So sánh ra, đường biển so với đường bộ càng nguy hiểm hơn. Con người sinh sống trên đất bằng từ xưa đã vô cùng tò mò đối với hải dương và không trung, người Đại Hằng muốn khai thác con đường mới, muốn thường thức phong cảnh của các quốc gia, muốn Đại Hằng phồn vinh hưng thịnh, đem vinh quang của Đại Hằng lan tỏa khắp mọi nơi.
Đây là mục tiêu của một số quan viên có khát vọng tuổi trẻ, cũng là mục tiêu của những người bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Bọn họ không chỉ khát vọng thái bình thịnh thế, bọn họ còn muốn nhiều hơn nữa. Sơn hà biểu lý, Cảnh Bình thịnh thế, khiến cho lòng dạ của đại trượng phu đều dâng lên tình cảm mãnh liệt.
Tầm mắt của Cố Nguyên Bạch cũng đã sớm xuyên qua ngàn vạn dặm ở ngoài. Vùng duyên hải, thảo nguyên, cát vàng, lục địa rộng lớn khiến cho lòng hắn cũng bao la, tham vọng không tưởng.
Hắn không phải người bi lụy trong tình yêu, ngày thường cũng không cảm thấy làm bạn có bao nhiêu quan trọng. Nhưng hiện tại nghĩ đến cảnh Tiết Viễn phải rời khỏi kinh thành đi trùng kiến con đường tơ lụa, lại cảm thấy có chút chua xót.
Cố Nguyên Bạch đã sớm quen có Tiết Viễn ở bên cạnh, lạnh có người đau lòng, nóng có người sốt ruột, nửa đêm bừng tỉnh có người mang nước ấm, dỗ dành ngủ tiếp. Thời gian trôi qua thật nhanh, bỗng chốc quay đầu lại nhìn, mới phát giác bây giờ đã là năm Cảnh Bình thứ mười bốn.
Năm Cảnh Bình thứ mười, Tiết Viễn tặng hắn người gỗ, cho tới bây giờ đã qua bốn năm.
Mà lúc này nếu y muốn đi, thì sẽ phải xa nhau ba bốn năm nữa. Khi Cố Nguyên Bạch thân thể còn chưa tốt, lấy đâu ra ba bốn năm để chờ y? Nhưng hiện tại thân thể tốt rồi, có đủ thời gian, Cố Nguyên Bạch lại không bằng lòng để Tiết Viễn đi.
Hắn muốn Tiết Viễn luôn ở trong tầm mắt, để lúc nào cũng có thể nhìn thấy y. Nhưng Cố Nguyên Bạch chính là thích hơi thở tự do bồng bột trên người Tiết Viễn, như cỏ dại thú hoang, sinh cơ tràn đầy, dã tính khó thuần. Y nên bay cao một cách dũng mãnh, chứ không phải như một bông hoa được che chở dưới đôi cánh của Cố Nguyên Bạch.
Nam nhi chí tại bốn phương, Cố Nguyên Bạch hiểu. Nhưng đây không phải là thời gian ngắn ngủi, tính bằng năm, là những đêm cỏ xanh héo úa, sương tuyết rơi.
Ban đêm, Cố Nguyên Bạch quay mặt vào tường, thất thần suy nghĩ rốt cuộc mình muốn Tiết Viễn đi hay không đi.
Nhưng nghĩ mãi không ra, Tiết Viễn đi hắn không muốn, Tiết Viễn không đi hắn cũng không muốn, chẳng quyết đoán nổi như mọi ngày.
Phía sau có người vươn tới một bàn tay, mò vào đệm chăn nắm lấy tay hắn. Cố Nguyên Bạch bất động, Tiết Viễn kề sát ở sau lưng.
Hơi thở phun lên cổ hắn, Tiết Viễn không nói gì, chỉ là dùng sức nắm chặt tay Cố Nguyên Bạch. Vết chai thật dày vuốt ve, mỗi một nơi trên đôi tay này Cố Nguyên Bạch đều vô cùng quen thuộc, ngón tay cái an ủi trên lưng, như đang nói Cố Nguyên Bạch hãy yên tâm.
Sau một lúc lâu, Tiết Viễn mới thủ thỉ: "Không ngủ được sao?"
Cố Nguyên Bạch theo bản năng hít thở thật sâu, giả vờ ngủ rồi. Tiết Viễn cười nhẹ vài tiếng, "Không ngủ được thì chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."
"Sao ngươi biết ta chưa ngủ?" Cố Nguyên Bạch rốt cuộc lên tiếng.
"Tâm linh tương thông đấy." Tiết Viễn kéo đệm chăn ra, xuống giường tìm quần áo cho Cố Nguyên Bạch, ôm hắn tới mép giường, "Mặc cái màu xanh này được không?"
Cố Nguyên Bạch không tiếng động gật đầu, Tiết Viễn quỳ một chân, đặt bàn chân hắn lên đầu gối của mình, chuyên tâm sửa sang lại giày vớ cho hắn.
Y cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc. Cố Nguyên Bạch từ trên nhìn xuống y, chỉ thấy lông mày tuấn tú như được vẽ ra. Từ khi Tiết Viễn ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ y đều tự tay làm lấy, cam tâm tình nguyện hầu hạ Cố Nguyên Bạch, từ chưa quen đến thuần thục, một thiên chi kiêu tử cứ thế lo cho Cố Nguyên Bạch từng bữa ăn giấc ngủ.
"Ta hẳn là nên tăng bổng lộc cho ngươi." Cố Nguyên Bạch tỉnh táo lại, "Bảo Điền Phúc Sinh chia một nửa cho ngươi."
Tiết Viễn cười, "Thế thì Điền tổng quản hận chết ta mất."
Y nâng Cố Nguyên Bạch dậy, lại giúp hắn mặc quần áo, nếp nhăn trên trường bào được vuốt phẳng, chỉ bạc uốn lượn, thắt lưng thêu long văn màu xanh chậm rãi yên vị bên hông, Cố Nguyên Bạch mặc chỉnh tề xong, Tiết Viễn hai ba bước đã mặc xong quần áo, hai người lặng lẽ từ cung điện tối tăm đi ra ngoài.
Ngự Hoa Viên lúc này không có gì để ngắm, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu sao mọc đầy trời.
Tiết Viễn dắt hắn đi dạo, "Ngươi có muốn ta đi không?"
"Còn phải xem ngươi," Cố Nguyên Bạch tiếp tục ngửa đầu, "muốn đi hay là không muốn đi, chứ nào có ai ép nổi ngươi?"
Tiết Viễn nắm tay hắn thật chặt, "Ngươi không thử thì sao mà biết được?"
Cố Nguyên Bạch không nói gì, trong mắt Tiết Viễn hiện lên thất vọng, "Có đôi khi ta thật muốn chui vào trong bụng ngươi, xem rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì."
Cố Nguyên Bạch nói: "Vậy thì phải chui vào đầu ta mới đúng."
Hiện tại hẳn là hai ba giờ sáng, hơn nửa đêm đi ngắm Ngự Hoa Viên đen sì, Cố Nguyên Bạch giờ mới nhận ra, thầm mắng mình một tiếng: "Đúng là dở hơi."
Tiết Viễn bỏ cuộc, y không vui nói: "Tự mắng mình làm gì?"
"......" Cố Nguyên Bạch nói, "Ta còn không thể tự mắng mình sao?"
Hắn đột nhiên có chút ủy khuất không nói rõ, Tiết Viễn bị hoảng sợ, vội vàng dỗ dành: "Đừng mắng mình, mắng ta đi này."
Cố Nguyên Bạch rũ mắt, miệng mím chặt. Rõ ràng là một dáng vẻ quật cường cố chấp, lại khiến cho Tiết Viễn mềm nhũn, y ghé sát vào, tình ý tràn ngập như sợi tơ nhìn không thấy sờ không được, từ đáy lòng cảm thán: "Nếu ta có thể giấu ngươi vào tay áo mang đi thì tốt rồi."
Cố Nguyên Bạch ở trong ngực y nghẹn ngào, "Giấu vào tay áo thì không được rồi, nhưng nếu là——"
Tiết Viễn bất động thanh sắc, cúi đầu nhìn hắn, "Nếu là cái gì?"
Cố Nguyên Bạch buột miệng nói: "Nếu là ở lại bên cạnh ta, thì cũng giống như mang theo bên người thôi."
Hắn thật sự thốt ra những lời này, nhưng nói xong lập tức tỉnh táo lại.
Không được.
Đây không phải phong cách của Cố Nguyên Bạch.
Muốn đi thì đi, không phải rồi cũng sẽ về sao. Ủy mị như vậy để làm gì? Dùng cảm tình để trói buộc đối phương từ bỏ kiến công lập nghiệp, nếu là người khác dám như vậy đối với Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch sẽ né xa ba thước.
Trên đời này nào chỉ có chuyện yêu đương, Tiết Viễn cũng không nên bị chôn vùi bên cạnh Cố Nguyên Bạch, lúc trước y nỗ lực bao nhiêu, có việc nào không phải là để lập công?
Hiện tại cơ hội lập công lớn như vậy đang đặt ở trước mắt, Cố Nguyên Bạch lại bảo y không cần đi, muôn vàn bách tính phải gánh vác trên vai, sự thịnh vượng của quốc gia như một nguồn lực chống đỡ, Cố Nguyên Bạch không nên dùng tư tình nữ nhi để giam cầm một nhân tài hữu dụng với đất nước.
Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, dần dần kiên định, "Ta lỡ lời, ngươi hẳn là nên đi."
Tiết Viễn sửng sốt, "Thánh Thượng nỡ để ta đi?"
"Đương nhiên là không nỡ," Cố Nguyên Bạch cứng ngắc cười, "nhưng đây chính là một cơ hội tốt để lập công, ngươi sẽ bỏ lỡ sao?"
Hành động mấy năm nay của Tiết Viễn luôn rất nổi bật, giống như trời sinh đã có khứu giác nhạy bén với sự nguy hiểm, loại giác quan ấy dùng vào chính trị cũng không tầm thường. Ở tuổi của y mà đạt đến chức quan này đã là rất khó, nhưng nếu còn muốn được thăng chức, hoặc là phải lập công lớn, hoặc là có thâm niên.
Theo đuổi vị trí khu mật sử, ít nhất cũng phải mười mấy năm.
Đi trùng kiến con đường tơ lụa, đây là một cơ hội tốt để lập công, Tiết Viễn xác thật cực kỳ động tâm, mục đích y lập công chính là để có thể quang minh chính đại ở bên Cố Nguyên Bạch, trở thành cây đại thụ của Cố Nguyên Bạch, thong thả chờ đợi thâm niên đối với y mà nói không phải là một cách hay. Cơ hội này rất tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là đường xá xa xôi cách biệt nhiều năm, chỉ cần nghĩ một chút, còn chưa rời xa đã bắt đầu bài xích.
Rời khỏi Cố Nguyên Bạch nhiều năm, chỉ riêng cái này, Tiết Viễn không chịu nổi.
"Đại Hằng lớn như vậy, công lao như thế có nhiều, không cần gấp lúc này." Tiết Viễn cười cười, nắm tay Cố Nguyên Bạch áp lên mặt mình, "Chỉ cần ngài nói một lời, ta đều sẽ làm theo, bỏ lỡ cũng chẳng có gì ghê gớm."
Ám chỉ: "Thánh Thượng, ta nói thật lòng."
"Vậy thì đi đi," Cố Nguyên Bạch vuốt khóe mắt y, "ngươi không còn trẻ nữa rồi."
"...... Ta còn trẻ mà."
Cố Nguyên Bạch cười híp mắt, từ khóe mắt y vuốt ve đến sống mũi cao thẳng, "Đi một lần cũng tốt, ngươi là đôi mắt của ta, ngươi đến xem những quốc gia đó, coi như là xem thay ta."
Tiết Viễn cúi đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói gì. Ánh mắt như hòa vào đêm tối, dường như cất chứa thống khổ sắp phân ly, lại có chút bực bội muốn lùi bước.
Cố Nguyên Bạch cuối cùng nói: "Đi đi."
Đầy sao kết thành ngân hà, gió nhẹ ngày xuân dịu dàng trong bóng đêm, hầu kết Tiết Viễn lăn lộn, thật lâu sau, y gian nan nói: "Được."
Trước khi đi trùng kiến con đường tơ lụa phải làm rất nhiều chuẩn bị, ít nhất cũng phải tốn sáu bảy tháng. Từ đêm hôm ấy, Tiết Viễn liền suốt ngày dính lấy Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cũng nuông chiều y, nơi chốn trong cung đều có dấu vết bọn họ để lại.
Như là liều chết triền miên trước sinh ly tử biệt, công tác chuẩn bị càng đầy đủ, Tiết Viễn lại càng nghiến răng đến tàn nhẫn, có đôi khi ban đêm, y đè lên sống lưng Cố Nguyên Bạch, như một đôi uyên ương sắp chết kề cổ vào nhau, "Thánh Thượng, sau khi ta đi rồi, liệu có người nào khác bò lên cái giường này không?"
Cố Nguyên Bạch nói sẽ không, y lại hỏi: "Nhỡ ngươi thích người khác thì sao?"
Một ngày y phải hỏi đến mười mấy lần rằng Cố Nguyên Bạch có thích y hay không.
Cách ngày đi càng gần, y rõ ràng càng thêm khủng hoảng. Dáng vẻ không lộ thanh sắc luyện ra sau hai năm qua như bị xé nát, cơn sợ hãi cắn nuốt y, y sẽ thường xuyên nhìn Cố Nguyên Bạch đến mức ngón tay phát run, cáu kỉnh, buồn bực, làm cho Tiết Viễn trước khi đi bắt đầu sụt cân một cách đáng sợ.
Cố Nguyên Bạch biết y không nỡ rời đi, nhưng không biết sẽ nghiêm trọng đến trình độ này.
Tiết Viễn vào ban ngày cũng sẽ thỉnh thoảng lâm vào nỗi đau chia xa, y bị cảm xúc như vậy khống chế, chỉ có Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng gọi mới có thể đánh thức y. Ngày qua ngày, tơ máu trong mắt y càng ngày càng thâm, Cố Nguyên Bạch một lần bừng tỉnh giữa đêm, mới biết được y không hề ngủ, cứ nhìn chằm chằm hắn không bỏ.
Đôi mắt trong bóng tối ấy, dường như đang nhìn một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Đối với Tiết Viễn lúc này, việc ngủ cũng trở thành lãng phí thời gian, y không muốn ngủ, y thà dùng thời gian đó để ngắm nhìn Cố Nguyên Bạch nhiều hơn.
Cố Nguyên Bạch buông xuống chính vụ, ban ngày đè Tiết Viễn lên trên giường, nói: "Ngươi cần phải nghỉ ngơi."
Tiết Viễn mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, đôi mắt ấy đã mỏi mệt tới nỗi trầm trọng, Cố Nguyên Bạch không biết Tiết Viễn làm thế nào mà vẫn còn có thể mở mắt, không biết y đã dùng bao nhiêu ý chí để đối kháng với thân thể kiệt sức của mình, chỉ tưởng tượng một chút thôi, là có thể cảm nhận được gian nan trong đó.
Đệm giường mềm mại, mùi huân hương như vừa được phơi dưới ánh mặt trời. Tiết Viễn nằm trên giường, lại không hề cử động mà nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch che lại đôi mắt y, "Cửu Dao, nhắm mắt ngủ được không?"
Tiết Viễn không muốn Cố Nguyên Bạch thất vọng, nhưng tầm mắt y vừa bị bóng đen che khuất, không nhìn thấy Cố Nguyên Bạch là lại cảm thấy khủng hoảng, không thể kiềm chế. Y cố gắng không đẩy tay Cố Nguyên Bạch ra, muốn ngủ, không thể để hắn lo lắng.
Nhưng hàm răng cắn chặt, cơ hàm run rẩy, hết sức giãy giụa.
Cố Nguyên Bạch nhìn dáng vẻ này của y, trong mắt đột nhiên nóng lên, như một cái bình chứa đầy nước bị lật đổ, hắn suy sụp hoàn toàn, gắt gao mím môi không lên tiếng, nước mắt lại như hạt châu lăn xuống từng giọt.
Nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Tiết Viễn.
Tiết Viễn cả kinh, không khỏi hé răng ra, kinh hoảng trong lòng lập tức biến thành thất thố, giơ tay, lại bị che mắt nên không biết phải làm gì, "Đừng khóc đừng khóc, ta ngủ ngay đây, ta lập tức ngủ."
Trước mắt một mảnh đen kịt, ngón tay lạnh băng của tiểu hoàng đế che kín mắt y, Tiết Viễn không biết Cố Nguyên Bạch hiện giờ trông như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được đầu ngón tay hắn run rẩy, cùng thanh âm nghẹn ngào hết sức kìm nén.
Nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều, cứ như là chảy ra từ khóe mắt của Tiết Viễn.
Cố Nguyên Bạch khóc đến không ngồi dậy nổi, hắn đau khổ không tiếng động chảy nước mắt, bị cảm xúc kịch liệt khiến cho khuôn mặt đỏ ửng, tầm mắt mờ đi.
Quá tra tấn người, khổ sở đột nhiên không thể che lấp, ý chí cường đại đến đâu cũng không ngăn cản được sự sụp đổ này.
Thật là khổ, sao yêu đương lại khổ sở đến vậy.
Dáng vẻ này của Tiết Viễn khiến cho Cố Nguyên Bạch không chịu nổi, như rơi xuống biển sâu, hô hấp đứt quãng, chỉ có đôi mắt trút hết cảm xúc trong lòng.
Hắn thương Tiết Viễn.
Tim đau quá.