Sau ngày hưu mộc, Cố Nguyên Bạch liền hạ chỉ tuyên Chử Nghị và bốn đứa nhỏ khác vào cung, cùng tới thư phòng của hoàng tử làm thư đồng cho Cố Nhiên.
Thư đồng hoặc là con cái nhà quan, hoặc là con cái của đại nho, bọn chúng về sau chính là thần tử của Cố Nhiên, nhưng có thể khiến cho đám hài tử này dâng lên lòng trung thành hay không, thì phải xem bản lĩnh của Cố Nhiên.
Người thừa kế của hoàng gia không thể qua loa, dù Cố Nhiên nhìn đã tốt, nhưng nếu về sau nó không thể đảm đương được trọng trách, Cố Nguyên Bạch cũng sẽ không do dự, lập tức chọn người khác thích hợp hơn.
Cố Nhiên đối với đám bạn cùng đọc sách với nó thái độ ôn hòa, vừa không quá thân thiện mà cũng không tỏ ra quá cao ngạo, nó thử dùng phương pháp của phụ hoàng để ở chung với các thư đồng, không bao lâu sau, đám hài tử đó đều rất bội phục tiểu điện hạ, cùng tiểu điện hạ thân như một nhà.
Chử Vệ hạ trị về thường sẽ hỏi chuyện Chử Nghị, hỏi nó xem ở trong cung có gì không thoải mái không.
Chử Nghị nghiêm trang trả lời, "Cháu trai, thúc thúc cũng không có gì không thoải mái. Điện hạ đối xử với chúng ta rất tốt, điểm tâm trong cung cũng ngon nữa. Hôm nay còn gặp được Thánh Thượng, Thánh Thượng còn hỏi ta mấy câu đấy."
Chử Vệ rũ mắt nhìn nó, quan phục trên người còn chưa cởi ra, thanh tao như trúc, đáy mắt bị che khuất, "Thánh Thượng hỏi gì?"
Chử Nghị nhất nhất đáp, Chử Vệ xoa đỉnh đầu nó, gật đầu nhẹ nhàng nói chuyện.
Chử Nghị lại mở to đôi mắt sáng trong mà nhìn hắn, kỳ quái nói: "Cháu trai, ngươi đang khổ sở sao?"
Chử Vệ dừng một chút, chậm rãi thu tay, "Sao lại nói vậy?"
"Ta nhìn ra rồi." Chử Nghị nói, "Từ lúc nói đến Thánh Thượng, ngươi đầu tiên là cao hứng, sau đó lại khổ sở, cháu trai, tiên sinh đã dạy, cười một cái trẻ ra mười tuổi đó."
Chử Vệ cười cười, "Thúc nhìn nhầm rồi, không còn sớm nữa, chuẩn bị đi ăn cơm thôi."
_____________
Trong cung cũng đang dùng bữa tối.
Sau bữa tối, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn một người một cái bàn, ai làm việc của người nấy. Khi Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên từ xấp tấu chương, Tiết Viễn còn đang vùi đầu công tác. Cố Nguyên Bạch cảm thán, bọn họ thế này nhìn cứ như một đôi cuồng công việc vậy.
Cố Nguyên Bạch bữa tối ăn ít, hiện tại có chút đói bụng, hắn gọi Điền Phúc Sinh mang lên một ít thức ăn. Một chén bánh trôi nhỏ nóng hổi, một đĩa sủi cảo chưng, còn có một cái bánh cuộn. Mùi thơm ngào ngạt, lập tức khiến cho Cố Nguyên Bạch càng thèm ăn.
Tiết Viễn ngửi thấy mùi hương, dọn dẹp đồ trên bàn một chút, cung hầu đang muốn đặt một phần đồ ăn trước mặt y, Tiết Viễn liền đứng lên, "Ta ăn cùng Thánh Thượng."
Ghế dựa được kéo sang, Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt y, "Phần của ngươi cái gì cũng nhiều hơn ta."
"Một đĩa sủi cảo chưng mới có năm cái." Tiết Viễn nói, "Ta ăn một ngụm là hết một cái, xuống bụng còn không cảm nhận được gì. Mấy thứ trước mặt Thánh Thượng này còn chẳng đủ cho ta nhét kẽ răng nữa, nếu còn ít thêm một chút nữa, thì ăn cũng như không."
Cố Nguyên Bạch nghiêm nghị nói, "Vậy ngươi phải ăn chậm một chút."
Tiết Viễn cười khổ, "Ta sẽ cố gắng."
Đồ ăn của hoàng đế hương vị đương nhiên không cần phải nói, Cố Nguyên Bạch thoải mái dùng bữa khuya, cực kỳ thích chén bánh trôi nhỏ, cắn một miếng, nhân ngọt bên trong liền chảy ra, vào miệng là tan, ngọt mà không ngấy, còn kích thích vị giác. Tuy rằng không có hạt mè và đậu phộng, cũng không biết nguyên liệu làm bằng gì, nhưng mùi hương rất thơm.
Tiết Viễn ăn xong mấy thứ này còn chưa no, lại bảo Ngự Thiện Phòng làm thêm cho y một bát mì thịt bò, ăn đến toát mồ hôi.
Y ăn cơm lúc nào cũng ngấu nghiến, ăn như vậy không tốt cho sức khỏe, nhưng y đã quen rồi, chỉ khi bị Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm mới có thể ăn chậm một chút.
Cố Nguyên Bạch ăn no, tiện tay rút ra một quyển tấu chương, nhìn được một nửa, đột nhiên cười ra tiếng.
Tiết Viễn rất nhạy bén với cảm xúc của hắn, tức khắc ngẩng đầu lên, "Tức giận rồi?"
"Có ngự sử thượng thư buộc tội ngươi," Cố Nguyên Bạch gõ gõ tấu chương, gấp lại đặt sang một bên, "nói ngươi ban đêm ở trong cung, không hợp quy củ."
Tiết Viễn cười, "Quản nhiều thật đấy."
Trong cung không có phi tần, Thánh Thượng giữ y lại trong cung, những người này nhìn y không vừa mắt, người của Sở Giám Sát cũng nhìn y không vừa mắt, xét cho cùng, vẫn là Tiết Viễn chưa làm đủ nhiều.
Cố Nguyên Bạch cũng nói: "Đợi ngươi lập nhiều công lao đến mức bọn họ không còn gì để nói, bọn họ sẽ không nhìn chằm chằm ngươi như vậy nữa."
Tiết Viễn gắp lên một sợi mì, cong môi cười, "Ta biết rồi."
_____________
Những ngày sau, Cố Nguyên Bạch liền nhiều lần phái Tiết Viễn đi làm việc. Tiết Viễn thường xuyên vội tới vội lui, địa phương nào gần liền đi và về ngay trong ngày, ở kinh thành như có sinh mệnh của y, bất luận khó khăn đến đâu y cũng muốn suốt đêm trở về.
Như thế rất mệt, nhưng Tiết Viễn không than một câu. Công việc ở Khu Mật Viện bận rộn, nguy hiểm, nhưng rất dễ dàng lập công, cho nên y chưa từng từ bỏ.
Diệt phỉ, núi đá sụp, chấn chỉnh thương hộ hoặc là có nơi không yên ổn xin gửi binh, thời gian trôi qua, Tiết Viễn càng ngày càng thành thạo giống như chơi đao vậy, từng việc đều ứng phó một cách tự nhiên.
Khi lâm triều, vị trí của y ngày càng tiến thêm một bậc.
Chức võ quan lúc trước của Tiết Viễn cũng có thể vào triều, chỉ là y không muốn rời khỏi Cố Nguyên Bạch nên chưa từng tiếp chỉ. Sau khi phong tướng quân lại chinh chiến du mục và Tây Hạ, không ở kinh thành, đương nhiên cũng không thể tham gia thượng triều.
Tiết Viễn trước nay luôn cảm thấy lâm triều rất phiền phức, lúc này đây lại có một dã tâm mà ai cũng không biết.
Tiết Viễn nhìn vị trí của khu mật sử, quy củ mà cúi đầu.
Y muốn được đứng gần Thánh Thượng nhất, gần đến mức y chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng có thể nhìn thấy y đầu tiên.
______________
Xuân đi hạ tới, thu qua đông đến, đầu xuân năm sau, Lâm Tri Thành đột nhiên dâng tấu chương thật dày, nói về thương mại trên biển.
Cố Nguyên Bạch xem thật kỹ, rốt cuộc nhấc bút lông, dùng chu sa viết một chữ "Duẫn" thật lớn.
Con đường tơ lụa trên biển và lục địa, Cố Nguyên Bạch đã sớm mơ ước từ lâu, đồ vật tồn kho để bán cho quốc gia khác càng ngày càng nhiều, chính là để đợi ngày trùng kiến này.
Năm Cảnh Bình thứ mười bốn, triều đình chiếu cáo thiên hạ tin tức về con đường tơ lụa, thương nhân khiếp sợ, triều đình cũng bắt đầu triệu tập quan viên đi trùng kiến con đường tơ lụa.
Quan viên trẻ tuổi trong triều đều rất kích động, lúc hạ trị, Dương Tập liền từ Viện Hàn Lâm đuổi theo Chử Vệ, "Tử Hộ!"
Chử Vệ dừng bước, gật đầu với bạn cùng trường đã trở thành thứ cát sĩ, "Có chuyện gì?"
Dương Tập cười lớn, hưng phấn vỗ vai hắn, "Ta từ trước đến nay luôn rất tò mò về con đường tơ lụa vào thời Đường, cũng từng đi qua một đoạn phế tích trong đó, hiện giờ Thánh Thượng chuẩn bị trùng kiến con đường tơ lụa, Tử Hộ, ngươi có hứng thú không?"
Chử Vệ hỏi ngược lại: "Ngươi muốn đi?"
Dương Tập gật đầu, "Thánh Thượng muốn tuyển chọn quan viên, hai ngày nữa sẽ có một bài thi, ta cũng phải chuẩn bị một chút. Không ngờ sau khoa cử cũng có lúc giám khảo phải thi, không phải ngươi có mấy quyển sách nói về con đường tơ lụa sao? Cho ta mượn xem một chút."
Chử Vệ gật đầu, Dương Tập còn chưa hết phấn khích, càng nghĩ càng vui vẻ: "Thánh Thượng thật sự là nhân hậu lễ hiền, con đường tơ lụa vậy mà cũng có thể được trùng kiến ở triều ta! Hai con đường này một khi được mở ra, không tin triều ta sẽ không phồn thịnh như Đại Đường."
Chử Vệ nhớ tới thành Trường An phồn hoa được miêu tả trong sách, lại nhìn kinh thành vô cùng náo nhiệt trước mắt, không khỏi mỉm cười.
Đại Hằng thật sự cũng phồn thịnh không kém.
Dương Tập đang liến thoắng, đột nhiên giọng nói ngưng lại, "Tiết đại nhân?"
Chử Vệ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiết Viễn đi xuyên qua một đoàn quan viên vừa tan làm mà đi vào trong cung, lúc này chỉ có y một mình một đường mà đi ngược hướng với mọi người. Hắn yên lặng nhìn trong chốc lát, thở ra một ngụm khí, "Đi thôi."
_________________
Hai ngày sau, Cố Nguyên Bạch tự mình ra ba đề thi để tuyển chọn quan viên đi trùng kiến con đường tơ lụa. Đám quan viên này phần lớn là người trẻ tuổi, còn lại nhiều nhất cũng chỉ đến trung niên, toàn là độ tuổi thân thể khỏe mạnh không sợ mệt nhọc.
Thi văn xong, Cố Nguyên Bạch còn chưa thả bọn họ đi, mà tiếp tục kiểm tra khả năng cưỡi ngựa và thể lực. Những quan viên muốn đi trùng kiến con đường tơ lụa trên biển, còn phải kiểm tra xem bọn họ có say tàu hay không, có sợ biển không.
Cả quá trình qua đi, các quan viên đổ mồ hôi đầm đìa, có người thậm chí đầu váng mắt hoa hoặc là ho ra máu, không đứng vững nổi, chỉ có thể bị thái giám dìu xuống.
Để kiểm tra thể trạng của bọn họ, Cố Nguyên Bạch trực tiếp đưa ra hạng mục 800 mét(?) và hít xà.
Sự thật chứng minh, mặc dù đám quan viên này ngày thường cũng luyện tập đá cầu cưỡi ngựa, nhưng đến khi thật sự phải dùng đến thể lực thì vẫn là không làm được, một bài kiểm tra thể lực liền loại đi không ít quan viên, ai còn tên trên danh sách thì có nghĩa là đã thông qua.
Những quan viên đó hoan hô một tiếng, khe khẽ nói nhỏ không ngừng, "Cuối cùng có thể đi xem phong cảnh dị quốc rồi!"
Có người may mắn, "Nhạc phụ ta thường xuyên muốn ta đánh quyền cùng ông ấy, ngày thường ta còn nghĩ cái này chẳng để làm gì, lúc này mới biết là nông cạn, may mà ngày thường không bỏ dở, nếu không lúc này không thể còn đứng ở đây."
Cố Nguyên Bạch mỉm cười nhìn bọn họ, chờ bọn họ kích động xong, mới gọi người mang lên nước ấm, dặn dò: "Chư vị cũng biết vì sao trẫm phải tổ chức tuyển chọn, hai con đường tơ lụa cái nào cũng không đơn giản, đường xá xa xôi, một khi đi sẽ phải mất mấy năm, hơn nữa cũng rất nguy hiểm. Dù gian nan khốn khó như vậy, các khanh vẫn nguyện vì Đại Hằng ta mà đi sao?"
Quan viên đồng thanh hô: "Chúng thần nguyện đi!"
Cố Nguyên Bạch nâng tay, "Chư vị đều là nhi lang tốt của Đại Hằng ta, cũng là thần tử tốt của trẫm. Nhưng mọi chuyện đều có nặng nhẹ nhanh chậm, con đường tơ lụa cũng không phải là chỉ có thể đi một lần. Các khanh ai có cha mẹ già tiến lên một bước, cha mẹ bệnh tật tiến lên một bước, là con trai độc nhất trong nhà cũng tiến lên một bước."
Quan viên kinh ngạc không thôi, liếc nhìn nhau, trong đó có tám chín người trên mặt do dự, tiến lên một bước.
"Trẫm hy vọng các khanh sẽ suy nghĩ kỹ lại, bàn bạc với người trong nhà xem có nên đi xa hay không." Cố Nguyên Bạch ngữ khí ôn hòa, cũng không ép bọn họ ra khỏi đội ngũ, "Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, đó là chuyện nuối tiếc nhất đời người."
Tám chín người đó liền trầm tư.
Điền Phúc Sinh ở một bên không khỏi nghĩ đến, khi tiên đế và Uyển thái phi về cõi tiên, Thánh Thượng đã nghĩ như vậy sao?
"Trẫm cho các khanh hai ngày suy nghĩ, hai ngày sau, quan viên nào không muốn đi nữa đến Chính Sự Đường báo cáo, không cần cảm thấy khó xử."
Thấy bọn họ đã nghe lọt tai, Cố Nguyên Bạch mới cho bọn họ lui xuống.
Tiết Viễn đi lên, "Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch nói: "Ngươi cũng muốn đi sao?"
Tiết Viễn không nói gì.
Cố Nguyên Bạch trong mắt khô khốc, hắn nhắm mắt, xua đi mệt nhọc, "Trẫm cũng cho ngươi hai ngày suy nghĩ."