“Anh tha thứ cho em! Anh tha thứ hết cho em đó!” Nhiếp Tử Phong vừa nói vừa kéo cô ta ôm vào lòng, giống như chỉ sợ mình buông ra thì cô ta sẽ rời khỏi mình lần nữa vậy.
Lời nói của anh vừa đúng ý của cô ta, nhưng cô ta vừa đắc ý lại vừa ghen ghét vì Nhiếp Tử Vũ đã được Nhiếp Tử Phong yêu sâu nặng như vậy! Rõ ràng là cùng từ trong bụng mẹ sinh ra, nhưng cô ta lại không có gì cả, cô ta rất không cam lòng!
Nhiếp Tử Phong cảm nhận được người ở trong lòng mình đã dần nín khóc rồi, lúc này tảng đá ở trong lòng mới được đặt xuống.
“Anh thực sự tha thứ cho em sao?”
Trong lòng vang lên giọng nói của cô ta, nghe giọng thì không hề khóc nữa.
“Ừ.” Nhiếp Tử Phong chậm rãi buông cô ta ra, nhìn khuôn mặt loang lổ nước mắt của cô ta, nhíu mày lại vì đau lòng. “Anh tha thứ cho em, nhưng mà sau này không cho phép em lại nói rời khỏi anh nữa.”
“Được.” Lạc Thuần không chần chừ gật đầu một cái.
Nhiếp Tử Phong thâm tình chăm chú nhìn cô ta, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô ta, sau đó đột nhiên đỡ gáy của cô ta.
Đến rồi.
Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở cô ta, Lạc Thuần vội vã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Cũng đúng vào lúc cô ta khép đôi mi lại kia, thì đôi môi lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong đã hôn lên đôi môi của cô ta…
...
Cùng lúc đó có một tiếng mở cửa, một đôi mắt trợn to lên và dần dần dâng lên một tầng nước mờ mịt, Nhiếp Tử Vũ kinh sợ che miệng của mình lại, chỉ sợ mình sẽ khóc rống lên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô đặc biệt nhờ Nhã Nhã xin nghỉ tiết học buổi chiều cho mình, vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện bất chấp cơ thể mình đang không được khoẻ, để rồi tới đây lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này!
Anh đang giữ đầu của một người phụ nữ hôn một cách say đắm, mà tay của người phụ nữ kia cũng vòng qua cổ của anh, nơi mà cô đã từng đụng vào. Tay trái của anh khẽ vuốt ve ở sau lưng của cô ta, cuối cùng là không an phận thâm nhập vào trong làn váy của cô ta… Làm những chuyện mà anh đã từng làm với mình.
Trong nháy mắt kia, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy trái tim mình như vỡ vụn ra. Cô muốn chạy trốn khỏi đây, muốn tránh né khỏi tình cảnh khiến cô đau lòng muốn chết này, nhưng mà máu toàn thân như đông lại, hai chân cứng ngắc khiến cho cô không thể nhích đi được. Kết quả là, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người thân mật ở trong phòng làm việc, chỉ cánh một cánh cửa.
Cô khư khư giữ mình vì anh, còn anh thì sao? Đi tìm niềm vui mới, thậm chí không thèm để ý tới công việc để tìm vui. Điều này khiến cho cô không khỏi liên tưởng tới ngày đó anh nổi giận có phải vì anh đi trật đường ray nên tìm lý do để áp đặt lên người của cô!
Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tim mình lạnh lẽo, cô cắn răng cố gắng để cho mình nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh, nhân tiện nuốt nước mắt vào trong. Nhưng mà nước mắt của cô lại làm trái với lương tâm, một giọt hai giọt, phát ra những tiếng vang, tí tách rơi xuống mặt đất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy sắp nghẹt thở, thì đột nhiên một giọng nói cung kính vang lên ở phía sau của cô.
“Cô chủ, sao lại không đi vào?”
Nhiếp Tử Vũ vừa ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt hoang mang của trợ lý của Nhiếp Tử Phong. Rất sợ anh phát hiện ra sự tồn tại của mình, sợ quấy rầy chuyện tốt của anh, trực giác mách bảo nên nên rời đi, nhưng mà cô lại hoảng hốt không cẩn thận làm rớt tập tài liệu ở trong tay của trợ lý.
Chỉ nghe thấy “Lạch cạch” một tiếng, mọi vật như ngưng đọng lại.
Nhiếp Tử Vũ ngưng lại động tác khom lưng của mình, cách một cánh cửa Nhiếp Tử Phong cũng dừng lại hành động thân mật.
“Là ai!?” Giọng nói lạnh lẽo không vui truyền qua khe cửa lọt ra ngoài.
Một giây sau Nhiếp Tử Vũ nghe thấy tiếng oán hận của người phụ nữ vang lên, sau đó tiếng bước chân trầm ổn cũng nối gót vang lên.
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt trợn to lên.
Cô nên rời khỏi đây! Nhưng mà vừa mới nhấc chân lên thì trong lòng lại lại xuất hiện một vấn đề mà mới vừa nãy cô vừa nghĩ tới. Tại sao cô lại phải chạy trốn? Người làm sai là anh, vậy thì tại sao cô lại phải trốn? Hẳn là cô nên chất vấn anh tại sao lại đối xử với cô như vậy, cho nên cô phải ở lại đây!
Sau khi đưa ra quyết định xong, Nhiếp Tử Vũ không hề rời đi. Khoé miệng khẽ nở một nụ cười lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa có thể mở bất cứ lúc nào kia, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Tổng giám đốc, và cả…” hai chữ cô chủ còn chưa nói ra khỏi miệng, cánh cửa đã bị mở ra.
