Hình như mẹ Nhiếp có nói cho Quan Duyệt chuyện thử qua lại với anh. Mấy ngày sau đó, Quan Duyệt bỏ tất cả công việc ở công ty cả ngày chạy tới chờ ở tập đoàn Nhiếp Phong, nghiễm nhiên thay thế chức vụ của Nhiếp Tử Vũ. Cho dù cực kỳ khó chịu, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn áy náy chuyện lần trước nên cũng không dám từ chối.
Mỗi một ngày trôi qua, trong lòng Nhiếp Tử Phong càng rối loạn. Bởi vì cho dù như thế nào anh cũng không tìm được thời gian thích hợp để nói chuyện với Nhiếp Tử Vũ.v Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Anh tìm, Nhiếp Tử Vũ liền tránh, có lúc rạng sáng anh thức dậy để bắt người, thì Nhiếp Tử Vũ đã sớm chuồn mất. Có lúc anh lại đợi đến nửa đêm, Nhiếp Tử Vũ lại càng về muộn. Thỉnh thoảng có lúc hai người sẽ gặp mặt lúc ăn sáng, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ luôn luôn không nhìn anh, ăn xong bữa liền trở về phòng, cho dù anh gõ cửa như thế nào cũng không lên tiếng.
Nhiếp Tử Phong vô cùng bối rối.
...
Đêm khuya.
Ánh trăng nghịch ngợm trốn vào trong đám mây màu đen, bầu trời u ám không một ánh sao. Trời không có một chút gió, không khí ngột ngạt khiến cho người ta có cảm giác phiền não. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Trong nhà họ Nhiếp có một tiếng động khẽ vang lên, kèm theo đó là tiếng "Lạch cạch" mở khoá, một bóng dáng thon dài nhanh chóng đi vào trong nhà, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nhiếp Tử Vũ đi về muộn, dựa vào cảm giác lần mò trong bóng tối, rón ra rón rén, lúc đang muốn đi lên lầu, trong bóng tối vang lên một giọng chất vấn lạnh lùng.
"Đi đâu?"
Giọng nói lạnh như băng rất quen thuộc khiến cho thân thể Nhiếp Tử Vũ run lên, cô kinh ngạc xoay người về phía phát ra giọng nói, lúc này cô mới phát hiện cách đó không xa có một điểm màu đỏ.
‘Tách’ một tiếng, tiếng bật công tắc đèn vang lên, cả căn phòng sáng lên, sáng như ban ngày. điễnn dàn nên quýndon
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Phong đang dựa lưng vào tường, ngón tay phải đang kẹp một điếu thuốc, tay trái cầm một chai rượu tây, trong lòng chợt trĩu xuống. Có một giây kia cô muốn bước tới cướp chai rượu và điếu thuốc đi, nhưng cô lại nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, thì ngay lập tức dập tắt ý nghĩ của mình, rất lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan tới anh."
Khói thuốc lượn lờ mông lung trước mặt của anh. Chiếc cằm vốn trơn bóng bây giờ râu ria mọc lởm chởm, có cảm giác chán trường. Bởi vì uống rượu, nên gương mặt tuấn lãng có chút ửng hồng lên.
Nghe được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, anh híp mắt lại, ngay sau đó từ từ đi về phía cô, vừa đi vừa nói: "Sao lại không liên quan tới anh? Em quên em là người phụ nữ của anh sao? Vũ Vũ anh..." Khoé miệng nhếch lên nở ra một nụ cười cưng chiều, nhưng mà trong đáy mắt mê ly mang theo chút khổ sở.
Nghe được lời nói to gan như thế của anh, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, né tránh ánh mắt của anh. điễnn dàn nên quýndon
"Anh say rồi, mau lên nghỉ ngơi đi." Nói xong, liền muốn đi lên lầu.
Nhưng mà cô chưa đi được một bước, đột nhiên một bàn tay to túm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của cô, một giây sau, cô liền ngã nhào vào một lồng ngực nóng như lửa.
"Buông em ra!" Nhiếp Tử Vũ cố gắng vũng vẫy, nhưng làm sao đủ hơi sức chống lại anh, giãy giụa cũng vô ích.
Ôm Nhiếp Tử Vũ thật chặt, Nhiếp Tử Phong bá đạo như một đứa trẻ, đầu vùi vào cổ của cô, tận tình hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô. "Vũ Vũ, Vũ Vũ của anh, đừng rời xa anh …" Trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn, khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau đớn không dứt. Mỗi khi anh nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ ngày hôm đó, trong lòng lại có một loại thống khổ giống như bị xé rách ra từng mảnh. Diễng đáng ele quiý don
Anh không muốn buông cô ra, anh yêu cô! Cho dù mất đi toàn thế giới, anh cũng không muốn mất đi một mình cô!
Mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi, khiến cho Nhiếp Tử Vũ hoa mắt đầu choáng váng. Cô ra sức giãy giụa, vừa khẽ hét lên với anh: "Bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh quên là giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi sao? Anh buông em ra! Anh buông em ra!" Diễng đáng ele quiý don
Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng đau lòng, nỗi đau bị đèn nén mấy ngày liên tiếp lập tức tràn ra ngoài, khiến cho cô không còn sức lực để chịu đựng nữa. Tất cả đau khổ trong nháy mắt biến thành nước mắt tràn ra ngoài, dần dần, cô không còn giãy giụa nữa.
Nghe được tiếng khóc lóc nho nhỏ của cô, trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng rối rắm không biết làm sao.
Anh từ từ buông tay của mình ra, đem thân thể của cô xoay lại đối diện với mình, sau đó thận trọng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô: "Vũ Vũ, đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Nhiếp Tử Vũ cũng không ngừng lại, vẫn khóc thút thít, cô từ từ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt dịu dàng đáng yêu nhìn vẻ mặt thâm tình của Nhiếp Tử Phong, im lặng một hồi lâu, sau đó khẽ mở miệng: "Chúng ta kết thúc ở đây thôi... Anh trai."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn