Gã còn nhớ rõ biểu tình của "mình" khi hôn lên đôi môi này, đến tột cùng là mỹ vị như thế nào, lại có thể khiến y yêu thích đến vậy?
Là ngọt, hay là thơm? Môi lưỡi giao triền, chẳng lẽ không thấy dơ bẩn sao?
Nhưng gã còn chưa kịp chạm vào, cả người đã bị ném trên mặt đất. Toàn thân trên dưới bắt đầu nổi lên đau đớn, hô hấp của Nhiếp Chính Vương nóng rực dính nhớp, mùi máu tươi từ yết hầu vọt lên, "Mấy con chó bên cạnh ngài đúng là tên nọ còn trung thành hơn tên kia."
Thị vệ trưởng cảnh giác nhìn gã, đao đã tuốt ra khỏi vỏ.
Nhiếp Chính Vương ho khan vài tiếng, máu từ trong miệng tràn ra, gã lau khóe miệng, lại buồn cười, "Ta đã lâu chưa bị thương rồi."
Nhất cử nhất động của gã đều khiến cho Cố Nguyên Bạch cảm thấy quen thuộc đến khó có thể nói rõ, kết hợp với lời gã vừa nói, Cố Nguyên Bạch đã có một ý tưởng hoang đường. Hắn bảo thị vệ trưởng lui ra, đứng dậy đi tới bên cạnh Tiết nhị, từ trên cao nhìn xuống.
Như muốn xuyên thấu qua lớp da này để nhìn vào linh hồn bên trong.
"Ra ngoài đi." Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch ra lệnh.
Cung hầu trong phòng theo lời đi ra ngoài, hiểu chuyện mà đóng cửa lại. Cố Nguyên Bạch vén đuôi áo, khom người bóp cổ Tiết nhị, "Ngươi vừa nãy là định làm gì, muốn hôn trẫm ư?"
Nhiếp Chính Vương thành thật nói: "Ta đúng là định làm vậy."
Cố Nguyên Bạch cười lạnh một tiếng, tay dùng sức: "Ngươi là cái thứ gì."
"Thứ đã ngủ ngươi chứ gì." Nhiếp Chính Vương đè thấp giọng, "Mỹ nhân kiệt ngạo thú vị, đúng là đặc sắc."
Cố Nguyên Bạch lạnh lẽo nhìn gã, đã bóp cổ Tiết nhị đến mức hiện lên dấu tay. Nhiếp Chính Vương hô hấp khó khăn, lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại thì không muốn nữa."
Bàn tay đang bóp cổ dừng lại.
Nhiếp Chính Vương bật cười, mặc dù túi da tầm thường, vẫn lộ ra vài phần tà khí, "Thật ra thì cũng không phải không muốn, mà là mang túi da này, không xứng chạm vào ngươi."
Gã cố sức vươn tay phủ lên bàn tay đang ở trên cổ mình, cảm giác lành lạnh, so với cơ thể đang chảy máu này còn yếu ớt hơn.
Thân thể ngàn vàng, cần phải ôn dưỡng cẩn thận.
Nhiếp Chính Vương suy nghĩ trong chớp mắt, gã cuối cùng tìm ra một điểm mà Tiết Viễn của thế giới này không được bằng gã. Ít nhất gã cũng đứng trên vạn người, tay nắm vạn dặm giang sơn, trân bảo vô số, nếu nói ai là người có thể hưởng dụng thứ tốt nhất trong thiên hạ, vậy thì tất nhiên chỉ có gã.
Nếu muốn ôn dưỡng người trước mắt, cũng sợ là chỉ có quyền thế ngập trời như gã mới có thể làm được.
Nhiếp Chính Vương tâm tình chợt có chút sung sướng, Cố Nguyên Bạch lại đột ngột hỏi: "Nếu nói đến túi da, vậy chẳng phải túi da của Tử Hộ mới là xứng nhất hay sao?"
Không nhịn được đâm một câu.
Người này nói rằng mình là Tiết Viễn, tuy rằng có chút ly kỳ, nhưng Cố Nguyên Bạch lại theo bản năng nghĩ tới Nhiếp Chính Vương Tiết Viễn trong nguyên tác.
Cố Nguyên Bạch đã có được Tiết Cửu Dao, nhưng đôi khi cũng sẽ để ý nếu như hắn không tồn tại, Tiết Viễn liệu có cùng Chử Vệ ở bên nhau.
Nghĩ đến chuyện này là phá lệ cảm thấy không thoải mái, nhưng vô pháp nói ra, bởi vì chuyện này không hề phát sinh.
Nhiếp Chính Vương nhíu mày, chẳng lẽ tên hoàng đế này chiếm được sự sủng ái của "mình" rồi mà còn có ý niệm với Chử Tử Hộ ư?
Tâm tình vốn đang vui sướng bỗng trầm xuống, "Chử Tử Hộ?"
"Thánh Thượng, ngài còn trẻ," Nhiếp Chính Vương ôn tồn nói, cứ như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, "không khỏi sẽ bị nhan sắc mê hoặc, ngài có lẽ cảm thấy Chử Tử Hộ xứng với ngài, nhưng theo thần thấy, hắn lại không thể so được với Tiết Cửu Dao cao lớn uy mãnh."
Còn thở dài một hơi, "Mà cũng không cần phải thích một khuôn mặt lạnh như băng làm gì."
Vừa hạ thấp dung nhan của Chử Vệ, vừa tự khen chính mình.
Nhiếp Chính Vương trong lòng không khỏi oán trách Tiết Cửu Dao ở thế giới này.
Một nam nhân mà cũng không nắm giữ được, còn để hắn nhớ nhung nam nhân khác nữa?
Không nghe lời thì phải bắt hắn nghe lời chứ, trói chân trói tay lại, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu sao?
Cố Nguyên Bạch ngẩn ra, ngay sau đó cổ quái nhìn gã, "Lời này của ngươi là có ý tứ gì."
Nhiếp Chính Vương từ từ nói: "Khắp thiên hạ trừ Tiết Cửu Dao ra, chẳng còn ai có thể xứng đôi với ngươi."
Cố Nguyên Bạch hiểu ra, thần sắc phức tạp mà nhìn Tiết nhị một cái, gọi người ở bên ngoài vào.
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương đuổi theo hắn, muốn từ trên người hắn tìm ra những điểm có thể khiến cho một phiên bản khác của mình yêu hắn. Nhìn tới nhìn lui, thân thể ốm yếu, dung nhan quá thịnh, hai hàng lông mày thật đẹp, màu môi nhàn nhạt.
Mỹ nhân trong thiên hạ rất nhiều, Nhiếp Chính Vương đã gặp qua vô số người, dáng vẻ của hoàng đế này vô luận nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo.
Cố Nguyên Bạch nhận thấy ánh mắt của gã, nghiêng đầu, hai tròng mắt chiếu thẳng tới.
Sắc đen trắng như tranh thủy mặc, mắt đen môi mỏng rơi vào tầm mắt, nơi đáy mắt rực rỡ kia chỉ chứa một người sống sờ sờ là gã.
Sau một lúc lâu, Thánh Thượng đã đi ra ngoài, Nhiếp Chính Vương ngây người tại chỗ, cúi đầu, mờ mịt nhìn về phía ngực mình.
————————
Cố Nguyên Bạch đứng ở hành lang thất thần một lúc lâu, nơi xa có tiếng bước chân đạp nước mà đến, hắn ngẩng đầu lên, Tiết Viễn dẫn theo người tới bước nhanh như bay, người phía sau còn cầm trong tay đồ che mưa và đồ ăn.
"Sao lại đứng đây?" Tiết Viễn bước lên hành lang, vạt áo phía dưới đã bị nước mưa thấm ướt, "Dính người quá, ta đi có một lát mà đã nhớ ta rồi sao?"
Cố Nguyên Bạch trợn trắng mắt, Tiết Viễn cười hai tiếng nịnh nọt, "Người ta bây giờ đầy hàn khí, không tiện tới gần ngươi. Trận mưa này hẳn là sẽ kéo dài đến đêm, đến giờ cơm trưa rồi, ngươi đi sưởi ấm chút rồi dùng bữa, ta đi thay quần áo đã."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, "Không vội, chờ ngươi thay quần áo rồi cùng ăn."
Tiết Viễn áp xuống khóe miệng, cố gắng giả vờ trấn định mà khụ một tiếng, "Cũng được."
Y vội vàng trở về phòng thay quần áo, sau đó nắm tay Cố Nguyên Bạch đi ăn cơm. Tiết nhị chậm rãi bò lên xe lăn, đi ra cửa phòng, lẳng lặng nhìn bọn họ dần đi xa.
Chờ đến khi hai người phía trước đã khuất bóng, gã mới nhích người, chầm chậm mà đi theo.
Tiết Viễn đang thừa dịp ăn cơm mà trộm chiếm tiện nghi của Thánh Thượng, vừa mới hôn một cái liền thấy được Tiết nhị đang ở ngoài cửa bất động như núi nhìn bọn họ.
Tiết Viễn cùng Tiết nhị nhìn nhau một hồi, Tiết nhị cười nho nhã, nói chuyện lại cực kỳ thô tục, "Hôn thoải mái không?"
Tiết Viễn không tức giận ngay, mà là quay đầu cười với Cố Nguyên Bạch, sát khí cuồn cuộn nơi đáy lòng che giấu kín mít, "Thánh Thượng, ngài dùng thiện trước, thần đi nói vài câu với đệ đệ."
Cố Nguyên Bạch vỗ nhẹ tay y, "Đi đi."
Tiết Viễn đứng dậy, cười đẩy xe lăn của Tiết nhị rời đi. Một khắc sau, y đã mặc bộ quần áo khác, mang theo hơi ẩm dày đặc mà quay về, mùi máu tươi trên người bị tẩy đến sạch sẽ, không cho Cố Nguyên Bạch nhìn ra chút nào không đúng.
Cố Nguyên Bạch trong lòng biết rõ ràng, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, hắn bình tĩnh ăn cơm, "Cửu Dao, mấy ngày nữa ngươi có muốn cùng ta đi bái tế Uyển thái phi?"
Tiết Viễn trịnh trọng: "Được."
————————
Từ trong đau đớn tỉnh lại, Nhiếp Chính Vương theo bản năng bắt đầu ho khan, nhưng khụ hai tiếng liền nhận ra có gì đó không đúng.
Tôi tớ thành đàn đang đợi ở bên ngoài, thật cẩn thận thưa: "Đại nhân, có cần chúng tiểu nhân vào hầu hạ?"
Trong phòng rường cột chạm trổ, huân hương cao quý. Nhiếp Chính Vương xoay người xuống giường, nửa thân trên cường tráng để trần, hai chân hoàn hảo hữu lực.
Là mơ ư?
Nhiếp Chính Vương đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh nến đong đưa, trên mặt tường tạo thành một cái bóng.
Chử Vệ được mời tới Tiết phủ, liền nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đang ngồi dưới ánh trăng uống rượu, trên bàn đã đầy bình rượu rỗng. Chử Vệ sắc mặt bất biến, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng rót cho mình một chén rượu.
Hắn cùng Nhiếp Chính Vương rầu rĩ uống vài chén, Nhiếp Chính Vương đột nhiên nói: "Chử Tử Hộ, tiên đế qua đời sớm, ta chỉ nhớ rõ hắn tên là Cố Liễm."
Chử Vệ nhàn nhạt đáp lời, "Đúng là thúc phụ của đương kim Thánh Thượng."
Nhiếp Chính Vương ngưng một chút, thật lâu sau mới nâng chén uống một hơi cạn sạch, "Ngươi có biết, nếu như hắn không chết, thiên hạ sẽ mang dáng vẻ khác, mà ta cũng sẽ là một bộ mặt khác?"
Thiên hạ thái bình, không chịu tra tấn. Mệnh quan triều đình sống yên ổn, không có dáng vẻ nơm nớp lo sợ như đám thuộc hạ của gã.
Chử Vệ hiếm khi cười, "Đại nhân đây là còn chưa tỉnh mộng sao?"
Rượu uống cạn, dường như có chút phiền muộn, Nhiếp Chính Vương vuốt ve chén rượu một lúc lâu, mới nói: "Có lẽ vậy."
May mà chỉ là giấc mộng, mộng đẹp ngắn ngủn mấy ngày, không đến mức khiến gã sa vào trong đó.
Nhiếp Chính Vương đứng lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng thản nhiên dâng lên hứng thú, cao giọng nói: "Minh nguyệt sáng tỏ, biển rộng sông dài."
Niệm xong hai câu này, gã lại đột nhiên cảm thấy bế tắc, bật cười lắc đầu, xách bình rượu lên rời đi.
Minh nguyệt sáng tỏ, biển rộng sông dài, nếu như gã thật sự tâm duyệt một người, vậy thì nhất định phải thích hắn thật nhiều.