Quần áo của Nhiếp Tử Phong có chút lộn xộn, sợi tóc cũng hơi rối, nhưng toàn thân của anh vẫn tản ra hơi thở vương giả sắc bén như trước. Đôi mắt lạnh như băng của anh khẽ quét qua những tập tài liệu rơi lả tả ở dưới đất, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu làm việc như thế nào vậy? Có một chút đồ mà cũng…”
Mới nói được nửa câu thì trong đôi mắt của anh phản chiếu ra một bóng dáng khiến cho anh ngừng lại.
Đó là một khuôn mặt hiện lên vẻ đau thương và tuyệt vọng, ngũ quan xinh đẹp như một búp bê Barbie khiến cho người ta yêu thương, nhưng mà lúc này sắc mặt đặc biệt trở nên tái nhợt. Bên trong bộ âu phục hồng nhạt kia là một thân thể mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi mất.
Đối mặt với ánh mắt đầy hận ý của Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình, Nhiếp Tử Phong kinh ngạc tới mức không nói được câu nào. “Em…” Đôi mắt co rút, suy nghĩ của anh như ngừng lại.
Tại sao lại có thể có hai Vũ Vũ! Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Vũ ở trước mặt, khoé mắt co giật.
Nhiếp Tử Vũ cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh, rất lạnh lùng. Cô nên mở miệng chất vấn anh! Nhưng mà cô không muốn lên tiếng! Cô phải đợi lời giải thích của anh, cô cũng muốn nhìn xem cuối cùng thì anh sẽ giải thích cho việc mình trật đường ray như thế nào!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào lúc hai người đang trầm mặc nhìn nhau, bên trong phòng làm việc truyền tới giọng nói nũng nịu của người phụ nữ.
“Phong, là ai vậy?” Ngay sau đó có những tiếng bước chân vang lên.
Lúc người phụ nữ ở bên trong rõ rõ ràng ràng xuất hiện ở trước mặt của mình, thì tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng tập trung nhìn vào cô ta.
Cô hết sức kinh hoàng, không, hẳn là tất cả mọi người ở đây đều kinh hoàng như vậy, cũng bao gồm cả người phụ nữ đang đi tới kia.
※
Khuôn mặt giống nhau như đúc, ngũ quan giống nhau như đúc, mái tóc uốn quăn cũng giống nhau như đúc. Chỉ khác nhau là một người thì tản ra khí chất xinh đẹp còn một người thì có khí chất trong sáng.
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, cô trừng to mắt không dám tin người đang đứng ở trước mặt cô, giờ phút này cô chỉ nghe thấy tiếng tim của mình đang đập “thình thịch” rất mạnh, trừ âm thanh này ra, cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.
“Tại sao lại có hai cô chủ vậy chứ!” Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là trợ lý, anh ta hét lên giống như gặp quỷ vậy, hoảng sợ lùi lại hai bước.
Cũng chính vì tiếng hét chói tai của anh ta, đã khiến cho ba người Nhiếp Tử Phong, đã phản ứng lại.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây!
Lạc Thuần trừng đôi mắt lên, vẻ mặt chột dạ nhìn Nhiếp Tử Vũ đang đứng ở ngoài cửa, trong lòng không ngừng âm thâm kêu khổ! Người tính không bằng trời tính, không ngờ cô lại gặp cô ta trong hoàn cảnh này, như vậy không phải mọi kế hoạch của cô sẽ bị ngâm nước hay sao?
Không được, cô thật sự rât vất vả mới đi đến được bước này, cho dù như thế nào cũng không thể thất bại vì cô ta được!
Nghĩ tới đây, Lạc Thuần vội vã che giấu sự chột dạ của mình đi, lộ ra vẻ mặt giật mình.
“Cô là ai?” Lạc Thuần đánh đòn phủ đầu.
Nghe vậy, cả người của Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nhìn cô gái ở trước mặt có vẻ bên ngoài vô cùng giống mình kia, suýt nữa cô cho là mình nghe nhầm.
Cô là ai? Cô ta là ai? Trang điểm giống y hệt như cô, rốt cuộc cô ta muốn làm gì! Nghĩ tới đây, nhất thời sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời tối sầm lại.
“Hỏi tôi là ai, chẳng thà trước tiên cô hãy giới thiệu mình một chút cô là ai!” Cô lạnh lùng cong môi nở một nụ cười lạnh. Nhìn vẻ mặt như hoa của cô ta, bây giờ Nhiếp Tử Vũ đã hiểu rồi! Thì ra tấm hình mà Nhiếp Tử Vũ cầm trong tay thực sự là có thật, nếu như cô đoán không nhầm thì người phụ nữ trong tấm hình kia chính là cô ta!
Lúc trước nghe mẹ cô nói Nhiếp Tử Vũ là một người dịu dàng động lòng người, Lạc Thuần vốn cho rằng cô ta là một nhân vật dễ ăn hiếp, nhưng không ngờ nhìn ánh mắt lạnh như băng lúc này của cô ta, khiến cho cô có chút sợ hãi, hơn nữa sự phẫn nộ trong đáy mắt kia tuyệt đối không thua mình! Nhất thời, cô ngây ngẩn cả người, khôngbiết phải mở miệng như thế nào.
Ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Vũ tạm thời bỏ qua ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Lạc Thuần, sau khi đã rõ ràng tất cả mọi chuyện ở đây, quay qua nhìn Nhiếp Tử Phong từ đầu tới cuối không nói lời nào kia, cong khoé môi lên.
“Đã bao lâu rồi?”
Cái gì? Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt hỏi lại cô.
Thấy thế, hai tay của Nhiếp Tử Vũ nắm chặt thành quyền, nghĩ tới chuyện vừa rồi mới nhìn thấy, cô không nhịn được khẽ hét lên: “Các người đã như vậy bao lâu rồi?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn