Editor: Táo đỏ phố núi
Chỉ thoáng một cái bầu không khí trở nên rất quái dị, người phụ nữ trung niên trợn to mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng. Đèn xanh sáng lên, phía sau những tiếng còi vang lên, Nhiếp Tử Phong giật mình vội vàng kéo hai người qua một bên, nói: “Có chuyện gì thì lên xe hãy nói tiếp.”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ cũng phản ứng kịp gật gật đầu, đỡ tay người phụ nữ đi lên xe. Mà người phụ nữ kia cũng không hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn để cho cô tuỳ ý đỡ mình lên xe ngồi.
Xe bắt đầu đi về phía trước, Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn hai người qua kính chiếu hậu một cái, hỏi Nhiếp Tử Vũ: “Chuyện này là sao vậy? Vũ Vũ, em biết dì ấy à?” Nói xong, chân mày của anh nhăn tít lại.
“Không biết.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đừng nói là không biết, đây là lần đầu cô nhìn thấy bà ấy mà! Nhìn người phụ nữ trung niên vẫn chăm chú nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười khẽ, dịu dàng nhìn bà: “Dì à, dì không sao chứ?”
“Tôi…” Nhìn vẻ mặt chân thành của Nhiếp Tử Vũ, người phụ nữ giật giật khoé môi, một lát sau mới phản ứng kịp, lập tức dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô, khó khăn nói: “Cô mới nói tên cô là Nhiếp Tử Vũ phải không? Cô họ Nhiếp à? Là nhà họ Nhiếp ở núi Dương Minh sao?”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, đáy mắt toát lên sự kinh ngạc. “Nhưng mà dì à, sao dì lại biết chúng cháu ở núi Dương Minh vậy?”
Nghe vậy, trong nháy mắt trên mặt của người phụ nữ trung niên hiện lên vẻ đau xót, lập tức chớp chớp mắt khẽ giải thích: “À là thế này, trước đây tôi là giúp việc ở đó, vì vậy nên có biết một chút.” Nói xong, người phụ nữ nắm chặt cổ tay của cô. Taoo do leê quíy dđono.
Trên cổ tay truyền tới một lực rất mạnh giống như muốn bóp nát tay của cô vậy, Nhiếp Tử Vũ bị đau bất giác nhíu mày lại, giật giật tay mình lại: “Dì à, dì có thể buông tay của cháu ra không, tay của cháy hơi…” một chữ “đau” của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, thì người phụ nữ đã lập tức thả tay của cô ra.
“Xin lỗi, xin lỗi…” bà khom lưng cúi đầu xuống xin lỗi, lại còn xoa xoa cổ tay của cô, vội nói: “Con bé này, làm cháu bị đau sao? Rất xin lỗi.” Đáy mắt hiện lên sự áy náy.
“Không sao ạ.” Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lắc lắc đầu. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó quay đầu về phía Nhiếp Tử Phong nói: “Anh, anh có thể lái xe tới siêu thị nào gần đây không? Vừa nãy chúng ta làm rớt hết đồ ăn của dì ấy rồi.”
“Được.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.
"Không cần, chỉ là một chút đồ ăn thôi, một lát nữa tự mình tôi đi mua là được.” Người phụ nữ trung niên từ chối.
“Cái đó sao như vậy được.” Nhiếp Tử Vũ sưng mặt lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà nói: “Chúng cháu suýt đụng trúng dì, khiến cho dì hoảng sợ, còn khiến cho đồ ăn của dì rơi hết ra, sao có thể không mua trả lại cho dì được chứ.”
Người phụ nữ nhìn bộ dạng không vui của cô, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Sau khi đưa người phụ nữ tới siêu thị, Nhiếp Tử Vũ bảo Nhiếp Tử Phong ở lại bên ngoài còn mình đi vào mua đồ ăn cùng. Vừa mua đồ ăn vừa nói chuyện phiếm với bà, từ miệng của bà cô biết tên của bà là Trần Phương, cũng biết bà là mẹ đơn thân, thường ngày làm công việc là giúp việc. Sau khi mua đồ ăn xong, Nhiếp Tử Vũ quyết định đưa bà về nhà. Bà Trần Phương cứ luôn miệng một hai là không cần, nhưng mà không thể lay chuyển được suy nghĩ kiên định của Nhiếp Tử Vũ được, cuối cùng đành để cho bọn họ đưa bà về nhà.
Đưa bà Trần Phương về tới nhà, Nhiếp Tử Vũ vốn định rời đi, nhưng không ngờ bà lại nắm tay của cô lại, vẻ mặt hiền lành nhìn cô nói: “Các cháu ở lại ăn bữa cơm được không?”
Kết quả là, Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giữ lại.
※ Taoo do leê quíy dđono.
Đây là một khu nhà lầu cũ nát, bên trong có không quá năm hộ gia đình. Đi theo dì Phương vào trong nhà của bà, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được đứng lên đi xem xét chung quanh. Một phòng khách nho nhỏ, giấy dán tường ở trên vách tường đã bong ra, trang trí rất đơn giản chỉ có một cái bàn và một vài cái ghế dựa, ngoài ra không có gì khác, Nhiếp Tử Vũ nhìn quanh một lượt rồi đưa ra kết luận, trong phòng khách này cái có giá trị nhất chính là cái ti vi đã có tuổi đời rất lâu kia thôi. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ, có thể nhìn ra thường ngày rất hay được dọn dẹp.
Trần Phương đưa những thức ăn mà Nhiếp Tử Vũ bỏ tiền ra mua đi vào trong phòng bếp, chỉ một lát sau bê hai ly nước sôi ra.
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước sôi, chỉ có thể để cho hai người uống tạm vậy.” Đặt hai ly nước lên bàn, vừa nói Trần Phương vừa nở ra nụ cười áy náy.
“Không sao ạ, cháu cũng thích uống nước sôi mà.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu tỏ vẻ không để ý, cầm ly nước ở trước mặt lên cô uống ừng ực một ngụm lớn. Sau khi uống xong, nói với Nhiếp Tử Phong mấy câu rồi kéo dì Phương đi vào bếp.
Thấy Nhiếp Tử Vũ bình dị và gần gũi chứ không kiêu căng chút nào thì bà Trần Phương cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì theo như bà thấy, những đứa nhỏ của mấy nhà có tiền rất kiêu ngạo, tính tình thì đại tiểu thư, nhưng không ngờ Nhiếp Tử Vũ lại rất dễ gần khiến cho người ta ấm lòng như vậy. Nhìn cô sờ khắp chỗ này tới chỗ kia, bộ dạng vô cùng đáng yêu, bất ngờ, đáy mắt của Trần Phương hiện lên vẻ hạnh phúc.
Sau đó Trần Phương bắt đầu vo gạo nấu ăn, không cho Nhiếp Tử Vũ làm bất cứ cái gì hết, mà chỉ bảo cô đi rửa rau. Hai người vừa nói chuyện vừa nấu ăn, giống như mẹ và con gái với nhau vậy.
“Đúng rồi dì Phương, dì vừa gọi cháu là Lạc Thuần, đó là con gái của dì à?” Rửa rau xong Nhiếp Tử Vũ bắt đầu mở to đôi mắt ngập nước dịu dàng nhìn Trần Phương đang quay lưng về phía mình để xào rau, tò mò hỏi: “Cô ấy và cháu nhìn rất giống nhau sao? Vì vậy dì mới có thể nhận sai người?” Dđienn damn leie quyýdon.
“Ừ, nó là con gái của dì.” Trần Phương dừng công việc đang làm lại, quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, giống như thông qua cô để nhìn một người. “Nhưng mà, các người tuyệt đối không giống nhau. Là do lúc đó dì hoa mắt nên mới nhìn nhầm cháu thành nó.”
“Hì hì.” Nhiếp Tử Vũ cười một tiếng, le lưỡi nói: “Cháu xin lỗi, nói thật nhé, lúc mới bắt đầu dì ôm cháu gọi cháu là con gái của dì, cháu còn tưởng là gặp phải người lừa đảo rồi chứ.” Cũng làm cô có chút hoảng hốt.
“Không sao.” Ngoài dự đoán, Trần Phương chỉ lắc lắc đầu. “Đúng rồi, Vũ Vũ. Dì vừa mới nghe thấy cháu gọi người đàn ông kia là anh?”
“Vâng, là anh trai cháu, anh ấy tên là Nhiếp Tử Phong.” Nói đến Nhiếp Tử Phong, đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ liền hiện lên sự ngọt ngào.
Không nhìn thấy tình yêu say đắm trong ánh mắt của cô, Trần Phương lại hỏi: “Nhìn dáng vẻ của cậu ấy có vẻ rất thương yêu cháu, chắc là một người anh rất tốt.”
“Đúng vậy ạ.” Nhiếp Tử Vũ gật đầu thật mạnh: “Từ nhỏ anh ấy đã rất thương yêu cháu, không để cho cháu chịu uất ức một chút nào. Khi trưởng thành mặc dù chúng cháu có xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng mà bây giờ đều ổn hết rồi.”
Không biết có phải là Nhiếp Tử Vũ nghe nhầm hay không, nhưng mà khi cô vừa nói xong thì nghe thấy bà Trần Phương thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Vậy là tốt rồi.” Vì nghe thấy câu trả lời của cô, bà Trần Phương rất vui mừng. “Ba mẹ cháu thì sao? Bọn họ có đối xử tốt với cháu không?”
“Dạ, tốt.” Bà hỏi một câu, Nhiếp Tử Vũ trả lời một câu. “Cháu và ba gặp nhau rất ít, ông ấy bề bộn nhiều việc, nhưng mà cháu biết ông ấy thương cháu. Còn về phần mẹ cháu, bà ấy rất cưng chiều cháu, đều xem cháu như một đứa trẻ mà thương yêu cháu. À đúng rồi dì Phương, cháu quên nói cho dì biết, cháu là do nhà họ Nhiếp nhận nuôi, chứ không phải là con ruột của ba mẹ.” dfien ddn lie qiu doon
Nhiếp Tử Vũ nói xong nhìn về phía bà Trần Phương, vốn tưởng rằng bà ấy sẽ có vẻ mặt rất kinh ngạc, nhưng mà không ngờ bà ấy chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không có phản ứng nào khác.
“Hả? Dì Phương, dì không thấy kinh ngạc chút nào sao?” Giống như trước đây nếu cô nói ra sự thật này, thì người nào cũng biểu hiện ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ cơ mà.
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ, lúc này Trần Phương mới ý thức được phản ứng của mình có chút hờ hững, cho nên vội vàng cười, nói: “À, dì nhìn thấy bộ dạng của hai đứa nhìn không giống nhau vì vậy cũng đoán ra được, không ngờ hai đứa thực sự không phải là anh em thật.”
“Là vậy ạ.” Nhiếp Tử Vũ hiểu ra gật gật đầu.
Sau khi chấm dứt đề tài này, hai người lại nói chuyện một lúc, chỉ một lát sau, một bàn thức ăn đã được làm xong.
Nhiếp Tử Vũ ở trong bếp làm phụ bếp, còn Nhiếp Tử Phong lấy máy tính xách tay ra bắt đầu xử lý công việc. Nhìn trên màn hình có tập tin mà trợ lý gửi tới, khoé môi mỏng của Nhiếp Tử Phong cong lên, tạo thành một nụ cười nham hiểm.
Đúng như anh đã sự đoán, Quan Duyệt giết người không thành, chứng cứ vô cùng rõ ràng và xác thực, không ở trong tù mười năm thì không thể ra được. Mà lúc ở trong tù thì không thể nộp tiền bảo lãnh, đây là yêu cầu mà một đại cổ đông như anh đã trao đổi vị trí tổng giám đốc với ba Quan.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong vô ý thức nhìn về phía phòng bếp, thì thấy Nhiếp Tử Vũ không biết đang nói chuyện gì, mà hưng phấn bừng bừng cầm dao thái. Sợ cô không cẩn thận khiến mình bị thương, Nhiếp Tử Phong sợ tới mức đang đặt mông trên ghế vội vàng đứng dậy định đi lại ngăn cản, nhưng không ngờ dì Phương lại nhanh hơn anh một bước, đi lại đoạt con dao từ trong tay của Nhiếp Tử Vũ, anh thấy vậy mới yên tâm. Diễng đáng ele quiý don.
Xử lý công việc xong anh khép laptop lại, Nhiếp Tử Phong bắt đầu đi dạo quanh căn phòng có chút cổ xưa này.
Đồng ý ở lại dùng cơm, là vì anh không muốn khiến cho Vũ Vũ mất hứng, cho nên mới đồng ý. Nhưng mà chuyện này cũng không có nghĩa là anh thực sự muốn ở lại. Ngược lại không phải là do hoàn cảnh, mà là bà Trần Phương kia.
Nhiếp Tử Phong cảm thấy bà ấy rất quái dị, mặc dù bên ngoài nhìn rất thân thiện dễ gần, nhưng anh luôn có cảm giác là lạ không nói nên lời.
Đụng vào bà ấy nhưng mà không đòi tiền bồi thường, hơn nữa lại còn mời bọn họ về nhà làm khách, hình như bà ấy là người quá tốt. Quan trọng nhất là, ánh mắt bà ấy nhìn Vũ Vũ rất không bình thường, nhưng rốt cục là không bình thường chỗ nào, thì anh lại không nói rõ ra được.
Nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Phong liếc nhìn vào căn phòng đối diện, thế là cất bước đi tới nắm chốt cửa. Lúc đang muốn xoay tròn để mở cửa, thì một giọng nói yếu ớt vang lên ở phía sau.
"Đây là phòng của con gái tôi, cậu không thể đi vào được.” Trần Phương đi tới trước mặt của anh lên tiếng ngăn lại.
“Xin lỗi.” Bàn tay nắm chốt cửa của Nhiếp Tử Phong vội buông ra, biểu tình mềm mỏng hỏi: “Toilet ở đâu ạ?”
“Ở kia, tiên sinh Nhiếp.” Trần Phương chỉ chỉ vào một phòng ở cách đó không xa.
Nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt loé lên sự nhẹ nhõm của bà, Nhiếp Tử Phong nhìn vào căn phòng đóng chặt cửa ở trước mặt, mày nhăn lại hỏi dò: “Con gái dì không ở cùng với dì sao?”
“Ừ.” Nói xong, ánh mắt của bà Trần Phương dần hiện lên sự bi thương: “Đã mấy tháng rồi tôi không thấy mặt nó.”
“Vì sao?” Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi. Diễng đáng ele quiý don.
Nghe vậy, Trần Phương cười khổ, lắc đầu nói: “Bởi vì tôi khiến cho nó đau lòng, tôi không muốn nhắc tới chuyện này nữa, được chứ.”
Khoé môi của Nhiếp Tử Phong giật giật, không cam lòng gật đầu một cái. Đang lúc muốn xoay người lại bàn ngồi, thì lời nói của bà Trần Phương lần thứ hai truyền tới.
“Tiên sinh Nhiếp, cám ơn cậu.”
“Cám ơn vì cái gì?” Nhiếp Tử Phong sửng sốt, không hiểu ý của bà. Đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào Trần Phương đang mỉm cười với lúm đồng tiền nhìn anh, bà mở miệng nói.
“Vì tất cả.”
Trần Phương bỏ lại một câu nói sâu xa như vậy rồi đi vào trong bếp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn