhìn nhau, đây là nổi giận rồi?
Cố Nguyên Bạch xua đi một màn vừa mới nhìn thấy trong đầu, nghiến răng nghiến lợi mà thầm nghĩ, biến thái.
Tưởng dáng người đẹp là muốn làm gì thì làm sao?
Biểu tình lạnh lẽo tới tận lúc gặp bạn cùng phòng, "Đi."
Bạn cùng phòng lập tức khẩn trương, sợ sệt, "Được được được đi ngay."
"Bạch ca làm sao vậy?" Lão tam thật cẩn thận hỏi, nơm nớp lo sợ như thái giám bên cạnh hoàng đế, "Ca, ai chọc giận cậu rồi?"
Huyệt Thái Dương Cố Nguyên Bạch nảy đùng đùng, "Cậu định báo thù cho tôi chắc?"
Lão tam tinh thần hăng hái, "Chứ sao nữa! Bốn đánh một luôn!"
Cố Nguyên Bạch khóe mắt liếc sang, liền thấy tên biến thái quen thuộc kia lại theo hành lang đi ra, nhìn trái nhìn phải, có chút sốt ruột.
Áo khoác trên người y mở rộng, áo trong rách toạc như vừa chơi trò tình thú xong, ngực bụng rắn chắc mơ hồ ẩn hiện, trên trán còn có một tầng mồ hôi.
Giọt mồ hôi dưới ánh đèn ái muội như phát ra hương vị ngọt ngào mê người.
"Biến thái," Cố Nguyên Bạch nhỏ giọng mắng, "đồ nghiện khoe thân."
Mấy người cùng phòng không nghe thấy hắn nói gì, chỉ theo ánh mắt mà nhìn qua, tức khắc ghen ghét hâm mộ: "Vãi, bảo vệ của quán bar ngày nay đều yêu cầu cao như thế à?"
Bên cạnh có giọng đàn ông không giấu được hưng phấn cùng ngượng ngùng: "Oa —— Đồ ăn trời ban cho giới gay kìa."
"Vừa cao vừa soái, đầy mùi hoang dã, trời ơi, biểu tình thật hung dữ, tôi mềm chân rồi."
"......" Cố Nguyên Bạch mí mắt nháy nháy, lập tức quay đầu đi ra ngoài, dự cảm không tốt.
Hắn dự cảm quá chuẩn, chưa đi được hai bước đã có người đuổi theo, túm chặt lấy tay hắn.
Mấy ánh mắt nhòm ngó xung quanh đột nhiên trở nên nhiệt tình gấp bội.
Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, nói với chính mình, Cố Nguyên Bạch, đây là thời hiện đại, mày là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội.
Nhẫn nại xoay người, không quên rút tay mình về, "Có chuyện gì?"
Tiết Viễn cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng trong lòng trong mắt y tất cả đều là Cố Nguyên Bạch, vĩnh viễn chỉ biết yêu một mình Cố Nguyên Bạch, nhưng vừa nhìn thấy người này là không tự chủ được hoảng loạn đuổi theo, để rồi nhìn thấy động tác bài xích của hắn, lại bực bội không vui.
Giọng nói cũng trở nên khó chịu: "Chỗ này loạn, tôi đưa cậu ra ngoài."
Cố Nguyên Bạch lạnh mặt: "Không cần."
Bước nhanh rời đi, mấy âm thanh khe khẽ chui vào lỗ tai, "Soái ca kia cũng rất đẹp trai."
"Cảm giác không dễ tiếp cận......"
Mùi nước hoa, thuốc lá và rượu bị ném lại phía sau. Cố Nguyên Bạch bị gió nóng thổi tới, nháy mắt thanh tỉnh lại, đi ra đường bắt xe.
Tiết Viễn yên lặng theo sau, hung thần ác sát mà dọa chạy mấy người muốn đuổi theo Cố Nguyên Bạch xin phương thức liên lạc, đứng sau cánh cửa quán bar nhìn hắn.
Người tới người lui, gần như không ai chú ý tới Tiết Viễn đang đứng đây nhìn ra bên ngoài.
Tiết Viễn không thích ứng với cuộc sống ở hiện đại.
Như một cánh diều lẻ loi, đầu dây theo gió bay, không có nơi nào cố định, mờ mịt vô thố.
Không ai nắm lấy y, không ai giữ y lại, hết thảy người, sự vật đều vô cùng xa lạ. Ngôn ngữ của bọn họ Tiết Viễn phải dùng thời gian rất lâu mới có thể hiểu được. Những tòa cao ốc, bùn thép gia cố, như một chiếc lồng.
Ép tới nỗi Tiết Viễn sắp không thẳng được lưng.
Cố Nguyên Bạch bắt được xe, bảo đám bạn cùng phòng lên trước. Đến lượt hắn lên xe, lại đột nhiên chần chừ.
Không tự chủ được quay đầu nhìn về phía quán bar, chẳng thấy gì. Bạn cùng phòng phía sau đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Bạch ca mau tránh ra!"
Tiếng motor gầm rú vang lên, băng băng phi từ ven đường qua cực nhanh, Cố Nguyên Bạch kịp thời bị một người túm lấy, nhưng hai người mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất.
Tiết Viễn theo bản năng bảo vệ bộ phận quan trọng của Cố Nguyên Bạch, cánh tay bị va đập mạnh phát ra một tiếng răng rắc giòn tan.
Cố Nguyên Bạch sắc mặt biến đổi, nháy mắt ngồi dậy, kéo cửa xe túm bạn cùng phòng xuống dưới, đỡ soái ca bảo vệ lên xe, "Bác tài nhanh lên, tới bệnh viện!"
Khói đuôi xe phun một vòng, tài xế mạnh mẽ đạp ga: "Mười phút đến!"
Tiết Viễn đau đến mồ hôi đầy đầu, giọt mồ hôi rơi xuống lông mi, y cách một lớp sương mù nhìn Cố Nguyên Bạch, đau đớn chẳng thấy, càng nhìn lại càng thấy rung động.
Nhưng vừa nhớ tới tiểu hoàng đế đang lẻ loi hiu quạnh trong lăng mộ, như bị một chậu nước lạnh giội xuống, ngọn lửa kết băng, Tiết Viễn mím chặt môi.
Tiết Viễn, ngươi đúng là không phải người.
Người trong lòng đã chết, ngươi còn sống, ngươi lại còn đánh mắt sang người khác.
"Không sao đâu, đừng sợ." Cố Nguyên Bạch nói với tài xế xong, gấp đến độ có chút không giống hắn, "Hẳn là trật khớp, đến lúc đó sẽ đau một chút."
Soái ca bảo an vừa mới ra sức bảo vệ hắn xong lại lạnh mặt, nhàn nhạt nói: "Ừ."
Dáng vẻ như muốn phủi sạch quan hệ.
Cố Nguyên Bạch biểu tình cứng đờ, ngón tay nắm lấy ghế của tài xế bỗng trắng bệch, "Vừa rồi cảm ơn cậu."
Tiết Viễn nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ, "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là......" Ở trong đầu tìm ra một từ, "học Lôi Phong thôi."
Không khí trong xe vừa vi diệu lại cổ quái, tài xế cực kỳ nhiệt tình, quả nhiên trong mười phút đã đến được cửa bệnh viện.
Đưa Tiết Viễn vào phòng khám khoa chỉnh hình xong, Cố Nguyên Bạch đứng ngoài hành lang, vô cùng phiền muộn.
Mắt trái từ nãy đến giờ cứ nhảy không ngừng, hắn mệt mỏi dựa vào tường, chờ người ta đi ra.
Một giờ sau, Tiết Viễn bó bột đi ra, Cố Nguyên Bạch mở to mắt, mấy ngày mấy đêm không ngủ khiến cho đôi mắt hiện đầy tơ máu, "Ổn chưa?"
Tiết Viễn nhìn hắn thật lâu, "Ừ."
"Vất vả rồi," Cố Nguyên Bạch lộ ra một nụ cười áy náy, "tiền thuốc men tôi đã thanh toán, lần này cậu cứu tôi, công việc hẳn là cũng phải hoãn lại đi? Mấy ngày nữa an tâm nghỉ ngơi, tiền lương bị thiệt tôi sẽ bồi thường cho cậu."
Tiết Viễn: "Không cần."
Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm, ôn tồn, "Cậu ban ngày đi làm, buổi tối cũng đi làm, hẳn là rất thiếu tiền? Không cần ngại đâu, đây là cậu xứng đáng, coi như lời cảm ơn của tôi."
Tiết Viễn khóe miệng đè thấp, "Tôi nói không cần là không cần."
Cố Nguyên Bạch trầm mặc nhìn y, không khí đình trệ.
Tiết Viễn nhớ tới mấy kẻ có ý đồ tiếp cận y cả trai lẫn gái ở quán bar, bọn họ đều sẽ hỏi xin WeChat của y, nghe nói đây là bước tán tỉnh đầu tiên, Tiết Viễn trước nay đều rất khinh thường mấy chuyện này.
Cố Nguyên Bạch tóc tai đã rối tung, hắn từ ghế dựa đứng lên, "Nếu cậu muốn, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Tiết Viễn buột miệng thốt ra: "Cậu muốn WeChat của tôi?"
Ngươi muốn tán tỉnh ta ư?
Cố Nguyên Bạch lại lấy ra một tờ danh thiếp trong ví, phía trên viết tên của hắn và số điện thoại: "Không cần phiền toái như vậy, cái này có phương thức liên lạc của tôi."
Nói xong, hắn dừng một chút, đem hết kiên nhẫn cuối cùng với ân nhân cứu mạng ra, cười nói: "Một lần nữa cảm ơn cậu, nếu lời tôi nói làm cậu thấy không thoải mái, vậy thì tôi xin lỗi."
Cố Nguyên Bạch phong độ nhẹ nhàng mà gật đầu với soái ca bảo an, hai người cùng nhau đi tới cửa bệnh viện, đang muốn chào tạm biệt, Tiết Viễn đột nhiên nói: "Tôi không cần cậu xin lỗi."
Cố Nguyên Bạch chưa đáp lời, y lại tiếp tục nói: "Tôi cứu cậu là chuyện của tôi, không cần cậu bồi thường."
Soái ca bảo an nói lời này lãnh khốc tới cực điểm, khiến người ta không chịu được.
Sự nhẫn nại của Cố Nguyên Bạch sắp bị đánh nát.
"Còn nếu cậu thật sự muốn bồi thường...." Tiết Viễn đột nhiên nghẹn lời, trước ánh mắt nghi hoặc của Cố Nguyên Bạch, y không được tự nhiên mà quay mặt đi, cả người cứng đờ như người gỗ, ".....cho tôi WeChat của cậu."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, tới câu cuối cùng đã thành giọng mũi.
Không khống chế nổi.
Lời nói buột miệng thốt ra, sau đó hận không thể hung hăng tự đấm mình một cái.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Nguyên Bạch, soái ca bảo an lỗ tai chậm rãi đỏ lên, màu đỏ theo cổ lan xuống dưới, vừa xấu hổ lại vừa nhẫn nại.
"...... Rốt cuộc có cho hay không."
_________________